Dường như hắn đã giã thuốc không ít, lúc này mới thấy đau! Cái đau truyền đến không chỉ ở tay, mà là từ khắp nơi, đặc biệt là nam căn của hắn…
Bác sĩ Tần vừa thoa thuốc cho Vani xong, bước ra ngoài thì thấy thêm hai người bệnh nhân nữa, kẻ chảy máu trên cánh tay, một kẻ hai bên mặt sưng vù tím tái.
Anh thở dài, lòng cảm thán không biết vì sao khi xưa chọn ngành y này, đã vậy còn trầy trật leo lên đến danh xưng "Đại danh y thành phố K".
Tất cả giao tình hơn 15 năm với Dương Hỏa phút chốc anh muốn phủi sạch hết, có loại huynh đệ phiền phức kiểu này anh thật lòng chẳng muốn giao du thêm.
Anh mở hộp trị thương, lấy nhϊế͙p͙ và mũi khâu ra, bước đến bên cạnh Dương Hỏa ân cần đề nghị: "Cậu chịu khó một chút, để tôi gắp viên đạn ra."
"Ừm…" Hắn mệt mỏi gật đầu cho có lệ, ngả người ra sau nhắm mắt dưỡng thần. Cuối cùng cũng có thể buông bỏ trạng thái phòng bị thù địch rồi.
—–o0o—–
Băng bó xong xuôi, Dương Hỏa thu lại sự lộn xộn trong suy nghĩ của mình, cất giọng hỏi Tần Huy: "Này, tình trạng của em ấy thế nào rồi?"
Vị lương y thương dân như con xót dân như máu mỉa mai bật lại: "Đổ 1 ít máu thôi, may là về vệ sinh sạch sẽ ngay nên không bị nhiễm trùng."
Bác sĩ Tần khựng lại một lúc, suy nghĩ rồi mới quyết định mở miệng: "Tôi nói này A Hỏa, tôi nghe đâu người ta chỉ mới bước qua tuổi 18 thôi! Cậu có thể buông tha người ta không hả?"
"Tôi đã rất… nhẹ nhàng rồi…" Dương Hỏa buộc miệng tiếp lời tức thì.
Tần Huy tóm lấy cổ áo của người trước mắt, không kiềm được mà lên tiếng bất bình quát: "Tổn thương niên mạc cơ hoành nghiêm trọng thế, xuất huyết luôn rồi mà cậu còn nói với tôi "nhẹ nhàng"… Nếu mạnh bạo thì còn làm sao… Ra làm sao hả?"
Chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện, bác sĩ Tần dời ánh mắt nhìn xuống chiếc di động của mình, anh thu lại sự kϊƈɦ động rồi điều chỉnh giọng điệu bắt máy:
"Alo…"
"Bác sĩ Tần, xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này. Anh có thể ghé qua… Gun Pub… khám cho "một số" người ở đây không ạ…"
Khóe miệng của Dương Hỏa hơi nhếch lên, bày ra điệu bộ cười khẩy điển hình của hắn. Tần Huy vừa liếc mắt đã nhìn thấy, trực giác đã đoán ra chuyện ở Gun Pub có liên hệ với người anh em chết tiệt này. Hắn thở dài ảo não, trả lời với đầu dây bên kia:
"Được, hai mươi phút nữa tôi sẽ đến."
Vừa cúp máy, Tần Huy chọt tay vào vết thương vừa băng bó:
"Cậu lại gây ra chuyện gì đây?"
Dương Hỏa lại bày ra vẻ mặt cợt nhã, giơ hai lòng bàn tay hướng về phía bác sĩ Tần mà thể hiện sự vô tội của mình. Tần Huy rít dài một tiếng, thô thiển nói 1 câu:
"Có chó mới tin cậu!"
Tần Huy nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhìn đồng hồ điểm mười hai giờ rưỡi đêm. Anh mệt mỏi bước ra khỏi cửa, cảm khái: "Tôi lại lên đường thực hiện sứ mệnh hành nghề cứu người giúp đời đây…"
Dương Hỏa cười cười, búng tay xem như chào tạm biệt.
Tần Huy đi được vài bước, đột nhiên quay trở lại, ghé sát tai hắn tỉ mỉ dặn dò: "Tạm thời hai ngày sau đừng có thao người ta nữa. Để ý đến tâm lý của cậu nhóc ấy 1 chút."
Hắn thu lại nụ cười giả lại, mặt dường như đen đi vài phần, gật đầu nghiêm túc nói: "Được, tôi biết rồi! Không tiễn nhé."
—-o0o—–
Vị lương y Tần Huy nọ sau một hồi vất vả lái xe đến hội chợ, xắn tay áo khám qua một loạt tình hình của các nạn nhân.
Lúc này hắn mới hiểu câu hối lỗi của A Hỏa khi nãy, quả thật so với những người bị thương ở đây, tình trạng tổn thương của cậu nhóc kia đã rất nhẹ nhàng rồi.
Một người quản lý hội chợ tiến đến chỗ anh, thấp giọng nói: "Bác sĩ Tần, không biết tình trạng của những người này thế nào ạ…"
"Chuyện này…" Tần Huy ráng nuốt cụm tính từ "dã man" xuống cổ, tỏ vẻ bình thường hỏi: "Rốt cuộc là ai làm và vì sao làm vậy?"
Người quản lý nọ rụt rè nhìn trước nhìn sau, ghé sát tai anh tiết lộ một bí mật: "Anh có từng nghe qua đại minh tinh của phim đen Đại Côn Dương Hỏa chưa?
Chính cậu ấy đã làm đấy… Chẳng biết cậu ấy đã uống nhầm thuốc gì, gặp ai cản cũng xoay lưng người ta lại, tuột quần người ta xuống, đem bao gai vào côn ŧᏂịŧ 22cm rồi babababa* không ngừng.
Trong đó, có một nạn nhân trọng điểm chính là lão Đào, đang nằm bất động phía bên kia."
*babababa ở đây ý mô phỏng âm thanh khi giao hợp.
"Ồ."
Tần Huy đi theo hướng chỉ, nhìn thấy một lão già nằm sấp trên băng ca, áo sơ mi che phủ nửa thân trên của lão đã xốc xệch và lấm lem màu máu, rêи ɾỉ thều thào: "Hạ bộ… rát quá… Ai đó… Cứu tôi với… Làm ơn tha cho tôi…"
Hắn nhìn qua hạ bộ, côn ŧᏂịŧ sớm đã tím ngắt, ỉu xìu ngã sang một bên, trông có vẻ chẳng còn chút tín hiệu gì có thể hồi phục được.
Đừng nói sau này muốn cương lên, tiểu tiện bình thường thôi có khi còn gặp khó khăn! Cúc huyệt sớm đã rộng lớn, dường như một chai rượu có thể đút vào vừa.
Nơi đó đã bị sưng tấy đỏ và ngoại tử, các cơ hoành đã bị lôi hẳn ra ngoài, đỏ âu âu! Tình trạng này thê thảm không dám nhìn, vậy mà dường như các nhân viên cấp cứu chưa ai chịu đến đưa băng ca của lão lên xe cứu thương.
Bác Sĩ Tần trước giờ sớm đã công tư phân minh, anh tin là người anh em của anh dù có kϊƈɦ động như thế nào cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm hại người khác. Anh nheo mắt nhìn Lão Đào rồi điềm đạm trả lời người quản lý nọ:
"Theo kinh nghiệm của tôi, những người khác, tôi có thể giúp họ hồi phục trong vòng ba ngày, nhưng chắc phải khiến họ chịu đau rát thêm một chút! Còn người này…"
Anh nhìn xuống đôi mắt đau đớn của lão, khảng khái tiếp lời: "Tiếc là khó có thể cứu chữa được rồi! Tôi sẽ cố hồi phục các chức năng cơ bản nhất… Anh đừng lo".