Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 68: Dù anh ở đâu, em cũng sẽ tìm thấy anh

Bên ngoài phòng thẩm vấn, truyền đến tiếng đẩy xe lăn của hiệu trưởng đi vào.

Hiệu trưởng nhìn Phó Nhất Hành bị giam giữ qua kính thủy tinh.

Phó Nhất Hành ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa thẩm vấn bằng sắt, mặc dù hai tay bị trói nhưng lưng vẫn cao ngất như cũ.

Trước khi đến đây, Phó Nhất Hành đã bị tra tấn bức cung nhưng ai cũng không ép anh nói được một lời.

A, thật sự là một tên cứng rắn.

Benjamin có thể được xem là chiếc xương sống của hiệu trưởng, cái chết của ông ta chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn. Hiệu trưởng sao có thể không hận Phó Nhất Hành, chờ đợi hỏi chi tiết rồi để cho anh chết không toàn thây.

Nhân viên thẩm vấn đưa một xấp tài liệu cho hiệu trưởng, nịnh nọt nói: "Mời hiệu trưởng xem qua."

Hiệu trưởng lật từng trang tài liệu: "Phó Nhất Hành, sinh ngày 24 tháng 10 năm XXXX, sinh ra ở Paris – nước Pháp, từng đứng nhất trong top sát nhân gϊếŧ người có IQ cao, người này là mày?”

Phó Nhất Hành buông mắt, duy trì im lặng không nói.

Hiệu trưởng nhìn Phó Nhất Hành, đôi mắt nhìn từ gương mặt lạnh lùng rơi xuống đôi tay bị còng: "Bọn họ nói rằng mày không có dấu vân tay, danh tính rất khả nghi. Chỉ có những đặc công chấp hành nhiệm vụ đặc biệt hoặc là sát thủ, mới có thể xóa dấu vân tay."

"Hằng năm trường học đều tuyển một hoặc hai học sinh có nhân cách chống đối xã hội. Những kẻ sát nhân biếи ŧɦái giống như Trì Phong, biểu diễn trò chơi cưỡиɠ ɖâʍ và gϊếŧ người là tiết mục yêu thích nhất của ngài Benjamin.”

Hiệu trưởng đập tài liệu trên bàn, lỗ mũi thở phì phò: "Vốn tao cho rằng mày cũng là sát thủ biếи ŧɦái như nó, hơn nữa học viện còn cho mày thân phận học sinh đứng đầu, ai ngờ mày dám sát hại Benjamin.”

"Thông tin của mày, ngày tháng năm sinh, kể cả cái tên Phó Nhất Hành này của tao, tất cả đều là giả." Phó Nhất Hành ngẩng đầu lên, bờ môi cong lên nụ cười lạnh bạc, "Chỉ có một sự thật, quả thật tao đã gϊếŧ rất nhiều người."

Hiệu trưởng sửng sốt.

Phó Nhất Hành nghiêng người về phía trước, như sắp tấn công mà gằn từng chữ bổ sung: "Bọn mày đều là kẻ đáng chết, bao gồm cả Benjamin và mày nữa."

Hào quang sát khí tự nhiên bộc phát khắp nơi.

Khoảnh khắc mà hiệu trưởng chạm vào tầm mắt của anh, trái tim như bị một bàn tay bóp nghẹt, l*иg ngực run lên vì chấn động.

"Rốt cuộc mày là ai? Ai cử mày đến?" Hiệu trưởng mơ hồ cảm thấy không ổn. Ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh một chiều, Phó Nhất Hành rõ ràng không thể nhìn thấy mình, nhưng đôi mắt đen và sâu kia của anh đang nhìn thẳng về ông ta, giống như có thể nhìn thấy thật vậy.

Hiệu trưởng theo bản năng muốn tránh đi, vẫy tay với cấp dưới: "Tiếp tục tra tấn, sau đó xử lý sạch sẽ đi."

Tên cấp dưới nhanh chóng hỗ trợ đẩy hiệu trưởng rời khỏi, một tên cấp dưới mập và một tên thấp ở lại, mở ra cửa phòng thẩm vấn Phó Nhất Hành.

Gã thấp bé cởi chiếc roi bằng kim loại trên vách tường xuống, khuôn mặt cười nham nhở: "Thằng nhóc mày dám uy hϊếp hiệu trưởng, mày còn muốn nếm thử sự đau khổ của đòn roi này sao?”

Phó Nhất Hành nhắm mắt lại, mắt điếc tai ngơ, sắc mặt lạnh lùng.

Gã mập mạp đứng ở bên cạnh Phó Nhất Hành, kéo kéo quần áo dính đầy vết máu: "Tao nghĩ xương cốt của nó được làm bằng thép, mỗi một lần vung roi xuống cả một tiếng rêи ɾỉ cũng không có, tên này là người sao?”

"Lạ thật chiếc đinh trên roi đâu?" Gã thấp bé rút roi nhìn, chiếc đinh mềm vốn dĩ được khảm trên roi da, đánh cho da thịt bị bong ra, có thể lần trước sử dụng xong đã mất.

Gã béo mệt mỏi ngáp một cái: "Hẳn không phải bị nó nhặt chứ, khà khà."

Tên thấp bé ngẩng đầu nhìn tên mập, sợ hãi: "Cẩn thận phía sau!"

Gã béo phản ứng chậm chạp, không kịp quay đầu lại thì cái ót đã bị mặt ghế đập mạnh vào.

Sau khi cơ thể béo ục ịch ngã xuống, lộ ra dáng người cao lớn của Phó Nhất Hành.

Không biết từ lúc nào chiếc còng tay của anh đã được mở ra, anh vứt bỏ chiếc đinh dùng để mở khóa, sải bước đến gần tên thấp bé.

#

Vào buổi trưa, đúng lúc mặt trời nhô lên cao, căn tin trong khuôn viên trường học đông nghịt học sinh.

Lương Kỳ hưởng thụ bữa cơm dinh dưỡng của Khúc Triết, anh một miếng em một miếng, tình cảm vô cùng dạt dào.

Màn hình rộng trên tường đang phát tin âm nhạc, soàn soạt chuyển sang màu đen, một lần nữa sáng lên, hiển thị hình ảnh đài phát thanh trong trường học.

Trong video, chủ tịch Triệu Ương đang ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt nghiêm túc chắp hai tay lại: "Chào mọi người, bây giờ có thông báo khẩn cấp, xin mời mọi người hãy dừng tay."

Các học sinh đang tập trung tại căn tin dùng cơm, khi nghe thấy như vậy, họ nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn vào màn ảnh.

Hạ Thiên Vân cao giọng nói: "Tôi và chủ tịch Triệu đã trải qua nửa năm điều tra, xác nhận một sự thật, trường học vung tiền xa xỉ để giáo dục chúng ta làʍ t̠ìиɦ, mục đích là muốn đào tạo chúng ta trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.”

Vừa nói ra từ “nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©” đã có một sự náo động và không ai tin vào sự thật này.

Có người lớn tiếng nghị luận: "Phó chủ tịch nói chúng ta là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, nói đùa sao, đây là trò chơi mới do học viện sắp xếp à?"

Một số giám thị vội vã lao xuống lầu từ phòng ăn của nhân viên trên tầng ba, họ đang chuẩn bị tắt video trực tiếp thì đột nhiên trượt chân và cả nhóm người ngất đi một cách kỳ lạ.

Chu tịch Triệu nghiêm mặt: "Mọi người yên tâm, chúng tôi đã kiểm soát tòa nhà văn phòng của hội học sinh và thức ăn trong nhà ăn của nhân viên đã được bỏ thuốc mê, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đảm bảo sự an toàn cho mọi người. Sau đây là thầy Quách và Uyển Sa sẽ nói với mọi người tình hình bên ngoài trường học là loại thế giới như thế nào."

Lưng của Lương Kỳ run lên, cô nhìn thấy Uyển Sa trước ống kính, kích động lắc vai Khúc Triết: "Đó là Sa Sa, thật tốt quá, cô ấy vẫn ổn."

Uyển Sa bị đẩy ra trước ống kính, ban đầu hơi cảm thấy khó chịu, nhưng cô nhanh chóng mỉm cười: "Phó chủ tịch Hạ đã nói đúng, chúng ta là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© được cấp trên nuôi dưỡng. Đời sống tìиɧ ɖu͙© hằng ngày của các học sinh được camera không người quay lại phát trực tiếp trên mạng, cung cấp cho những người đó lựa chọn để chơi đùa. Sau khi chúng ta tốt nghiệp, có thể bị bán nội tạng, hoặc trở thành một thử nghiệm cho nghiên cứu di truyền, hoặc có thể bị buộc phải tham gia vào các trò chơi gϊếŧ chóc tàn nhẫn. Ngay từ đầu bọn họ đã không xem chúng ta là con người, mà là một mặt hàng có lợi nhuận, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống."

Một hơi nói xong, sự thật đẫm máu đã được phơi bày cho những học sinh đần độn kia, Uyển Sa chưa bao giờ cảm thấy vui sướиɠ như thế.

Hòn đảo biệt lập này giống như một nhà tù, đánh thức những người còn đang ngủ say, hy vọng thoát khỏi nhà tù có thể lớn hơn nữa.

Ngay cả khi với lời nói của Uyển Sa, vẫn có những học sinh cuối cấp không tin, có người hung hăng hét lên: "Những người này điên rồi, thật sự nói rằng chúng ta là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, làm sao nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© có thể sống thoải mái như chúng ta?”

"Tôi tin điều đó." Lương Kỳ kiên quyết đứng dậy, nhấn mạnh giọng điệu, "Tôi tin những gì cô ấy nói.”

Bên cạnh Khúc Triết cũng giơ tay lên: "Tôi cũng tin."

"Tôi cũng tin." Một nam sinh đeo kính, ngập ngừng đồng ý.

"Tôi cũng tin."

Ngày càng có nhiều người giơ tay và hưởng ứng.

Uyển Nghị rất tức giận đến nỗi kéo Uyển Sa sang một bên nhỏ giọng nói: "Nhóm học sinh này quá ngây thơ rồi, dù có bao nhiêu người đi nữa thì không ai có thể đánh bại trường học, điều đó giống như lấy trứng chọi đá, bọn họ muốn chết, hôm nay em phải theo anh rời khỏi đây.”

Trái tim của Uyển Sa đang dâng trào, trong l*иg ngực như có một dòng nước nóng, nhẹ nhàng đẩy Uyển Nghị ra: "Anh hai, em vẫn còn điều muốn nói.”

Cô nhanh chóng bước về phía máy quay, hốc mắt nóng rực, lòng bàn tay chạm vào trái tim: "Nhất Hành, anh có nghe thấy em không, em ở đây. Dù anh ở đâu, em cũng sẽ tìm được anh."

Giọng nói của cô khàn khàn và run rẩy, với sự quyết tâm và kiên định, truyền đạt đến tòa nhà cao 60 tầng.

Gương mặt của Phó Nhất Hành xanh xao giống như vừa chiến đấu trong một vực thẳm tàn khốc, một đường gϊếŧ sạch người, toàn thân đẫm máu dồn ép hiệu trưởng đang hoảng sợ.

Vào lúc này, anh nghe thấy giọng nói của Uyển Sa, quay mặt nhìn ra bầu trời màu chàm bên ngoài cửa sổ, lông mi đen của anh khẽ lay động, động tác của anh thoáng dừng lại.

Hiệu trưởng nhận thấy tâm trạng anh đang dao động, thầm nghĩ rằng đây là thời điểm tốt nhất để gϊếŧ anh, hắn lén tìm khẩu súng lục trong ngăn kéo.

Nhưng điều đó xảy ra quá chậm, Phó Nhất Hành đã nhanh chóng chộp lấy khẩu súng lục của hắn và vô tình giật cò súng, họng súng bắn ra ầm một tiếng, hiệu trưởng sợ hãi co quắp người.

Tay của Phó Nhất Hành cầm cây súng và ấn vào huyệt Thái Dương của hiệu trưởng: "Có lời trăng trối à?"

Cổ họng của hiệu trưởng thắt lại và hắn run rẩy hỏi: "Ai phái mày tới?"

"Mười bảy năm trước, mày từng tham gia vào cuộc bạo loạn khủng bố do ISIO tổ chức, đôi chân này đã bị nổ tung trên chiến trường." Phó Nhất Hành khịt mũi lạnh lùng, đầu ngón tay nhẹ lên cò súng, "Mày lập học viện ở vùng biển quốc tế, vốn dĩ không có bất kỳ quốc gia nào can thiệp đến việc kiểm soát giao dịch nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©. Nhưng mày quá tham lam, mày sẵn sàng đầu tư kinh phí vào nghiên cứu gene di truyền và vũ khí hạt nhân để bán mạng sống cho tổ chức khủng bố trước đây của mày. Điều này đã xúc phạm đến lợi ích của một siêu cường quốc nên cấp trên phái tao đến đây điều tra."

Phó Nhất Hành dừng một chút, khóe môi nở ra nụ cười tàn nhẫn: "Thuận tiện cho tao có một cơ hội gϊếŧ mày."