Uyển Sa mơ hồ biết rằng mình sắp bị ăn sạch sành sanh.
Cô vô cùng bất lực, hai tay tùy tiện với lấy, mò mẫm cái gối ôm chặt mà vùi mặt vào.
Đưa lưng về phía Phó Nhất Hành nên không thấy mặt anh, lại có thể cảm giác được hơi thở mạnh mẽ hoàn toàn đè lên cô.
Một đôi tay đùa bỡn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống như nhào nặn bánh mì, nắm lấy hai ngực mềm mại khơi dậy cảm giác căng ra chua xót.
"Ưʍ..." Uyển Sa khẽ rêи ɾỉ, giống như bột bị ngâm trong nước, thân thể nóng lên nở ra.
Bàn tay Phó Nhất Hành trượt từ vòng eo mảnh khảnh xuống giữa bắp đùi buộc phải mở ra.
Dưới ánh sáng, cặp mông tròn trắng mịn như tuyết, lộ ra hoa huyệt giữa hai đùi. Hoa môi mấp máy, giống như hai cánh cổng bảo vệ huyệt đạo không bị bên ngoài xâm phạm.
Phó Nhất Hành càng muốn xâm nhập, tách ra hai cánh hoa môi, dùng ngón tay ma sát các nếp uốn hoa huyệt.
Chạm vào nơi mẫn cảm nhất, những ngón tay của Uyển Sa níu chặt gối, ngón chân khó nhịn cuộn tròn lại, kiềm chế cả người.
Lúc này Phó Nhất Hành không đeo găng tay, chạm đến chỗ tư mật của cô.
Ngón tay anh lạnh lẽo thon dài từng từng chút gãi vào nơi mềm mại của cô.
Cảm giác giống như vô số sợi lông vũ cạ vào nơi thịt mềm, mỗi một lần chạm vào đều khiến toàn thân cô run rẩy.
Phó Nhất Hành phát hiện từ khe thịt tràn ra dịch trong suốt trên ngón tay của anh, cười xấu xa: “Mỗi lần chạm vào người cậu đều chảy nhiều như vậy.”
Uyển Sa nghe anh nói vô cùng xấu hổ. Thầy Quách từng nói trên lớp học, nơi riêng tư chảy nước nghĩa là động tình.
Xúc giác của Uyển Sa rất nhạy cảm, một chút đau đớn, hay một cái chạm nhẹ đều cảm giác mãnh liệt hơn người bình thường.
Cho nên, cô rất sợ đau, và khi làʍ t̠ìиɦ cũng rất nhạy cảm.
"A..." Hoa huyệt của Uyển Sa nhỏ hẹp khít khao, cường bạo nhét một ngón tay, đau đớn giống như xé rách thân thể.
Ngón tay không làm rách màиɠ ŧяiиɧ, từng chút rút ra cắm vào, mỗi lần ra vào đều dinh dính dâʍ ŧᏂủy̠.
Uyển Sa vùi đầu ở trong gối, nghiến chặt răng vì đau đớn, khóe mắt chảy nước mắt, bỗng cảm thấy ngón tay rút khỏi cơ thể đổi thành một vật thô to cứng rắn.
Bằng vào xúc cảm của mình, có thể nhận thấy được dị vật này cứng rắn thô to như thế nào. Hoa môi mỏng manh bị mở ra, đỉnh đầu đang để ở cửa hang chuẩn bị đâm vào trong.
Có phải cô sắp chết rồi không?
"Đừng đi vào!" Uyển Sa cắn răng,”Nếu cậu ép buộc tôi, tôi sẽ ghét cậu!”
Phó Nhất Hành tạm dừng, sau một lúc, lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ tôi sẽ để ý sao?”
Uyển Sa sững sờ, tay nắm chặt gối, không biết nên làm sao.
Phó Nhất Hành cúi đầu nhìn cô, cô sợ đau mà căng thẳng cả người, cười nhạo một tiếng.
Vốn tưởng rằng chạy trời không khỏi nắng, cũng bị anh cường bạo đi vào. Kế tiếp, Phó Nhất Hành giữ hai chân siết chặt của cô, dươиɠ ѵậŧ tiếp xúc giống như lúc trước, chỉ cần ma sát hạ thể của cô.
Lần này không có qυầи ɭóŧ ngăn cách, da thịt tiếp xúc da thịt, nam căn ma sát hoa môi mềm mại, sức lực còn mãnh liệt hơn lúc trước.
Thắt lưng anh chuyển động kịch liệt, dươиɠ ѵậŧ thô dài màu da xuyên qua khe hẹp giữa hai đùi, tinh hoàn chạm vào đùi cô, phát ra tiếng bịch bịch.
Mỗi lần va chạm, cô dán môi lên gối, không chịu đựng được mà rêи ɾỉ “ưm a”, thân thể bị đâm nghiêng về trước, nếu không có gối lót đầu chắc đầu đã đập vào ván giường rồi.
Cọ sát nhiều lần khiến hoa môi cô sưng đỏ giống như vừa trải qua một đêm cường bạo.
Uyển Sa chỉ cảm thấy hạ thể ẩm ướt không thoải mái, muốn đứng dậy vào phòng tắm rửa, nhưng quá mệt mỏi, giống như trải qua một cuộc đại chiến không có sức làm chuyện khác.
Mí mắt nặng nề, cơn buồn ngủ đánh úp.
Trong lúc mơ hồ, dường như có một đôi tay mạnh mẽ thon dài kéo cô vào vòng tay ấm áp.
Chóp mũi lạnh lẽo áp sát vào cổ cô, tham lam ngửi mùi da thịt.
"Cậu như vậy, tôi rất muốn cắn một cái.”
"Về sau sẽ không tha cho cậu."
Ngày hôm sau, Uyển Sa tỉnh dậy vì đau nhức, cảm giác mình đang nằm trên một cái đệm thịt, mở mắt ra thấy, vội vàng che miệng lại sợ mình hét lên.
Dụi mắt lần nữa thấy một khuôn mặt tuấn nhã lạnh lùng đang ngủ mà cô nằm trong vòng tay anh ngủ cả đêm.
Uyển Sa cẩn thận di chuyển, muốn thừa dịp anh còn ngủ lén vào phòng tắm.
Ai ngờ, hàng mi dày đen hơi rung động, mí mắt mở ra, con ngươi đen thẳng tắp nhìn cô.