Toàn thân Uyển Sa khô nóng, cắn chặt môi dưới, níu chặt chocolate trong túi, cố gắng nhẫn nhịn một hồi.
Phó Nhất Hành nói: “Hầu như không có một cô gái nào có khả năng thoát khỏi bằng cách chiến đấu. Chỉ có thể công kích những bộ phận nhạy cảm trên người như mắt, mũi, đầu gối. Còn có phần háng là vị trí yếu nhất của nam giới."
Uyển Sa đằng hắng xem như đáp lại lời của anh.
Phó Nhất Hành bước ra xa cô cô một bước, làm bộ vươn về phía cổ của cô: “Ví dụ người trước mặt bóp cổ cậu, chỉ cần dùng móng tay đâm mạnh vào mắt người đó."
Chân dài anh hơi chuyển hướng, làm mẫu cho cô: “Dùng đầu gối của cậu đá vào phần háng của hắn."
Bên ngoài ánh sáng lờ mờ, khiến cho nét mặt mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét.
Uyển Sa theo dõi đường cong phần háng, bỗng dưng nhớ tới lúc cô cởi sạch quần áo tách hai đùi ra, bị ngón tay anh cắm vào hoa huyệt, tư vị đau đớn lại ngứa ngáy đến tê dại mất hồn.
"Hãy thử đi." Phó Nhất Hành vươn tay ra, đôi găng tay đen của anh nhẹ nhàng ghìm chặt cổ của cô,”Dùng móng tay tấn công vào mắt của tôi."
Uyển Sa chợt ngẩn ra, cảm nhận làn da lạnh lẽo của anh cùng da thịt ấm áp của cô, rùng mình một cái.
Trong cơ thể khô nóng lại càng tăng thêm, điên cuồng ăn mòn đến tia lý trí cuối cùng còn sót lại.
Phó Nhất Hành nhạy cảm nhận thấy được hơi thở cô càng ngày càng nặng, bất ổn, dáng vẻ căng thẳng như cò súng lên nòng.
"Không thoải mái sao?" Anh buông cô ra, thấp giọng hỏi.
Bàn tay của Uyển Sa đột nhiên nâng lên, vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Phó Nhất Hành, đầu ngón tay mượt mà trượt trên da anh giống như vẽ lại đường nét khuôn mặt của anh.
Phó Nhất Hành rất ghét gần gũi với người khác, nếu đổi thành người khác tùy tiện sờ mó anh, đương nhiên sẽ chém đứt đầu ngón tay người đó ngay tại chỗ.
Nhưng kì lạ là đối với sự vuốt ve của Uyển Sa, anh lại không như vậy, ngược lại rất thích bàn tay mềm mại của cô.
Uyển Sa bị thuốc kí©ɧ ɖụ© khống chế, tinh thần bị đánh gục hoàn toàn, trong lòng tràn đầy hình ảnh người con trai trước mặt, ngón tay vuốt cái mũi cao thẳng của anh, mí mắt hẹp dài, môi lạnh bạc mà khêu gợi.
Trước kia lại không cảm nhận được, bộ dạng Phó Nhất Hành như thế lại khiến người rung động, nghĩ rất muốn hôn anh một cái.
Uyển Sa kiễng gót chân, bổ nhào về phía anh, nụ hôn mềm mại bao phủ bờ môi của anh.
Phó Nhất Hành lại bị cô mạnh mẽ đánh ngã, hơi giật mình thừa nhận sự mãnh liệt của cô.
Uyển Sa vốn rất đói, giống như ăn thạch hoa quả vậy, mυ'ŧ cánh môi của anh, liếʍ liếʍ mặt anh, bàn tay giống như bạch tuộc quấn lấy anh.
"Tớ muốn... Tớ muốn..."
Muốn cái gì, chính mình cũng không biết, chỉ cảm thấy ở gần anh, có thể giảm bớt khô nóng trong cơ thể.
Trên người cô nóng bức đổ đầy mồ hôi, mùi hương càng nồng đậm, một cỗ hương sữa đầy rẫy trong hơi thở của anh.
Mũi Phó Nhất Hành hơi nóng, trong lòng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một hồi, máu huyết toàn thân tăng tốc lưu chuyển, giống như mãnh thú trong cơ thể đang gào thét vậy.
Quả nhiên, không thể quá thân cận với cô.
Anh không thích bị người ta kiểm soát, dễ dàng tiếp cận, đè cô ở bên dưới.
Hai má Uyển Sa đỏ ửng, toàn thân mềm nhũn, còn đang tham lam vuốt ve trong ngực anh: “Cho tớ..."
Phó Nhất Hành cúi người, gần sát bên tai cô: “Nói cho tôi biết, cậu muốn gì?"
"Tớ... Tớ..." Uyển Sa ngập ngừng một hồi, bàn tay càn rỡ duỗi xuống bên dưới của anh,”Tớ muốn cậu..."
Tay cô giống như mèo cào gãi ngứa vậy, bất luận thế nào cũng bị cô sờ mó đến có phản ứng.
Phó Nhất Hành cởi găng tay đen ra, thò tay nắm lấy cúc áo của cô, mở ra da thịt mềm mại, nhàn nhạt mùi hương sữa trong không khí.
Áσ ɭóŧ màu hồng bị cởi ra, hai vυ' đầy đặn trắng nõn bật ra.
Uyển Sa giống như con mèo nhỏ rướn người áp sát anh, núʍ ѵú ma sát vào cúc áo lạnh lẽo, từng trận ngứa tê dại.
Cổ họng Phó Nhất Hành cuộn lại, cắn một cái vào núʍ ѵú của cô, đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ vυ' trắng.
"A..." Uyển Sa bị cắn phát đau, lúc khôi phục tinh thần, giật mình phát hiện quần áo mình xốc xếch, nằm ở dưới thân người nào đó, bộ ngực sữa bị người ta liếʍ cắn.
Phó Nhất Hành cởi hết quần áo của cô, tận tình thưởng thức cơ thể thơm mát, bàn tay đi đến hạ thể ấm nóng mà vân vê hoa môi.
Điểm mẫn cảm giữa hai chân bị tập kích, Uyển Sa lại bắt đầu mơ màng, hai chân quấn chặt lấy eo của anh.
Phó Nhất Hành vùi đầu ở cổ của cô, răng nanh cắn lên da thịt mềm mại, một tay nắm lấy bầu ngực tròn trắng nõn, một tay tách hoa môi ra.
Uyển Sa “ưm” vài tiếng, cảm giác có vật gì đó cứng rắn, ngăn cách giữa lớp vải cạ vào cảm giác như muốn xông vào vậy, đáy lòng sợ hãi lại thoáng chờ mong.
Phó Nhất Hành đã cởi khóa quần, vật cứng rắn nóng bỏng kia đang ma sát ở hoa môi của cô đang muốn đi vào.
Sau lưng bỗng dưng truyền đến tiếng chất vấn u ám: “Tốt lắm, cậu định phá vỡ thỏa thuận của chúng ta."
Động tác của Phó Nhất Hành ngừng lại, ngồi dậy nhặt lên quần áo che lại cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, đáy mắt xẹt qua tia sát ý.