Nữ Tôn Chi Y Nữ Sủng Phu

Chương 16

Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

Lam Nhiễm thấy Dung Khanh mỉm cười nhìn phía đối diện thì trong lòng có chút khó chịu.

Nàng nhẹ xoa đầu Dung Khanh, giọng nói dịu dàng:

- Ngươi tìm được người nhà rồi, vì sao lại không về nhà?

Tay Dung Khanh cứng đờ, thanh âm Microsoft, hai mắt đẫm lệ mông lung, nhẹ nhàng nắm góc áo của Lam Nhiễm:

- Ta luyến tiếc Lam Nhiễm tỷ tỷ.

Lam Nhiễm cảm thấy như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm khẽ.

Lam Nhiễm ma xui quỷ khiến vòng tay ra sau cổ Dung Khanh nhẹ giọng nói:

- Ta cũng vậy.

Mắt Dung Khanh mở to, chàng ôm chặt lấy Lam Nhiễm, thân mình run run.

Lam Nhiễm suy nghĩ: "Xong rồi, lại khóc."

Dung Khanh che môi mình lại, mặt đỏ lên: "Ý của nàng là lưu luyến ta.

Thật vui mà."

Lam Nhiễm nhìn mắt Dung Khanh hồng hồng thì khóe miệng nhẹ cong, bất giác tâm trạng lại tốt lên.

Trời đã tối, Dung Khanh ngơ ngác về phòng mà Lam Nhiễm đã sắp xếp cho.

Chàng quay đầu lại ôm gối, nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Chàng sờ môi mình:

- A Nhiễm.

Chàng kêu xong thì cảm thấy vô cùng thẹn thùng.

Lam Nhiễm ngồi trên ghế, nàng nhìn đôi tay như là nó còn để lại cảm giác vừa rồi.

Lam Nhiễm bị phong thư trên bàn thu hút.

Nàng nhẹ nhàng xé mở phong thư ra, âm thanh rất dễ nghe.

Lam Nhiễm lấy thư ra.

"Tiểu Nhiễm à, khi con đọc được phong thư này thì hẳn là đã mười ba tuổi rồi.

Không sai, con đã là một thiếu niên.

Sư phụ cũng không thể gạt con nữa.

Sư phụ là một thế hệ truyền nhân của Y Cốc mà con là người kế thừa y học của ta.

Con cũng nên biết thân thế của mình.

Về thân thế của con, ta cũng biết chút ít.

Năm đó, thầy thấy con thì phát hiện trên cổ của con có một ngọc trụy.

Chắc chắn nó không phải là vật phàm.

Có thể đó là ngọc của người trong hoàng thất.

Con lớn rồi cũng nên tìm kiếm thân thế của mình.

Hướng đi của thầy không tiện nói rõ.

Nếu con muốn tìm ta thì đi trên kinh Bắc Hoa tìm thầy.

Cống ngọc xuất phát từ trên kinh, hẳn là thân thế của con cũng ở trên kinh.

Muốn biết mọi thứ thì con nên đi thượng kinh một chuyến."

Ánh mắt Lam Nhiễm lấp lánh, nàng vuốt ngọc trụy cổ, cười khẽ:

- Cái người bảo thủ này, tuổi đã lớn như vậy mà còn đem thư tùy tiện để.

Lam Nhiễm cảm thấy ở dị thế này vẫn còn nhiều ràng buộc.

Nàng vốn tưởng ràng đời này là một cô nhi.

Thế nhưng đời có quá nhiều việc không ngờ tới.

Lam Nhiễm không ngủ được, muốn đi ra ngoài một chút.

Ở trong phòng, Dung Khanh lăn qua lăn lại, trong đầu không ngừng nghĩ đến lời Lam Nhiễm nói: "Ta cũng vậy."

Dung Khanh đột nhiên ngồi dậy, che lại mặt.

"Xong rồi, Dung Khanh à! Xong thật rồi! Ngươi lại vì một câu của người ta mà biến động lớn như vậy.

Ngươi đã hoàn toàn nằm ở trong lòng bàn tay của Lam Nhiễm rồi."

Tạ Tĩnh Hoa không quen với khí hậu ở đây nên ngủ không được.

Vì thế mà nàng ta nhảy vào cửa sổ phòng Dung Khanh.

Tạ Tĩnh Hoa nhận lấy cái gối Dung Khanh ném qua, cười nói:

- Đứa nhỏ này, tim rung động rồi phải không? Hôm nay, ta mới hiểu được nhiều thứ đấy.

Từ nhỏ, Dung Khanh và Tạ Tĩnh Hoa là huynh đệ làm bằng sắt, không đánh không quen nhau.

Dung Khanh yên lặng, trợn trắng mắt:

- Độc thân thì đứng một bên đi.

Tạ Tĩnh Hoa:

- Ta không có phu lang.

Cầu thương xót.

Ta đứng một bên.

Tạ Tĩnh Hoa ngồi trên ghế, thấp giọng nói:

- Khi nào thì ngươi chuẩn bị nói cho vị kia thân phận của ngươi vậy?

Sắc mặt Dung Khanh trầm xuống, tay nắm chặt, trầm giọng nói:

- Không biết.

Ít nhất là không phải bây giờ.

Tạ Tĩnh Hoa sửng sốt, thở dài.

Tạ Tĩnh Hoa đem tình hình nhận được từ Thái Nữ nói cho Dung Khanh, giọng nói khàn khàn:

- Thân mình của cữu cữu càng ngày càng suy yếu.

Đã nhiều ngày rồi người vẫn luôn hôn mê, tỉnh cũng không tỉnh.

Dung Khanh biến đổi, hạ giọng:

- Thương Chi quý quân và Dung Hoa.

Tạ Tĩnh Hoa gật gật đầu sắc mặt nghiêm trọng:

- Chúng ta không thể trì hoãn được.

Phải nhanh chóng tìm truyền nhân của Y Thánh mới được.

Dung Khanh sắc mặt rất là khó coi.

Tạ Tĩnh Hoa vỗ vỗ vai Dung Khanh rồi thấp giọng an ủi:

- Không sao đâu.

Chắc chắn cữu cữu không sao cả.

Lại nói, ngươi còn có biểu tỷ ta đây.

Lam Nhiễm không biết sao lại đi tới phòng của Dung Khanh.

Nàng thấy trong phòng có động tĩnh thì nghĩ là Dung Khanh.

Nàng vừa mới đẩy một chút khe hở ra thì liền thấy Tạ Tĩnh Hoa ôm Dung Khanh trong lòng, trông vô cùng thân mật.

Dung Khanh không đẩy ra mà ngược lại còn nở một nụ cười.

Lam Nhiễm cứng đờ, nhấp môi, nhẹ nhàng đóng cửa về lại phòng mình.

Mà ở trong phòng, Dung Khanh không biết tới việc Lam Nhiễm đã đến.

Sáng sớm hôm sau, Dung Khanh liền muốn đi tìm Lam Nhiễm.

Nhưng chàng lại bị báo lại là Lam Nhiễm rất bận, không gặp Dung Khanh.

Đến giữa trưa, thật vất vả lắm chàng mới gần được Lam Nhiễm.

Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm, thấp giọng nói:

- Lam Nhiễm tỷ tỷ, vì sao ngươi lại không gặp ta?

Tay Lam Nhiễm cứng đờ.

Trong lòng nàng có chút bực bội, không biết vì sao nàng lại nhớ tới việc tối hôm qua.

Nàng cúi xuống, trầm giọng đáp:

- Không rảnh.

Dung Khanh ngơ ngác nhìn bóng dáng của Lam Nhiễm đã đi xa.

Ngón tay chàng vẫn còn dư lại chút nhiệt độ của Lam Nhiễm.

Dung Khanh ngồi ở trong đình nghĩ đến Lam Nhiễm.

Tạ Tĩnh Hoa cùng Tiểu Như chơi đùa rất vui vẻ.

"Vì sao đột nhiên A Nhiễm lại bận như vậy nhỉ? Không đúng, chắc chắn là muốn tránh ta rồi.

Không phải là nàng ấy đã phát hiện ra manh mối gì chứ, chỗ nào bị lộ vậy ta?"

Dung Khanh tưởng tượng: "Ngươi là hoàng tử.

Vì sao lại là hoàng tử chứ? Còn ta chỉ là một kẻ hành y.

Đau dài không bằng đau ngắn, nhân lúc này ta đối với ngươi vẫn chưa nặng tình, ta nên cách xa ngươi một chút.

Sau đó, từ từ quên ngươi đi."

Đột nhiên Dung Khanh đứng lên: "Không được.

Tuyệt đối không thể làm cho A Nhiễm quên mình được.

Mình vất vả lắm mới thích được một người mà."

Tạ Tĩnh Hoa cầm ngọc lưu ly mà bản thân thường hay chơi ở kinh thành, đắc ý nói:

- Ngọc lưu ly này là thứ rất hay nha.

Tiểu Như, ta cho ngươi mở mang tầm mắt bởi sự lợi hại của ta đây.

Có lẽ là lần trước Tiểu Như nói hơi quá nên Tạ Tĩnh Hoa muốn được phô bày sở trường của mình.

Tiểu Như hứng thú nhìn Tạ Tĩnh Hoa biểu diễn: "Thật ra, sư phụ à, các ngươi phải cố lên thôi."

Lam Nhiễm dự định tĩnh tâm mà tự hỏi thân thế của mình.

Nhưng nàng cầm bút trên tay mà vẫn không bình tĩnh được.

Trong đầu nàng đều là Dung Khanh.

Mực nhỏ giọt xuống giấy trắng, càng lúc càng lớn hơn.

Lam Nhiễm lắc đầu như muốn ném hết những cảm giác kì quái đi.

Nàng thấy trong lòng vô cùng bực bội.

Nàng không thích việc mất khống chế như vậy chút nào.

Nàng đối với Dung Khanh đã không còn là cảm giác đối với đệ đệ nữa.

Dung Khanh đẩy cửa phòng Lam Nhiễm ra.

Dung Khanh xem như đã hiểu được tính tình của Lam Nhiễm: "Biểu cảm của nàng cũng rất dễ hiểu.

Bất kể là khi nổi giận thì nó đều không hiện ở trên mặt.

Đối với người này thì mình phải dính người thôi."

Lam Nhiễm mở mắt liền thấy Dung Khanh đang nhìn mình.

Tức khắc nàng cảm thấy trái tim bị gông xiềng được gỡ ra.

Nàng nhớ tới quan hệ của Dung Khanh và Tạ Tĩnh Hoa thì trầm xuống, chốc lát lại khôi phục yên tĩnh.

Lam Nhiễm nhàn nhạt cười:

- Tìm ta có chuyện gì sao?

Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm không vui không buồn thì cảm thấy có chút hoảng, hỏi:

- Có phải là ngươi đã biết rồi?

Lam Nhiễm nhìn phản ứng của Dung Khanh thì khẽ cười một tiếng:

- Biết thì sao mà không biết thì đã sao.

Dung Khanh thở ra một hơi, ánh mắt nặng nề:

- Ta không cố ý nói dối ngươi.

Lam Nhiễm cười khẽ, giọng nói đạm mạc làm người không nắm lấy được:

- Ngươi và nàng ấy có quan hệ thế nào, nói cho ta làm gì?

Lam Nhiễm không biết biểu tình của mình là thế nào cả.

Nàng chỉ cảm thấy bực bội, không thích Dung Khanh và người khác thân mật như vậy.

Dung Khanh ngơ ngác, ngốc: "Quan hệ, quan hệ gì?"

Dung Khanh thử nhìn Lam Nhiễm:

- Ngươi không phải biết ta..

Lam Nhiễm cười khẽ:

- Ngươi có hôn ước với biểu tỷ.

Không cần gạt ta nữa.

Dung Khanh da nẻ: "Còn may, không bị phát hiện.

Ơ, từ khi nào mình có quan hệ với Tạ Tĩnh Hoa thế?"

Dung Khanh ngẩn ra, chàng ngẩng đầu nhìn Lam Nhiễm, nghiêm túc nói:

- Lam Nhiễm, ta và Tạ Tĩnh Hoa chỉ có quan hệ biểu tỷ đệ mà thôi.

Bọn ta không có hôn ước gì cả, tuyệt đối là không thể có hôn ước.

"

Lam Nhiễm sửng sốt, nhìn ý cười của Dung Khanh thì tức khắc cái gì cũng đều tan biến thành mây khói.

Dung Khanh ôm Lam Nhiễm, nhẹ giọng nói:

- Ở trong lòng của ta ngươi là quan trọng nhất.

Lam Nhiễm không nghe được Dung Khanh nói cái gì cả.

Nàng chỉ cảm giác được cái ôm của Dung Khanh.

Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh rồi nhanh chóng rời đi, nàng không biết vì sao tâm trạng rất tốt.

Mà mấy ngày này, Dương Khang liên tục bôn ba nên tinh thần rất là không ổn.

Dương Khang vốn định đến tìm huyện lệnh huyện Thanh Bình nhưng lại phát hiện là huyện lệnh bị giam giữ, lại còn nghe nói là hoàng tử điện hạ tự mình tới rồi.

Tức khắc Dương Khang cảm thấy hoa mắt.

Dương Khang nhìn lưu dân xa xa đi trên đường không nghiêm trọng như lời báo của Ngụy Lam.

Dương Khang khẽ cắn môi.

Nếu báo cáo lên trên thì đây là tội lớn vì không báo theo tình hình thực tế.

Dương Khang lấy lệnh bài thái thú đi thẳng đến đại lao.

Dương Khang nhìn thấy tinh thần Ngụy Lam cực tốt:" Mình phải bôn ba vất vả, rồi kết quả là kẻ đầu sỏ gây chuyện ở trong tù sống tốt thế này đây.

"

Dương Khang đen mặt, sai người chiếu cố Ngụy Lam thật tốt.

Dương Khang biết được chỗ ở của Dung Khanh thì lo lắng, sốt ruột." Ngụy phủ chính là nơi phát tán dịch bệnh mà.

Nếu hoàng tử ở đây gặp chuyện thì chức quan của mình coi như xong luôn.

"

Dương Khang khẽ cắn môi đẩy cửa ra nhận lấy nguy hiểm sinh tử.

Dương Khang thấy không có ai phát bệnh thì bước chân bất giác nhanh hơn.

Người bên trong phủ thấy Dương Khang mang một bộ quan phục thì không dám tiến lên ngăn cản.

Dung Khanh ngồi trên bàn ăn cơm thuận tiện thưởng thức thịnh thế dung nhan của Lam Nhiễm.

Dương Khang trực tiếp vào cửa, liền hướng Dung Khanh hành đại lễ:

- Hạ quan Dương Khang cứu giá chậm trễ.

Gặp qua điện hạ.

Bỗng nhiên, Tạ Tĩnh Hoa phun một ngụm canh ra.

Nàng ta không nghĩ tới là thân phận của Dung Khanh cứ thế thông báo với thiên hạ.

Lam Nhiễm run lên, nhìn Dung Khanh hơi hơi nhấp môi.

Dung Khanh:"..

Được, muốn sao hống."

Lam Nhiễm khóe miệng nhẹ cong, ánh mắt rất là đạm bạc, đứng dậy rời bàn.

Dung Khanh đứng dậy đuổi theo.

Còn Dương Khang quỳ trên mặt đất giữ chặt Dung Khanh, thanh âm bi thảm:

- Điện hạ, lão thần xin lỗi Thánh Thượng, xin lỗi người.

Người ở chỗ này phát sinh đại nạn đều là sai lầm của thần.

Người trừng phạt lão thần đi.

Dung Khanh:

- Ta còn đang bận đuổi theo thê chủ tương lai.

Tạ Tĩnh Hoa vỗ vỗ tay Dương Khang tốt bụng nhắc nhở:

- Dương đại nhân, chú ý hình tượng.

Hình tượng kìa.

Lam Nhiễm không biết phải làm sao.

Nàng cũng không biết thân thế của Dung Khanh vậy mà là hoàng tử của một quốc gia.

Dung Khanh đi theo phía sau Lam Nhiễm, im lặng không lên tiếng..