Cuồng Dâm Thành Thần

chương 42

Đến chiều tối Vệ Minh bị triệu tập lên gặp Lâm Chấn, Phụng Băng cắn răng khóc sợ sệt vì do mình mà Vệ Minh bị gọi lên gặp đại nhân, liên tục cúi đầu dập lạy Vệ Minh, xin Vệ Minh bỏ trốn cứ bỏ mặc nàng ở lại.

– Đừng lo! Nín đi nào! Yên tâm đi ta không sao! Đại nhân còn cần ta nên sẽ không sao đâu! – Vệ Minh để tay lên má Phụng Băng vuốt nước mắt cho nàng rồi nói.

– Ân công nói thật à! Thật là ân công sẽ không sao chứ!

– Ừ! Ta chắc chắn! Ở nhà nấu cơm chờ ta! Nhé!

Dỗ dành xong Phụng Băng, Vệ Minh đi qua gặp Lâm Chấn.

– Minh vệ! Hắc hắc thuốc tốt thuốc tốt a! Quả là hàng cực phẩm! Ngươi làm tốt lắm! – Lâm chấn hồ hởi khen Vệ Minh sai người dâng trà đãi hắn.

– Đại nhân quá khen!

– Ngươi luyện cho ta thêm được không? Cần nguyên liệu gì cứ nói ta sai người cung cấp! Quả là thuốc tốt ta cảm thấy phấn chấn mạnh mẽ vô cùng khiến 3 bà vợ ta khen ngợi không dứt! Hắc hắc ngươi muốn gì ta thưởng!

– Minh vệ sẽ luyện ngay cho đại nhân! Chỉ là một việc nhỏ làm đại nhân vui Minh vệ không dám xin nhận công lãnh thưởng!

– Nhận phải nhận! Hắc hắc lâu rồi ta chưa vui thế này phải nói đan dược này thần kỳ làm ta có cảm giác lâng lâng như trên mây hắc hắc! Thần dược thần dược a!

– Vậy ta mạo muội xin đại nhân ban cho ta 1 tỳ nữ! – Vệ Minh bày ra bộ mặt đồng đạo với Lâm Chấn.

– Cái gì? Chỉ 1 tỳ nữ thôi sao? Hắc hắc ta cho ngươi quyền chọn lựa tỳ nữ trong biệt phủ ta thích thì ngươi cứ chọn mà vui vẻ! Hắc hắc miễn là ngươi cứ chế thuốc cho ta!!

– Vậy đa tạ đại nhân!

– Không được ta phản đối! – Một giọng nói tràn đầy tức giận la lên kèm theo tiếng guốc gõ lộp cộp gấp gáp, thì ra là Lâm Diễm nghe tin cha mình về vội vàng chạy tới.

– Bảo bối của ta! Đi từ từ nào! Có chuyện gì mà nóng nảy thế! – Lâm chấn gương mặt thể hiện sự cưng chiều thấy rõ.

– Không được không ban tỳ nữ cho tên hạ nhân không biết trên biết dưới này được! Cha! Cha phải rút lại lời nói! – Lâm Diễm sà vào lòng cha mình mà nũng nịu làm Vệ Minh thấy ứa gan, hắn ghét nhất loại con nhà cậy thế cậy quyền.

– Sao sao thế? Hắn làm gì bảo bối ta à! Đâu nói cha nghe!

– Con tỳ nữ làm vỡ gương ngọc mà cha tặng cho con! Con đánh nó thì tên này nhảy ra ngăn cản còn đánh gãy tay 2 tên gia nhân của con! Cha! Cha phải trừng trị hắn!

– Minh vệ! Có đúng vậy không?

– Dạ bẩm nữ tỳ đó chỉ là vô ý, không đến nổi đòi chặt tay người ta! Minh vệ từ nhỏ hành y cứu ngươi không quen nhìn cảnh chém chém gϊếŧ gϊếŧ nên có ra tay ngăn cản vô tình mạo phạm tiểu thư không vui! – Vệ Minh đáp lại không sợ sệt.

– Ra là vậy! Thôi mà có cái gương mà thôi! Để cha tặng con 1 cái khác! Mà cha nói này con là con gái đừng có suốt ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ bẩn hết cả tay con! Tụi hạ nhân đó không đáng phải làm thế!

– Cha… con không chịu! Cha phải xử hắn! Chém đầu hắn cho con!! – Lâm Diễm nũng nịu trong tàn độc.

– Đúng là cha nào con đó! Cẩu không thể sinh mèo! – Vệ Minh chửi thầm.

– Câu này hay! Ta thích! Hϊếp xong gϊếŧ cho ta! – Ma phương phụ hoạ.

– Minh vệ! Chuyện tỳ nữ đó ta không quản nữa! Nhưng việc ngươi đánh gãy tay hạ nhân của con gái ta không thể tha… ưm như vậy đi ta phạt ngươi đi theo con gái ta làm hạ nhân chịu trách nhiệm bảo vệ bảo bối của ta nghe chưa!

– Nhưng… cha…

– Nghe cha nói nè hắn lọt vào tay con rồi không phải mặc tình con xử lý sao hắc hắc? Với tu vi của hắn thoát được con sao? Mà nè hắn còn chế thuốc cho ta không được làm hắn chết nghe không? – Lâm chấn nói nhỏ với Lâm Diễm.

– À… đúng là cha thương con nhất! Con biết rồi con sẽ cho hắn tàn phế rồi lại chữa lành cho hắn cứ thế lặp lại! Ke ke! – Lâm diễm hun lên má Lâm Chấn.

– Nhớ kỹ đó không được để hắn chết đó! Còn về phần trốn con khỏi lo hắn đã uống Vô Dạng Độc rồi! Hắc hắc! – Vốn dĩ hắn rất hiểu rõ tính của con gái hắn đã muốn gì là làm cho bằng được hơn nữa lại thủ đoạn ngoan độc vô cùng nếu không giao Vệ Minh cho nàng trước sau gì minh vệ cũng chết, thà giao cho nàng mà ra giao kèo không được gϊếŧ hắn, một mặt dùng độc khống chế bắt luyện thuốc cho mình, nếu hắn muốn chết cũng chết không được, mà sống cũng không xong…

– Con biết rồi cha! Hừ còn con tiện tỳ đó! Con sẽ cho nó chết không toàn thây! Dám chống lại Lâm Diễm này à! – Lâm diễm ác độc.

– Cười đi rồi tao cho bố con nhà mày cùng xuống dưới mà cười! – Với thính giác của Vệ Minh hắn nghe hết, sát khí nổi dậy.

– Minh vệ lệnh cho ngươi trong vòng 1 tuần luyện cho ta 50 viên đan đó! Ngươi yên tâm đi con gái ta hơi bướng bĩnh nhưng cũng ngoan lắm chỉ cần ngươi nghe lời nó là được!

– Đại nhân…

– Yên tâm đi ta không bạc đãi ngươi đâu! Hơn nữa Minh vệ ta giao cho ngươi bảo vệ con gái ta là ngươi phải biết ta tin tưởng ngươi thế nào rồi chứ!

– Vậy… minh vệ nhận lệnh!

– Tốt tốt! Hảo a! Tối nay cho ngươi lựa chọn tì nữ vui vẻ! Hắc hắc lui đi!

– Tạ đại nhân!

Vệ Minh âm trầm bước đi, tiếng ma phương vang vọng.

– Sao không gϊếŧ quách hắn đi!

– Nếu gϊếŧ hắn bây giờ Lâm gia sẽ giới nghiêm hơn, phòng bị cẩn thận hơn ta càng khó tiếp cận Lâm Kỳ Nam, cho ta chút thời gian ta khiến hắn sống không được chết không xong như hắn muốn! – Vệ Minh siết tay nắm đấm rốp rốp.

Quay về phòng Phụng Băng như sống lại khi thấy Vệ Minh quay về tay bắt mặt mừng khóc như mưa mừng rỡ.

– Thấy không? Ta nói ta không sao mà! Thôi nào đừng khóc nữa! – Vệ Minh ôn nhu thương cảm cho số phận của những cô gái ở tầng lớp thấp này, mạng sống còn không bằng gà chó, nói gϊếŧ là gϊếŧ.

– Ăn cơm thôi! Nàng sao thế ngồi xuống ăn đo sao phải đứng!

– Tiểu nữ không dám… ân công cứ ăn đi tiểu nữ đứng hầu hạ! – Phục Băng bối rối sợ sệt.

– Nào ngồi xuống đi! Nhanh ta ra lệnh đấy!

– Ân… dạ…

– Ăn đi! – Vệ Minh gắp đồ ăn cho nàng.

Nhìn Phụng Băng ngại ngùng ăn được vài đũa đầu sau đó thấy thái độ Vệ Minh hoà hoãn nàng bạo dạn hơn tự gắp tự ăn lia lịa Vệ Minh bật cười.

– Nàng ăn đi! Đói lắm hả?

– Dạ bên kia không được ăn ngon như vậy! Không có thịt cá nhiều vậy chỉ toàn là cơm rau cá khô!

– Vậy ăn đi! Ăn nhiều vào! À tối nay nàng ngủ trên đó giường đi nhé! Tạm 1 2 ngày ta đưa nàng đi!

– Ân… Phụng Băng đỏ mặt hiệu Vệ Minh muốn nói gì mà ngại ngùng lén lén nhìn lên giường.

– Ân công ngài không sao thực chứ không bị đại nhân trách phạt sao?

– Không sao! Đại nhân còn cho phép nàng làm tì nữ của ta nữa kìa! Nhưng sắp tới ta có việc phải đi, hơn nữa nơi này không an toàn nàng nên đi đi tìm một nơi không phân tranh mà sống.

– Đây nàng cầm lấy! – Vệ Minh lấy ra đan dược và ngân phiếu rồi đưa nàng.

– Ân công… Tiểu nữ không dám!! Ơn cứu mạng tiểu nữ đã quá lớn!

– Cầm đi! Đây là lệnh!

– Ân…

Ăn xong Vệ Minh kiêu nàng đi ngủ, Phụng Băng hồi hộp tim đập thình thịch chuẩn bị sẵn tâm lý hiến thân cho Vệ Minh, đầu óc lo nghĩ không biết mình có làm tốt không? Có làm ân công phật lòng này nọ kia không nhưng…

Vệ Minh trải áo nằm ngay dưới giường nhắm mắt.

– Ân công… ngài…

– Sao? Chuyện gì hả?

– Dạ… không… không có gì! – Té ra sáng giờ mình hiểu lầm ân công… ứ…

– Ngủ đi! Ta ngủ đây!

– Cái thằng quỷ này kèo thơm kìa sao ngươi bỏ!!! – Ma phương nhảy dựng.

– Ngủ ngủ thôi! Ta không thích lợi dụng lúc người khác hoạn nạn mà ép!!!

– Quân tử gớm! – Ma phương cười hắc hắc, á à để ta xem.

– Xem gì?

– Ân… công…

Vệ linh quay mặt lại đập vào mắt Vệ Minh là một thân hình đầy đặn đẹp mê người, đôi vυ' cao ngất trắng tươi, 2 nụ hồng chĩa ra e thẹn, cái eo thon dài chắc nịt, một vùng tam giác lông xếp thẳng gọn gàng kéo dài che khuất vùng tam giác bí ẩn được đôi chân khép nép hỗ trợ che chắn.

– Nàng… làm gì thế!

– Ân công! Ân công như cha mẹ đã sinh ra tiểu nữ lần 2, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có tấm thân trinh nguyên này xin ân công đừng chê… – nói xong Phụng Băng sà vào lòng Vệ Minh.

Cặρ √υ' trắng ngần mềm mại dán chặt vào ngực Vệ Minh công với hơi thở gấp gáp đê mê kề sát bên lỗ tai làm Vệ Minh hưng phấn.

– Không ta… không giúp nàng vì… để mong nàng… trả…

Chưa nói hết câu đôi môi Vệ Minh đã bị nêm chặt bằng đôi môi mọng căng ngọt ngào.

– Là tiểu nữ tự nguyện! Xin ân công không chê…

Tiếp theo lại là 1 nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi Vệ Minh, lúc này không đáp lễ có lễ hắn không phải là nam nhân nữa rồi, Vệ Minh quàng tay ôm sau lưng ngọc Phụng Băng rồi đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt, lưỡi Vệ Minh luồn vào tận hưởng nụ hôn trinh nguyên ngọt ngào, 2 lưỡi quyện vào nhau ướŧ áŧ say đắm.

Tay Vệ Minh như con rắn trườn dọc lưng Phụng Băng vuốt ve lên xuống khiến nàng vặn vẹo, bàn tay tham lam tóm trọn cặp mông mát lạnh của nàng mà xoa bóp.

– Ưm… ưm…

Phụng Băng rên kí©ɧ ŧɧí©ɧ mê người, nụ hôn trượt khỏi môi Vệ Minh di xuống cổ hắn, cái lưỡi vặn vẹo trượt dần trượt dần xuống 2 vυ' Vệ Minh mà bú ɭϊếʍ.

– Ư… Vệ Minh sung sướиɠ rên nhẹ khi tay Phụng Băng đã dần dần đi xuống trường thương của hắn rồi bất chợt nắm vào thả ra trêu chọc.

– Ân nàng giỏi lắm!

– Mẹ thϊếp dạy, xin ân công không chê!

– Bỏ từ ân công đi ta là Minh vệ, còn nàng từ nay là nương tử của ta!

– Tiểu nữ… không… ông… – một nụ hôn đã bịt kín câu nói của nàng mà hôn say mê, khoé mắt đẹp của nàng chảy ra những dòng lệ hạnh phúc.

Tay nàng tiếp tục trêu chọc cu Vệ Minh, hắn bật dậy cởi sạch hết đồ vứt qua 1 bên, c̠ôи ŧɧịt̠ to lớn thẳng thừng hiện ra trước mặt Phụng Băng mà đong đưa.

Phụng Băng mở to mắt nhìn thứ gọi là vũ khí của nam nhân mà nàng mới được nhìn thấy, như bị thôi miên Phụng Băng đưa tay cầm lấy.

– Ư… bàn tay nóng ấm của Phụng Băng cầm lấy làm Vệ Minh rên khẽ, nàng khẽ nhích tay ra vào nhịp nhàng khiến Vệ Minh sướиɠ đứ đừ.

Theo bài bản được mẹ dạy, Phụng Băng há miệng cặp môi quyến rũ ôm trọn đầu cu Vệ Minh, rồi cái lưỡi như tự động bắt đầu va quẹt cuộn quanh, tay nàng không ngừng nhịp ra nhịp vào, bị công kích từ 2 phía Vệ Minh sung sướиɠ rên thỏa mãn khom người về phía trước.

Bàn tay vệ mình bò xuống ngay cặρ √υ' no căng của nàng mà xoa nhẹ, ngón tay thỉnh thoảng chạm nhẹ đầu ti, như bị điện giật Phụng Băng co giật, tiếng rên phát ra bị cu Vệ Minh chặn lại tạo thành tiếng rên đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó quên.

Phụng Băng như con rắn vờn mồi hết liếʍ đầu cu Vệ Minh nàng lại vờn xung quanh thân cu, rồi xuống 2 hòn bi mà đá lưỡi, cổ nàng khẽ nghiêng qua lại khiến cặp môi trượt nhanh trên thân cu Vệ Minh ma sát êm ái kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Bóρ ѵú nàng chán chê Vệ Minh kéo nàng đứng dậy, hắn ngồi lên giường cho nàng banh chân ngồi lên đùi hắn, cái miệng Vệ Minh vục ngay vào đầṳ ѵú nàng mà mυ'ŧ nhẹ vờn quanh trả lại cho nàng sự sung sướиɠ mà nãy giờ hắn được nếm.

– A… ứ… ư… Phụng Băng sung sướиɠ đê mê co giật cơ bụng, uốn éo trong vòng tay Vệ Minh, ngửa cổ ra sau khiến cặρ √υ' càng được chĩa ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vệ Minh hơn, tay Vệ Minh tham lam bóp nắn một bên vυ' còn lại, ngón tay ma thuật lướt nhanh lên xuống ngay đầṳ ѵú nàng thỉnh thoảng bóp chặt lại day day khiến nàng rên sướиɠ không ngừng.

Tay còn lại Vệ Minh vòng xuống dưới ve vuốt hai bên háng nàng dạo quanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi bất thình lình cả 3 ngón tay đặt lên vùng bí ẩn mà trượt dọc, l*и nàng toe toét nước da^ʍ thuỷ khiến tay Vệ Minh dễ dàng di chuyển.

Tay Vệ Minh bắt đầu ép sát chà sát liên tục khiến Phụng Băng sướиɠ ngất ngây mặt mày đỏ ửng xinh đẹp, hơi thở gấp gáp như sắp đạt cực khoái, Vệ Minh kinh nghiệm đầy mình lập tức gia tăng tốc độ.

– Ứ… ứ… ứ… á… Phụng Băng giật người run rẩy trên đùi Vệ Minh, cả người như không xương được Vệ Minh giữ lại, da^ʍ thuỷ nàng ra lênh láng bàn tay Vệ Minh chảy xuống cả đùi hắn.

– Nàng thích không?

– Thích… tiểu nữ thích… ư…

– Để ta cho nàng sướиɠ tiếp nhé! Có lẽ hơi đau nhưng xíu là hết!

Phụng Băng nhắm nghiền mắt gật đầu e thẹn, 2 tay vòng cổ ôm Vệ Minh.

Vệ Minh lập tức đưa tay chỉnh cu mình ngay trung tâm, cạ cạ xung quanh khiến Phụng Băng lại sung sướиɠ rồi bất thình lình hắn thả tay kéo ghì Phụng Băng ngồi hẳn xuống.

– Á… á… Phụng Băng đau, 2 tay ôm chặt hắn siết cứng, Vệ Minh ôm nàng giữ im hôn lên môi nàng an ủi.

– Ngoan nào! Xíu là hết đau nhé! Nương tử!

– Ân… Phụng Băng sung sướиɠ ôm chặt Vệ Minh dúi đầu vào hắn nói nhỏ vào tai.

– Thϊếp… thϊếp… nguyện theo chàng suốt đời này!!!

Ma phương thì khỏi phải nói tham lam hút sạch máu trinh của nàng chuyển dời qua dung nhập cho nương tử mình.

Vệ Minh hôn lên môi nàng một nụ hôn say đắm, âm thể bớt đau Phụng Bưng chủ động chống chân nhấp nhịp nhè nhẹ cơ thể lên xuống, âʍ đa͙σ bé nhỏ khít rịt bóp chặt c̠ôи ŧɧịt̠ Vệ Minh mà lên xuống, cả 2 cùng rên trong kɧoáı ©ảʍ.

– Ưm… ưm… Phụng Băng bắt đầu cảm thấy sướиɠ liền gia tăng tốc độ, Vệ Minh hưởng ứng chống tay ra sau tăng sức đẩy lên xuống hoà hợp với Vệ Minh, tiếng lạch bạch da thịt chạm vào nhau ướŧ áŧ hoà quyện trong đê mê.

Cặρ √υ' Phụng Băng nảy tưng tưng trước mặt Vệ Minh kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác hắn hứng thú hơn, xoay người cho Phụng Băng nằm xuống giường hai chân bấu chặt vào hông mình, Vệ Minh tư thế truyền thống mà thi sức cắm chặt c̠ôи ŧɧịt̠ nóng hổi to lớn xoáy vào cái l*и bé xinh bót sát.

– Ứ… ứ… ứ phụng băng rên vô thức hai tay xoắn chặt cánh tay Vệ Minh tận hưởng sự sung sướиɠ lên tiên, da^ʍ thuỷ tràn ra trắng xóa ướŧ áŧ bôi trơn cho Vệ Minh dễ nhấp nhịp nhanh hơn.

– Á… ứ… thϊếp… muốn… á… Phụng Băng tơi bời sung sướиɠ nói năng lộn xộn rồi bất ngờ a… cơ bụng nàng co giật mạnh phun da^ʍ thuỷ gương mặt đỏ ửng mắt nhắm nghiền đê mê bấu chặt Vệ Minh.

– Ứ… thϊếp hạnh phúc quá… ứ…

Vệ Minh cười mỉm vuốt má nàng rồi lại đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy rồi tiếp tục nhấp nhịp ra vô đều đặn khiến nàng lại ra thêm 2 3 lần trong đê mê.

– Ư… Vệ Minh gồng người dồn tất cả tinh khí bắn mạnh vào l*и nàng, cả 2 co giật nằm đè lên nhau trong thỏa mãn, xá© ŧᏂịŧ hoà hợp sung sướиɠ trong cõi nhục tình.

Phụng Băng như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng Vệ Minh tận hưởng cảm giác hạnh phúc.

– Sắp tới ta đưa nàng đi khỏi chỗ này, nàng cầm lấy vật này đi vào học viện Nam Trấn Quốc tìm gặp Nam thúc, trưởng lão Võ tôn, Trần hạ hay viện trưởng đều được đưa cho họ ngọc bội này họ sẽ sắp xếp cho nàng.

– Thϊếp… thϊếp phải đi thật sao?

– Phải đi! Ngoan nghe lời ta nơi này nguy hiểm bội phần cho nàng! Yên tâm đi ta sẽ sớm quay về với nàng!

– Ân! Thϊếp nghe chàng! – Phụng Băng ngoan ngoãn ngước đầu hôn lên má Vệ Minh.