Cuồng Dâm Thành Thần

chương 35

Vệ Minh kéo nàng nằm xích lên rồi lại vục mặt vào cặρ √υ' xinh đẹp của nàng mà bú ʍúŧ thỏa thích.

– Ư… ư… a… a… bẹp bẹp nhộp nhoạt xen lẫn vào nhau đầy dục tính.

– Ngươi… à… chà… ng cũng… cũng… ư… hôn… cho Mị Nương đi…

Trần Trang Ngọc dễ thương kiêu Vệ Minh rồi rụt ra khỏi vòng tay Vệ Minh chui xuống dưới.

Vệ Minh cười hì hì bật dậy kéo Mị Nương lên hôn vào môi nàng rồi bắt đầu hôn xuống đầṳ ѵú, tay còn lại se se đầṳ ѵú bên kia.

– Oáu…

Vệ Minh rên khác lạ.

– Ui… hức… xin lỗi… ta… hức… ta không biết làm…

Trần Trang Ngọc bày ra bộ mặt ngây thơ xen lẫn bối rối…

– Hồi đó mẫu thân ta nói ta là… là… công chúa… cao quý… nên nói ta không cần học mấy cái này để phục vụ nam nhân… ân… ta xin lỗi… chàng… đau lắm không?

– Hì không sao không sao!!!

Vệ Minh buồn cười cho hành động dễ thương của nàng.

– Để muội chỉ cho tỷ nha! Hồi đó mẫu thân muội có dạy muội nè!

Mị Nương nhanh nhảu.

Mị Nương nói là làm nhanh chóng thị phạm cho Trần Trang Ngọc xem.

– Tỷ xem đầu tiên cầm thế này nè… xong rồi dùng lưỡi liếʍ vậy nè… liếʍ xung quanh trước… rồi ngậm vào vậy nè!! Nhớ ngậm hờ thôi dùng lưỡi đá xung quanh đừng để đυ.ng răng… vậy nè… vậy vậy nè…

Mị Nương trở thành cô giáo.

– À dễ! Đây để ta làm thử!

– Oáiii…

– Ta xin lỗi!

– Úi…

– Để ta làm lại!

– Éc…

– Sao cứ trúng răng hoài ta! Thôi để ta làm lại!

– Éc tha… tha cho ta đi…

Vệ Minh năn nỉ.

– Nằm im coi! Tại ngươi nhúc nhích mới đυ.ng trúng răng ta nè!!! Nằm im coi không ta cắn cho 1 phát bi giờ.

Trần trang Ngọc lém lỉnh bày ra bộ mặt hù dọa đáng yêu.

– Hức…

Vệ Minh chỉ biết than trời thở đất khi công cụ của mình bị đem ra làm vật thí nghiệm dạy học.

– Rồi rồi… ta nằm im nhưng để ta đổi chiều đã.

Vệ Minh cam chịu đổi chiều nằm xoay hướng ngược lại 2 bàn tay đặt trên mông 2 cô nàng.

Bàn tay Vệ Minh bắt đầu hoạt động di động trên 2 cặp mông tròn đầy mà xoa bóp vuốt ve, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại lên 2 cô nàng bắt đầu đong đưa cơ thể ưỡn ẹo, Vệ Minh chốc chốc lại lấy tay chọt ngay vào khe hẹp của 2 cô nàng làm đôi môi của 1 ai đó đang ngậm cu Vệ Minh siết chặt lại khiến hắn đê mê.

Bật ngồi dậy Vệ Minh đưa tay kéo nhanh quần của Trần Trang Ngọc xuống.

Á… bị tấn công bất ngờ theo phản xạ cô nàng đưa tay vịn lại, Vệ Minh nhanh như cắt vỗ mông 1 cái bép.

– Á… ngươi… ngươi lại…

– Lại sao… bép… bép…

Vệ Minh rắn mắt vỗ tiếp khiến bàn tay đang giữ chặt cái quần không cho tuột xuống phải buông ra.

Kéo nuốt cái quần xuống một lần nữa Vệ Minh lại ngất ngây 2 cặp đùi trắng muốt ép sát cái khe suối bí ẩn, 2 mép l*и hồng tươi tuyệt đẹp e ấp lũ rũ nấp trong những sợi lông đen tuyền tuyệt đẹp đang ướt quyện vào nhau.

Nhanh như cắt Vệ Minh đưa miệng mình vào khe l*и đó mà tận hưởng dòng suối ngọt ngào.

– Ứ… ứ… á…

Trần Trang Ngọc sướиɠ thật sự õng ẹo cặp mông gục đầu chịu thua tận hưởng cơn khoái lạc mà lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới được thử lần đầu, quả là vô cùng sung sướиɠ, lưỡi Vệ Minh đưa tới đâu Trần Trang Ngọc rùng mình tới đó, đỉnh điểm hơn là lưỡi Vệ Minh chui tọt vào trong lỗ mà ngoáy ngoáy làm Trần Trang Ngọc tê người ú ớ vô thức, cặp mông trắng không ngừng giật giật.

Lưỡi Vệ Minh cứ thụt ra thụt vào nhanh như cắt, Trần Trang Ngọc như lạc vào cõi tiên co giật người liên tục rồi… giật mạnh vài cái, cái khe suối lại phun tiên thuỷ xong ngã vật xuống gương mặt đỏ ửng hai má, mắt nhắm nghiền đê mê.

Vệ Minh cười hắc hắc quay qua Mị Nương vẫn đang miệt mài bú ©υ cho Vệ Minh nãy giờ ra lệnh.

– Tới nàng! Mị Nương.

– Ân… thôi chàng đừng làm vậy! Thϊếp không dám… bổn phận thϊếp là… phục… vụ cho chàng!

– Đủ rồi! Ta nói rồi đúng không? Đối với ta hai nàng là người ta yêu không phải là tiểu thϊếp công chúa gì hết? Không phải bổn phận gì ở đây hết! Nghe chưa!

– Ân… dạ… thϊếp nghe lời chàng!

Mị Nương ngoan ngoãn.

– Tới đây!

Đặt nàng nằm ngửa Vệ Minh ngắm nhìn cái khe suối hoàn toàn không 1 sợi lông nào, 2 mép thịt căng đầy trắng hồng đẹp mê người khiến Vệ Minh không thể kiềm chế mà đưa ngay lưỡi vào quét nhẹ 1 đường.

– Ứ…

Mị Nương oằn người tận hưởng.

Vệ Minh lại tận dụng kỹ thuật bú ɭϊếʍ của mình làm nàng như lên mây rêи ɾỉ trong sung sướиɠ rồi cũng giống như Trang Ngọc nàng co giật người nước phun như suối cả người vô lực gương mặt đỏ hồng hạnh phúc trong sung sướиɠ.

– Tới phần chính!

Vệ Minh tự nhủ rồi quay qua ôm Trần Trang Ngọc nằm đè lên nàng, 4 mắt nhìn nhau Vệ Minh và nàng lại cho nhau cái hôn nồng cháy, Vệ Minh lấy tay chỉnh cho cu mình ngay hồng tâm rồi từ từ đưa vào.

– A… a… đau… đau… t… a… a… thϊếp… đau!

Trần Trang Ngọc trồi lên giãy giụa.

Vệ Minh nhẹ nhàng ôm nàng ngừng lại không tiến vào nữa mà vuốt ve hôn nàng.

Nàng ráng xíu sẽ hết đau ngay nha! Chỉ 1 chút thôi! Ta sẽ thật nhẹ nhàng.

Với những lời đường mật như thế Trần Trang Ngọc ngoan ngoãn gật nhẹ đầu nhắm mắt cố chịu không trồi lên nữa, cu Vệ Minh như đang chui vào 1 đường chật hẹp nhưng ấm áp cố gắng từ từ nhích vào nhích vào và như phá một vật cản nào đó.

– Á… đau…

Trần Trang Ngọc ôm chặt 2 cánh tay Vệ Minh mà gồng người.

– Ngoan! Hết rồi hết rồi!

Vệ Minh dỗ dành.

– Thϊếp đã là người của chàng! Đừng phụ thϊếp… nếu không… nếu không ta chết cho chàng coi…

Vệ Minh ta nói là làm! Không bao giờ ta phụ nàng!

Vừa nói dứt câu Vệ Minh cảm thấy đan điền mình như đang có 1 biến chuyển lớn viên tinh thạch 4 màu phong lôi hỏa băng bắt đầu rung lên như triệu hồi 1 cái gì đó khiến cơ thể Vệ Minh tràn đầy sức mạnh.

Vụt! Trước mắt Vệ Minh là cả một tinh không vô tận, vô số tinh tú, sao trời lấp lánh xa xăm, vê minh cảm thấy mình đang đứng giữ tinh không đó như 1 superman đứng giữa vũ trụ trong những bộ phim ở thế giới mình.

Còn đang lúng túng chưa hiểu gì thình lình phía xa Vệ Minh nhìn thấy một trận hỗn chiến đang diễn ra… một thanh niên ở trần tướng mạo dũng mãnh trên cơ thể cường tráng đó là vô số vết thương và máu đang đứng che chở cho 1 cô gái dung mạo đẹp như thần… đúng chỉ có thần mới đẹp như thế!!! Vệ Minh còn nhìn rõ ràng được một nốt ruồi màu đỏ đính dưới mí mắt trái của cô, cả người thoát ra 1 luồng khí chất tôn quý cao ngạo xuất trần.

Tuy 2 người đang bị một đống người khác bao vây chém gϊếŧ nguy cấp nhưng tình chàng ý thϊếp hiện rõ trong mắt 2 người.

– Vũ Cực Thiên Tam! Lập tức thả Thánh Thiên Tâm ra ta cho ngươi chết được toàn thây!

Một tên có vẻ là người cầm đầu nói lớn.

– Buồn cười! Ta và Nàng yêu nhau bọn ngươi là cái thá gì đòi ta giao người!

– Chiến Tâm ta và ngươi không hợp đâu! Buông bỏ đi! Cuộc sống là của ta! Ta yêu ai là chuyện của ta! Đừng nghĩ có cha ta hậu thuẫn là ngươi có thể tác quái!

Cô gái đẹp như tiên lên tiếng.

– Hừ đôi cẩu nam nữ! Cha ngươi đã hứa gả ngươi cho ta mà ngươi còn dám cãi lệnh! Khốn kiếp đã vậy ta cho hai ngươi chết chung!! Tháp Chiêu Hồn ra đây cho ta!

Vừa nói xong trên tay tên Chiến Tâm xuất hiện 1 cái tháp đen tuyền âm u khí tức tà ác.

– Nguy hiểm! Đây là bảo vật trấn phái của cha hắn Vũ Cực Thiên Tam chàng mau chạy đi!!! Cứ mặc thϊếp!!!

Thánh Thiên Tâm gương mặt ngưng trọng.

– Chết cùng chết, đi cùng đi! Tới đây!

– Không được! Nghe lời thϊếp! Nếu bị nhốt vào tháp sẽ mãi mãi không được trọng sinh vĩnh viễn làm cô hồn vất vưởng trọn đời không siêu sinh! Chàng nghe lời ta đi! Tháp này ngay cả cha ta còn không thể chống lại!

– Nhưng…

– Không nhưng nhị gì hết! Đi ngay! Thϊếp sẽ mở đường! Cầm lấy ngọc bài này rồi chàng sẽ hiểu thϊếp muốn làm gì!!!

– Đấu chuyển tinh không bí pháp!

Thánh Thiên Tâm lạnh lùng thốt ra mấy chữ và bắt đầu thiêu đốt toàn bộ sinh lực.

– Ngươi… còn đàn bà điên này! Dừng lại! Ngươi điên rồi đây là bí pháp cấm! Các vị đại năng sẽ gϊếŧ hết cả gia tộc ngươi và ta! Dừng lại!

– Không! Thánh thiên Tâm!

Vũ Cực Thiên Tam đau đớn nhìn Thánh Thiên Tâm thiêu đốt máu huyết bốc cháy như 1 ngọn đuốc sống.

Cả bầu trời xoay chuyển sấm chớp như những con thú hoang đập rầm rầm kèm theo cả những lỗ đen xoáy đen ngòm như muốn nuốt hết cả thế giới.

– Vũ Cực Thiên Tam! Ta yêu chàng kiếp kiếp! Có duyên sẽ gặp lại… Tạm biệt!

Vừa nói xong một lỗ đen như chớp chụp vào Vũ Cực Thiên Tam nhanh chóng hút cạn linh hồn hắn và kéo đi bỏ lại cái xác ngã sõng soài.

Những lỗ đen rít rào khác cũng như cắt chụp vào những đám người đang bỏ chạy thục mạng kia mà nuốt chửng tàn hồn bỏ lại những cái xác ghê rợn.

Và trong những lỗ đen không biết thông đi đâu đó có 1 lỗ đen không hiểu vì lý do gì toán loạn lại kéo ngược linh hồn 1 người đang nhảy cầu ở trái đất và đưa tới đại lục.

– Bùm… một luồng ánh sáng trắng đẩy vệ mình bật ra khỏi hư không trở lại hiện thực trong trạng thái ngơ ngác.

– Vệ Minh! Vệ Minh! Chàng sao thế! Thϊếp… thϊếp… hết đau rồi mà…

Trần Trang Ngọc trong cơn hứng tình ưỡn ẹo.

– À… à… ta tới đây!

Vệ Minh sực tỉnh bắt đầu di động ra vô nhẹ nhàng từ từ từ chậm rãi…

– Ư… ư…

Tiếng rên nhẹ lại bắt đầu vang lên.

Bắt được nhịp điệu Vệ Minh bắt đầu đưa đẩy nhanh hơn và rồi bắt đầu cùng Trần Trang Ngọc song kiếm hợp bích nhảy múa, cu Vệ Minh đâm ra rút vào nhộp nhoạt làm Trần Trang Ngọc sung sướиɠ ôm cứng Vệ Minh dán sát vào người mình.

“Chẳng lẽ đó là ký ức ma phương?”

Vệ Minh vừa nhấp vừa suy nghĩ, a… á tu vi ta lại thăng cấp Nhất lục đệ ngũ trọng rồi! Tăng 5 thành tiểu tu vi?? Vì sao ta lại thăng cấp??

– A… ưm… ưm… tiếng rên nỉ non của Trần Trang Ngọc lại rên lên kéo Vệ Minh thoát khỏi suy nghĩ.

“À thôi kệ đi! Tận hưởng cái đã hắc hắc!”

Vệ Minh bắt đầu nhanh chóng thụt ra vào như cái máy làm Trần Trang Ngọc chết đi sống lại vì sung sướиɠ, hắn nắm 2 chân nàng đưa lên rồi ngồi xổm dậy nhấp nhịp từ trên xuống liên tục, nước nhờn của nàng và hắn hoà quyện trắng xoá chảy dọc xuống khe đít nàng.

Mị Nương nhìn cũng hứng tình lập tức tiến lại vân vê ngực Vệ Minh rồi đưa miệng nút vυ' hắn, Vệ Minh đưa tay bóρ ѵú nàng rồi bắt nàng đứng ngay trước mặt cho hắn kê miệng vào bú ʍúŧ hộŧ ɭε, phía dưới hắn không ngừng nhấp ra nhấp vào liên tục.

– A… a… cho thϊếp nghỉ chút… a… a…

Trần Trang Ngọc cực khoái co giật nước phun tứ tung mở miệng cầu xin Vệ Minh.

Vệ Minh nhìn Mị Nương cho nàng một nụ hôn rồi đặt nàng nằm ngửa xuống.

– Ưm… thϊếp… là của chàng…

Mị Nương nhỏ nhẹ.

Vệ Minh đưa cu vào nhấp từ từ, lại là 1 cô bé còn trinh, cái cảm giác bó chặt siết c̠ôи ŧɧịt̠ hắn trong êm ái.

– Nàng đau lắm không?

Vệ Minh vừa đút vừa hỏi xoa tóc nàng.

– Thϊếp… chịu được…

– Bực… phập… ứ… á…

Mị Nương nén đau hai tay siết 2 tấm ra.

Lại như lần trước cục châu 4 màu lại nhảy múa rung động, điều lạ là viên châu nứt ra lớp vỏ ngoài lộ ra bên trong là 1 viên châu khác sáng bóng hơn và lại có thêm 1 màu… 5 màu! Viên châu đã có thêm 1 màu nâu đen trộn lẫn sáng bóng, tu vi lại lập tức nâng cao thêm 3 thành Nhất Lục đệ bát trọng.

Lại thêm 1 thuộc tính!

Vệ Minh mừng muốn điên muốn thử nghiệm ngay nhưng sực nhớ mình con đang ôm Mị Nương hắn bắt đầu bình tĩnh lại nhấp nhô ra vào tiếng rên lại vang lên.

– Ứ… ư… thϊếp… hạnh phúc quá…

– Ừ ta sẽ khiến 2 nàng hạnh phúc suốt đời này!

Vệ Minh hứa hẹn rồi lại nhấp cật lực, cặρ √υ' Mị nương nhún nhảy trông vô cùng bắt mắt.

– Á… a… a…

Mị Nương lại co giật người rồi nằm im nhắm mắt tận hưởng gương mặt đỏ hồng hạnh phúc.

– Hắc hắc tới nàng!

Vệ Minh lôi Trần Trang Ngọc nằm đê mê lật úp lại cho chổng mông ra sau rồi từ từ đưa vào… a… a… ứ… Trần Trang Ngọc lại ú ớ rên la, Vệ Minh nhấp thật chậm cho vào thật sát trong l*и nàng rồi lại rút ra chầm chậm rồi lại đút thật sát vào khiến Trần Trang Ngọc tơi bời trong sung sướиɠ.

– Cô bé này bị độc! Mau chóng vận chân khí của ngươi truyền qua cho cô bé đó! Chân khí của ngươi sẽ tự trung hòa độc tính cho cô bé đó!

– Oạch! Ai nói thế!

Vệ Minh hoảng hồn nhảy dựng nhìn quanh quất.

– Chàng sao thế? Thϊếp có nói gì đâu…

Mị Nương nói.

– Không! Ta không nói nàng!

– Thằng ngu này là ta! Là cái mà ngươi gọi là ma phương đây! Ta là 1 tàn hồn, yên tâm đi ta không hại ngươi đâu! Ta nói chỉ có ngươi nghe được thôi!

– Ma phương? Tàn hồn?

– Ừ nói ra dài dòng ngươi kết thúc lẹ đi rồi nói chuyện để vậy ta thèm!! Hắc hắc.

– Ngươi…

– Yên tâm đi ta không hại ngươi đâu! Hơn nữa mấy đứa này… cũng được nhưng thua xa nương ta tử ta, cho ta còn không thèm! Hứ! Làm đi ta đóng tâm thức đây! Xong thì vận khí triệu hồi ma phương ta sẽ dậy.

Nói xong tàn hồn biến mất như chưa từng tồn tại trong cơ thể Vệ Minh, Vệ Minh vận khí cảm nhận cơ thể mình không có gì bất thường cũng an tâm phần nào mà tiếp tục cuộc chiến chinh phục 2 nàng tiên tử dục tình trên giường.

Vệ Minh tiếp tục hai tay vịn hông Trần Trang Ngọc đưa trường thương của mình vào để tiếp tục hoan lạc, Vệ Minh nghe lời ma phương dồn chân khí mình vào trường thương rồi ngưng tụ ở đó chuẩn bị cho sang Trần Trang Ngọc.

Phập… phụp… lạch… bạch tiếng va chạm của cả 2 vang lên dồn dập, Vệ Minh kéo Mị Nương đứng lên hôn nàng rồi dụi đầu vào cặρ √υ' mềm mại tận hưởng, đã đời Mị Nương vòng ra sau bóp vai cho hắn, vừa nhấp đằng trước vừa được bóp vai đằng sau Vệ Minh thấy mình như vua đang được hầu hạ.

– A… ư… a… ư… á… ta ra…

Vệ Minh dồn hết tinh khí và chân khí sang cho Trần Trang Ngọc.

Trần Trang Ngọc sướиɠ muốn ngất đi, luồng tinh khí của Vệ Minh lập đầy l*и nàng còn chân khí thì hùng hậu đi vào cơ thể nàng quét quanh kỳ kinh bát mạch đẩy sạch độc tố đồng thời nâng tu vi cho nàng khiến nàng sung sướиɠ không nói nên lời.

– Lần sau là của nàng hết!

Vệ Minh quay qua hôn Mị Nương rồi nói.

Mị Nương e thẹn cúi đầu đỏ mặt, Vệ Minh kéo 2 nàng nằm xuống bên mình rồi nằm nói chuyện phiếm hỏi han Trần Trang Ngọc có cảm thấy độc tố gì trong người mình không…