Anh Trai Trúc Mã Quá Cường Hãn

Chương 165: Giải dược ( H )

Lời vừa thốt ra chưa trọn vẹn, cảm giác áp bách đã kéo tới cơ hồ muốn ngăn chặn tất cả, môi anh đào bị Cố Hoàn ngậm lấy, thành thục liếʍ mυ'ŧ như thể muốn nhờ điều này trấn an đi cơn dục niệm trong lòng. Nghi Thường mặc tình cho hắn hôn, nhiệt độ nóng rực từ hơi thở nam nhân lượn lờ nơi chóp mũi khiến cô không thể khước từ, mùi hương quen thuộc từ người mình yêu nhất đang kề cận, thời gian qua hai người " chiến tranh lạnh" Nghi Thường đã hơn một lần quyến luyến tư vị này, cảm giác này nhưng vì một số lí do cô không dám, nhưng hiện tại thì...

Đầu lưỡi Cố Hoàn thành thục liếʍ mυ'ŧ môi Nghi Thường, say đắm triền miên, tay to lớn cố định cái gáy như thể hắn sợ một khi nới lỏng cô vợ nhỏ sẽ lại đẩy hắn ra, từ chối hắn tiếp cận.

" Ưʍ....Ahhh"

Môi bị bịt kín, nửa chữ cũng không nói được, Nghi Thường chỉ có thể ưm a kháng nghị, cảm giác sắp bị Cố Hoàn hút hết dưỡng khí, hơi thở khó khăn lắm mới ổn định, tay nhỏ yếu ớt cố dùng sức đẩy đẩy bả vai nam nhân rắn chắc. Thật lâu Cố Hoàn mới hơi dần khôi phục, buông tha môi bị hắn dày vò đến sung huyết, yêu sủng dùng đầu ngón tay mơn trớn vuốt ve.

" Bà xã... Giúp anh"

Hắn làm nũng dựa vào lòng Nghi Thường, nhiệt độ cơ thể vẫn còn rất nóng, trên thân thể phũ một tầng hôi mỏng ướŧ áŧ, dấp dính cảm giác thật không dễ chịu chút nào.

" Cố Hoàn... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nghi Thường yên lặng để hắn ôm, tay theo thói quen vuốt ve sống lưng chồng quan tâm hỏi. Nghe được lời ôn nhu, Cố Hoàn cố gắn vực dậy ngẩn đầu, môi kiện mỹ chợt cong lên đầy khó hiểu, thở ra từng thanh âm khó nhọc.

" Anh bị người ta bỏ thuốc..."

" Sao ?"

Mặc dù Cố Hoàn không nói rõ nhưng Nghi Thường cũng không phải không đoán ra, đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên mở lớn nhìn chăm chăm vào người đàn ông đối diện.

" Anh có làm sao không? Anh thấy trong người thế nào?" - cô hỏi dồn

" Anh không sao, chỉ là hiện tại anh...anh sắp không chịu nổi"

Cố Hoàn không hề giấu giếm, quả thực thuốc đã sớm phát huy tác dụng nhưng vì lí trí hắn kiên định, nếu không thì... nhưng mà trước tình huống này hắn không dám chắc mình sẽ trụ được bao lâu, du͙© vọиɠ dưới thân sớm gào thét đòi giải phóng.

" Vậy....vậy phải làm sao? Hay là em đưa anh đến bệnh viện"

Mặc dù Cố Hoàn đang nhẫn đến cực hạn nhưng nghe mấy lời này từ bà xã hắn không nhịn được cười, Nghi Thường nhìn bộ dáng của hắn cũng biết mình vừa nói lời không nên nói, hiểu ra vấn đề thẹn đến không dám ngẩn đầu. Cố Hoàn thấy vợ như thế cảm thấy rất đáng yêu, tiến sát lại ôm lấy thân thể nhỏ bé, bên tai mẫn cảm thì thầm, chẳng biết hắn nói những gì chỉ thấy gương mặt cô gái nhỏ đỏ như thấy máu, thật lâu mới lên tiếng.

" Nhưng..."

Mi mắt rũ xuống chiếc bụng chỉ mới nhô lên không đáng ngại, tay nhỏ vuốt vuốt. Cố Hoàn hiểu ý, trấn an:

" Đã 3 tháng rồi, em đã có thể... Hơn nửa, anh hứa sẽ nhẹ nhàng"

Đi đến bước này Nghi Thường làm sao còn có thể chối từ, nhìn thấy biểu tình trên mặt Cố Hoàn càng lúc càng bức bối sắp không nhịn nổi, cô thật sự không đành lòng chút nào, hành động thay cho lời nói, tay nhỏ ôm lấy hai sườn mặt Cố Hoàn, chủ động dâng lên môi hồng nhuận.

---000----

Trong một căn phòng VIP khách sạn đẳng cấp 5 sao, trên giường lớn hai thân thể nam nữ kịch liệt giao triền, từ cửa phòng hướng vào quần áo nam nữ rơi tán loạn thật khó phân biệt là của ai là ai. Hạ Mỹ Kỳ thân thể đỏ bừng nóng rực tản ra hô hấp gấp gáp nằm dưới thân Mã Hoành Kỳ mặc tình nam nhân xâm chiếm, thứ thuốc kí©ɧ ɖụ© đúng là khiến người ta chịu nổi, lý trí, phong thái như Hạ tiểu thư một khi vướng vào cũng đánh mất sự kiêu ngạo vốn có, hiện tại trông chẳng khác gì gái bán hoa nằm dưới thân đàn ông cầu ân ái.

" Ahhh... Ưʍ.. Ahhhh! Không ngờ... cô không còn là xữ nữ, nữ nhân dâʍ đãиɠ"

Tiếng Mã Hoành Kỳ rầm rì đầy thỏa mãn, lớn tiếng mắng chửi, vốn tưởng rằng người như Hạ Mỹ Kỳ cao quý thanh lịch đời sống riêng tư lại buông thả như thế, nhưng không sao, thứ hắn cần chính là điều này - kinh nghiệm và phóng đãng. Đã làm gần một giờ nhưng trông bộ dáng Hạ Mỹ Kỳ vẫn còn rất khát vọng tính dục, nộn huyệt phấn hồng không ngừng co rút lại co rút, bao vây lấy cự căn người đàn ông như muốn cắn nuốt, hút sâu vào bên trong địa phương mẫn cảm nhất của phái nữ.

"Ưʍ... muốn... Đừng dừng lại! Xin anh..."

Nằm dưới thân người đàn ông mà bản thân chưa chắc biết rõ là ai, nhưng du͙© vọиɠ chi phối khiến Hạ Mỹ Kỳ không ngừng rêи ɾỉ, quấn quýt lấy không muốn rời, hai chân ngọc thon dài quàng lên thắt lưng kiện mỹ, eo bụng cực kì phối hợp theo từng động tác xâm nhập. Vì quá tự tin vào kế hoạch của mình mà cô đã dùng hàm lượng lớn dược tính, nên kết cục hiện có chỉ là " gậy ông đập lưng ông", cơn du͙© vọиɠ dâng trào mãnh liệt xâm lấn lí trí khiến cô chỉ có thể dùn sức bám víu vào người đàn ông trước mắt, tận lực giao hoan mới có thể giảm bớt phần nào áp bức khó chịu.

" Thật không ngờ, Hạ tiểu thư cao quý kiêu ngạo... khi kí©ɧ ŧìиɧ lại có bộ dáng phóng đãng thế này ?"

Từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt Mã Hoành Kỳ quét lộng qua gương mặt đỏ hồng đầy mê ly của Hạ Mỹ Kỳ, nụ cười trên môi càng thêm ác ý, động tác bên dưới vẫn như cũ điên cuồng cắm rút, như có như không cố tình dò tìm nơi bí ẩn nào đó, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ như điện giật truyền đến toàn thân khi đỉnh qυყ đầυ chạm phải một khối thịt mềm, Hạ Mỹ Kỳ lập tức cong thân thể, bàn tay dùng sức bấu chặt vào bả vai người đang ông, muốn kháng nghị nhưng không thể...

" Ah... đừng, đừng ở nơi đó..."

" Dâʍ đãиɠ, không làm nơi đó sao có thể khiến cô thỏa mãn"

Mã Hoành Kỳ đánh gãy lời cầu xin vừa thốt ra, động tác cắm rút càng thêm tăng tốc, mỗi một lần cắm vào đều tập trung nghiền nát điểm G của Hạ Mỹ Kỳ, đổi lấy hàng loạt thanh âm rêи ɾỉ, vang vọng khắp căn phòng xa hoa, nồng đậm tư vị tìиɧ ɖu͙©.

" Ahhh....ahhh...uwmm..."

Tiếng rêи ɾỉ đan xen của đàn ông và phụ nữ ngập tràn, tiếng thân thể va chạm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiếng nước từ nơi giao hợp nhớp nháp, lây dính tạo thành một mỹ cảnh mà không một ai có thể rời mắt. Tình huống trước mắt chỉ có thể dùng hai từ " da^ʍ mỹ" để hình dung, chẳng biết cắm rút bao nhiêu lần, thẳng tới khi Mã Hoành Kỳ cảm giác luồng điện xẹt từ xương sống đến nơi tượng trưng đàn ông, một cơn phóng thích nửa lại đến, hắn từ từ buông thả cho bản thân tự do bài xuất, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực từng đợt từng đợt trào ra từ lỗ nhỏ trên qυყ đầυ, vì có dùng " áo mưa" nên chất lỏng sền sệt đều tích lại...

" Ahhhh!! Phù"

Mã Hoành Kỳ thỏa mãn cực kỳ, rút khỏi cơ thể Hạ Mỹ Kỳ, cởi bαo ©αo sυ vừa bị mình bắn nặng trĩu thắt lại ném vào thùng rác, rút khăn giấy lau phân thân, vừa lau tầm mắt vừa liếc nhìn nữ nhân vẫn còn trong tư vị cao trào, mi mắt khép hờ như thể còn chưa được thỏa mãn hoàn toàn. Nam nhân nhếch môi cười khinh bỉ, vò khăn giấy ném bỏ, kéo qua khăn lông quấn quanh thắt lưng, rót một ly rượu vang nhấp nháp, lại châm thêm một điếu thuốc hít một hơi thật dài, thở ra làn khói mơ màng, thư thái hắn lúc này vừa ưu nhã vừa giống như đang chờ đợi...