Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ

Chương 66. Phần thưởng mà nàng muốn nhất

Dẫn người đi dự thi là một giáo viên họ Tăng, hơn 30 tuổi. Tới Nham Thị, cô Tăng trước tiên mang các nàng đến khách sạn nhận phòng, dặn dò Tạ Tri Ý có vấn đề gì thì gọi điện để cô ấy tới giải quyết.

Đợi cô Tăng đi rồi, Cố Tịnh Nhuyễn trực tiếp nhào vào trên giường lớn.

"Tỷ tỷ, chị hiện tại chính là bảo vật đó nha, chị thấy biểu tình vừa rồi của cô Tăng không?"

Tạ Tri Ý ngồi lên giường, chống cằm nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, "Không phải chị vẫn luôn là bảo vật sao?"

"Woa chị đúng là tự đại nha."

Người khác khen cùng mình tự khen là hai chuyện khác nhau.

Tạ Tri Ý nằm xuống, gối lên tay cô, chậm rãi mở miệng: "Không phải chị vẫn luôn là bảo vật của em sao?"

Cố Tịnh Nhuyễn cạn lời.

Hiếm khi Tạ Tri Ý dựa vào cô, còn là ở hướng thuận tay cô thế này. Nhớ tới mấy lúc trước bị Tạ Tri Ý véo mặt, Cố Tịnh Nhuyễn ranh mãnh cười cười, tay còn sờ lên mặt nàng, nhéo nhéo, cảm thán nói: "Khó trách chị thích nhéo mặt em, nhéo lên thấy thoải mái lắm luôn á."

Tạ Tri Ý có thể ngây ngốc nằm đó để cô tha hồ nhéo sao? Khẳng định không thể.

Thế là kế tiếp, hai người ở trên giường bắt đầu nhéo mặt nhau.

Cuộc thi siêu trí nhớ cấp thành phố này chia ra hai nhóm trung học cơ sở phổ thông và đại học người trưởng thành, ngày đầu tiên là trung học thi đấu định ra ba người đứng đầu, hôm sau đồng dạng tới nhóm đại học thi đấu, rồi sau đó tiến hành pk đợt cuối cùng, lấy ra quán quân cấp thành phố, hơn nữa bắt được tư cách thách đấu siêu trí nhớ.

Tổ tiết mục đã sắp xếp ổn thoả cho thí sinh dự thi và người đi cùng, tiến vào trường quay, nhân viên công tác liền chỉ vị trí thính phòng cho cô Tăng và Cố Tịnh Nhuyễn, mà Tạ Tri Ý là người dự thi tất nhiên cần phải đi hậu trường tiến hành chuẩn bị. Các tuyển thủ khác cũng được thông báo tập trung vào khu chuẩn bị, có thể đại biểu trường học tới tham gia cuộc thi này hiển nhiên đều là người xuất sắc, vừa rồi Cố Tịnh Nhuyễn cũng đã thấy qua vài người ở hậu đài, trông người nào cũng rất có tinh thần sẵn sàng chiến đấu.

Sợ Tạ Tri Ý khẩn trương, trước khi đi Cố Tịnh Nhuyễn còn cố ý an ủi: "Một trận đấu nhỏ mà thôi, thắng thua không quan trọng, vui vẻ quan trọng nhất."

Tạ Tri Ý có thể nghe ra lo lắng cùng không tín nhiệm trong lời nói của đối phương, cười khẽ ra tiếng: "Em không tin chị?"

Cố Tịnh Nhuyễn sao có thể không tin nàng, chỉ là cảm thấy nơi này quá nhiều người ưu tú, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

"Vậy là không tin rồi."

Tạ Tri Ý căn bản chưa cho cô thời gian trả lời, đưa mắt nhìn chiếc cúp thuỷ tinh đặt chính giữa sân khấu, nàng hỏi: "Chiếc cúp kia đẹp không?".

Để ở giữa bắt mắt như vậy, Cố Tịnh Nhuyễn đã sớm thấy, gật gật đầu: "Rất xinh đẹp."

"Ừ, chiến thắng lấy về cho em."

"......"

Cố Tịnh Nhuyễn: "Tỷ tỷ, em cũng không phải muốn cúp đến như vậy đâu..."

"Chị biết, là chị muốn đoạt quán quân, thuận tiện lấy cúp cho em cầm chơi được rồi chứ?"

Cố Tịnh Nhuyễn hoàn toàn không giải thích, chỉ lẩm bẩm: "Thi đấu hết sức là được rồi."

Tạ Tri Ý bất đắc dĩ, bảo bối nhà mình sao không tin tưởng mình thế này.

Vì làm Cố Tịnh Nhuyễn ý thức được bản thân sai lầm, Tạ Tri Ý chỉ có thể tranh thủ nỗ lực một phen.

Bên thính phòng là khu vực tuyển thủ đáp đề, thi đấu áp dụng phương thức đào thải, tổng cộng mười đề, đáp sai một đề tức khắc bị đào thải. Sau khi kết thúc mười đề, từ số người ở lại chọn ra mười người có tốc độ đáp đề nhanh nhất lên đài thi đấu. Không chỉ phải trả lời chính xác 100% còn phải đua tốc độ.

Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy quy tắc này quá khắc nghiệt, lỡ như trải qua mười đề không còn người nào ở lại thì làm sao? Vậy chẳng phải là tiết mục này liền thu xong rồi?

Bất quá chuyện Cố Tịnh Nhuyễn lo lắng cũng không phát sinh, mãi cho đến đề thứ năm kết thúc, khu vực tuyển thủ vẫn còn một tảng lớn đèn còn sáng lên.

Vì phòng ngừa gian lận, hành vi của tuyển thủ bị camera thời thời khắc khắc ký lục, gương mặt tuyển thủ cùng lúc bọn họ ấn xuống lựa chọn đều rõ mồn một ở màn hình lớn trên đài, ở bên tay trái bọn họ còn có màn hình ghi lại tốc độ, chỉ cần đáp xong đề thì trên màn hình đó sẽ hiện dãy số, hơn nữa còn xếp thứ tự theo tốc độ, đáp sai bị đào thải thì người xếp phía dưới sẽ được đưa lên một bậc.

Cố Tịnh Nhuyễn thấy, số dự thi của Tạ Tri Ý chặt chẽ chiếm cứ vị trí hạng nhất, cho dù có người đáp nhanh hơn nàng nhưng kết quả sai cũng bị đào thải. Quả thật vui vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tổng cộng có một trăm người dự thi, hiện tại đại khái còn trên dưới sáu mươi người. Thừa dịp người chủ trì làm sinh động bầu không khí, người quay phim bắt đầu lia máy khắp nơi, đột nhiên màn hình lớn xuất hiện mặt Tạ Tri Ý.

Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy chung quanh một mảnh tiếng kêu, có nam có nữ. Cố Tịnh Nhuyễn chỉ có một ý tưởng, giấu không được rồi.

Quả nhiên, cô nghe thấy có tiếng nói chuyện ở hàng ghế sau:

"Số 35 còn rất đẹp nha, chờ thi đấu xong theo đuổi thử xem?"

35 là số thứ tự tuyển thủ của Tạ Tri Ý.

"Tao không được, mày đi, mày mà ra mặt thì mấy em gái đều bị mê đến thần hồn điên đảo, vội vàng muốn bò lên người mày, bất quá kiểu gái thi đấu như này rất là kiêu ngạo nha."

"Chẹp, có thể kiêu ngạo tới cỡ nào? Kiểu gì thì vô tay tao cũng sẽ bị trị đến dễ bảo."

Dứt lời hai người còn cười ra tiếng, cực kỳ đáng khinh.

Cố Tịnh Nhuyễn nghiêng người nhìn bọn họ, ăn mặc ra dáng ra hình người mà tính tình thì chó.

Cố Tịnh Nhuyễn dùng tay phẩy phẩy không khí, hít hít hai cái, nhìn qua bên cạnh hỏi, "Cô Tăng, cô có ngửi được mùi gì không? Thối quá thối."

Cô Tăng đang nghiêm túc nghe người chủ trì nói chuyện, nghe vậy ngửi ngửi, lắc đầu: "Không có a."

Cố Tịnh Nhuyễn vừa ngửi vừa chuyển hướng phía sau, đột nhiên ngửa đầu nhìn nam sinh ở ghế sau, vẻ mặt cao hứng mà quay đầu lại nói với cô Tăng: "Em tìm được rồi, ở đây này!"

Hai nam sinh khó hiểu nhìn Cố Tình Nhuyễn, cô giáo Tăng trong lòng có dự cảm không tốt, quả nhiên giây tiếp theo Cố Tịnh Nhuyễn che lại cái mũi quạt không khí, ghét bỏ mà nhìn hai người: "Chú à! Các chú có phải mấy năm rồi không đánh răng không hả, sao mà thối vậy a!"

Còn rất là buồn bực tiếp tục nói với cô Tăng: "Em còn tưởng rằng người tới xem thi đấu đều là vệ sinh tốt ưa thích sạch sẽ, sao lại có người mấy năm không đánh răng tới đây nha! Thối quá trời quá đất!"

Cố Tịnh Nhuyễn vốn là gương mặt nhỏ tròn tròn như con nít, nhìn qua cũng không lớn mấy, mà hai nam sinh cũng bất quá mới qua hai mươi, bị một cô bé kêu là chú, còn bị chê như vậy, tự nhiên không thoải mái, dữ tợn trừng mắt: "Mày kêu ai là chú? Nói ai miệng thối!"

Cố Tịnh Nhuyễn bịt mũi lắc đầu, đôi mắt lại chăm chăm nhìn hai người, ý tứ rõ ràng đang nói đừng không thừa nhận tôi đều nghe thấy được.

Bốn phía bởi vì Cố Tịnh Nhuyễn nói mà đều quay qua nhìn hai nam sinh, có người còn giống Cố Tịnh Nhuyễn, trực tiếp giơ tay bịt mũi.

Hai nam sinh bị mất mặt, thấy Cố Tịnh Nhuyễn không trả lời, bọn hắn bực bội nói cô đang nói bậy, ý đồ muốn giải thích với người chung quanh, cuối cùng lại chỉa ánh mắt về phía Cố Tịnh Nhuyễn.

Cô Tăng nhớ tới trước khi thi đấu Tạ Tri Ý có nhờ chiếu cố Cố Tịnh Nhuyễn, giờ phút này thấy Cố Tịnh Nhuyễn mềm mại yếu ớt, đáy lòng cũng nổi lên tình thương của mẹ, đem Cố Tịnh Nhuyễn bảo vệ ở sau người: "Muốn làm cái gì?"

Nhân viên công tác phát hiện động tĩnh bên này, đi tới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chị ơi, hai chú này ra cửa không đánh răng, thối chết người." Nhân viên lại đây là một nam một nữ, Cố Tịnh Nhuyễn đáng thương nhìn nữ nhân viên.

"Mày nói ai miệng thối! Ai miệng thối!"

Hai nam sinh sừng sỏ lên như muốn đánh nhau, nam nhân viên lập tức ngăn cản, hướng phía sau kêu: "Bảo vệ bảo vệ, kéo hai người nhiễu loạn trật tự này ra ngoài đi."

Hai nam sinh không muốn đi, nhưng không chống được bảo vệ người đông thế mạnh, cuối cùng bị mạnh mẽ mang đi.

Lúc bị kéo đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, Cố Tịnh Nhuyễn nhướng mày với bọn hắn, trong mắt tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ —— Có bản lĩnh thì tới a.

Thẳng đến hai người bị đuổi đi rồi, nhân viên công tác thấy cô còn nhỏ, nhịn không được an ủi hai câu. Cố Tịnh Nhuyễn rụt rè mỉm cười với nhân viên, tỏ vẻ chính mình không có việc gì. Trong lòng nhịn không được khoái chí, thì ra giả bộ tiểu bạch liên đã như vậy.

Cũng không có camera ký lục tình huống bên này, khu vực thi đấu cứ theo lẽ thường tiến hành.

Chỉ là, đương khi Cố Tịnh Nhuyễn ngẩng đầu xem xếp hạng, phát hiện tên Tạ Tri Ý rớt xuống hạng nhì, người vượt lên đã đáp nhanh hơn nàng 0.01 giây, như thế nào bị vượt qua?

"Cô Tăng, chị ấy như thế nào bị vượt qua a?"

"0.01 giây mà thôi, tin tưởng Tri Ý."

Cô Tăng trả lời Cố Tịnh Nhuyễn, có nữ sinh ngồi bên cạnh nghe được, chỉ thấy nàng nhìn lên màn hình, sau đó lại hỏi Cố Tịnh Nhuyễn: "Cậu nói chính là số 35 sao?"

Nhìn màn hình trên đài, người bị vượt qua còn kém nhau 0.01 giây cũng chỉ có số 35.

"Đúng vậy." Cố Tịnh Nhuyễn đoán được nàng sẽ không tự dưng hỏi, liền trả lời.

"Do lúc nãy số 35 thất thần đưa mắt nhìn bên này, chần chờ một hồi."

Cố Tịnh Nhuyễn nghe xong nữ sinh nói, đoán được Tạ Tri Ý khẳng định có chú ý bên này, cũng thấy chuyện vừa rồi.

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn lên khu vực tuyển thủ, thấy Tạ Tri Ý khí định thần nhàn đáp đề, nhịn không được thấp giọng cười.

Làm khó tỷ tỷ, vừa đáp đề còn phải quan tâm tình huống cô bên này. Cô may mắn dữ dội mới có thể được Tạ Tri Ý thích.

Cô Tăng không nói sai, sau đó một đề, Tạ Tri Ý liền đuổi kịp 0.01 chênh lệch kia, hạng nhì là số 17, cho đến đề thứ chín kết thúc, thứ hạng của hắn vẫn gắt gao bám sau nàng.

Đề cuối cùng sẽ chân chính quyết định thắng bại, lúc này còn có hơn ba mươi người. Ngay khi người chủ trì đọc ra câu hỏi, cả trường quay lâm vào yên lặng, bất quá cũng chỉ là một giây đồng hồ ngắn ngủi, bởi vì —— Tạ Tri Ý đã đoạt đáp, hơn nữa còn chính xác.

Vậy là Tạ Tri Ý lấy hạng nhất vòng loại bắt được cơ hội lên đài thi đấu.

Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác mình vỗ tay đến sắp hỏng rồi, thiếu điều túm lấy người chung quanh nói cho bọn họ đây là tỷ tỷ của cô, không đúng, đây là bạn gái của cô. Nhưng lý trí nói cho cô, chịu đựng, lúc sau còn có kinh hỉ càng lớn hơn, càng nhiều thứ làm cô có thể khoe ra.

Sự thật cũng chính như cô suy nghĩ, vòng thứ hai thực hành pk trên đài, Tạ Tri Ý lấy thân phận hạng nhất vòng đầu, một chọi chín, trở thành quán quân chung cuộc khối trung học.

Cho dù là tốc độ đáp đề hay là chất lượng câu trả lời, Tạ Tri Ý đều hoàn mỹ thể hiện ra cái gì gọi là nhan giá trị cùng chỉ số IQ cao đồng đều, người đối chiến nàng không đủ năng lực trở tay.

Mỗi một vấn đề xảo quyệt đưa ra là mỗi một lần trường quay chìm vào yên lặng, cuối cùng lại đều lần lượt được giải đáp trong tay Tạ Tri Ý, đối thủ bị nàng đào thải đều đối nàng biểu đạt kính nể.

Cố Tịnh Nhuyễn lần đầu tiên biết được cảm giác hồi hộp tim muốn nhảy lên tới cổ họng, cũng là lần đầu tiên nhiệt huyết sôi trào như thế.

Sau khi thi đấu kết thúc, Cố Tịnh Nhuyễn thấy Tạ Tri Ý xuống đài, cô nhanh chóng chạy qua nhào vào trong lòng nàng, "Tỷ tỷ, chị quá tuyệt vời! Siêu cấp vô địch lợi hại không đối thủ! A a a thật là lợi hại!! Em yêu chị quá chừng luôn a a a a!"

Tạ Tri Ý sờ sờ đầu cô, từ nhỏ đến lớn nàng thắng thi đấu nhiều đếm không xuể, cho dù đây là lần đầu nàng muốn thắng một trận đấu đến vậy, nhưng sau khi chiến thắng trong lòng nàng cũng không có bao nhiêu dao động. Giờ phút này Cố Tịnh Nhuyễn khen ngợi lại làm đáy lòng nàng tràn đầy vui sướиɠ, dâng lên cảm xúc không thể miêu tả, đây là lần đầu tiên nàng giành được giải thưởng mà cảm thấy có ý nghĩa.

Bảo bối của nàng thực vui vẻ.

Nàng đột nhiên có chút cảm tạ cơ hội lần này.

Không có gì làm cho nàng vui vẻ hơn là chuyện được em ấy ôm, được em ấy khích lệ.

Nếu có, vậy cũng chỉ có thể là được em ấy khen thưởng càng nhiều thêm.

"Tỷ tỷ! Chị có kích động hay không nha? Chị muốn uống nước không?"

Tạ Tri Ý không nhịn được cười: "Nhìn em có vẻ còn kích động hơn chị nữa."

Cố Tịnh Nhuyễn khẳng định kích động a, tận mắt chứng kiến tỷ tỷ thành công, cô làm sao không kích động cho được!

"A A tỷ tỷ chị quá tuyệt vời." Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác ngoại trừ khen ngợi, cô không còn nói ra được lời gì khác.

"Muốn thưởng cho chị?"

Cố Tịnh Nhuyễn điên cuồng gật đầu.

Tạ Tri Ý cúi đầu, ở bên tai cô nói nhỏ hai câu, cuối cùng cười hỏi: "Có dám hay không?"

"Tại đây sao?" Cố Tịnh Nhuyễn nhìn trái nhìn phải, không ít người đều đang hướng mắt về Tạ Tri Ý, nói không chừng còn có camera đang quay chụp.

Ở chỗ này chẳng khác gì công khai comeout??

Tạ Tri Ý thấy bộ dáng cô rối rắm, cười khẽ: "Chị doạ dọa em thôi, về tới khách sạn lại khen thưởng chị, được không?"

Cố Tịnh Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu.

Nếu không phải tổ chương trình còn muốn phỏng vấn, Tạ Tri Ý hận không thể về khách sạn ngay bây giờ. Ôm bé cưng đáng yêu của nàng, hôn một cái ôm một cái. Đây mới là phần thưởng mà nàng muốn nhất.