Gật đầu, cô từ chối cho ý kiến, "Cái đó cũng là một trong những lý do, không phải là toàn bộ."
Lại còn có toàn bộ? Diệp Nhược Sơ hít vào một hơi thật sâu, trong lòng cô rốt cuộc đối với nàng có bao nhiêu bất mãn?
"Cô có biết tôi ghét điều gì ở cô nhất không? Tôi không thua kém cô điều gì cả, tôi tự thấy bất luận là vẻ ngoài hay dáng người đều không kém cô, nhưng được mọi người tán dương và khen ngợi thì chỉ có cô, nhưng những thứ đó tôi có thể chịu được, điều duy nhất tôi không thể chịu được chính là cô đã nói dối tôi!"
Trần Tư Vũ cười lạnh, ngồi trên ghế sô pha, "Tôi đã nghĩ cô là người bạn tốt nhất của tôi, chỉ cần cô gặp khó khăn, có lần nào tôi không giúp cô?"
Cô không thể đến trường, tôi giúp cô nhận lớp, chỉ cần cô mở miệng, Trần Tư Vũ tôi đều không bao giờ từ chối.
Nàng không có chỗ ở, cô lập tức giúp Diệp Nhược Sơ tìm phòng, thậm chí còn xin nghỉ để giúp nàng dọn dẹp phòng.
"Khi tôi gặp khó khăn đã mở miệng cầu xin cô, rõ ràng là cô có thể giúp, nhưng lại dùng lời nói ngụy biện để lừa tôi, Diệp Nhược Sơ, rốt cuộc trái tim cô được làm bằng gì?"
Điều càng khiến cô nhục nhã hơn nữa là, chính mình đã tự đưa tới cửa, hắn cũng không thèm liếc qua một lần!
Cô đem lòng tự tôn của bản thân mình giẫm đạp dưới chân, cố ý đi câu dẫn hắn, nhưng kết quả cuối cùng thật không thể chịu nổi!
Chỉ sợ trong lòng hắn xem người phụ nữ như cô giống như rác rưởi, không so sánh được với Diệp Nhược Sơ!
Mà Diệp Nhược Sơ từ đầu đến cuối đều không biết, nguyên lai Trần Tư Vũ ở sau lưng nàng lại có suy nghĩ như vậy!
"Tớ đã nói với cậu, không phải tớ cố tình che giấu mà là tớ thật sự có nỗi khổ riêng!"
Trần Tư Vũ giống như nghe được một câu chuyện cười, cô cười to, "Kết hôn với một giám đốc quyền lực ở thành phố S, cô lại nói là có nỗi khổ riêng, cô là đang cố ý khoe khoang sao?"
Nghe vậy, Diệp Nhược Sơ nhẹ giọng nói.
"Chúng ta đã là bạn với nhau được ba năm, tớ tưởng rằng chúng ta đã hiểu nhau đủ rõ, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện hoá ra chỉ là do tớ tự cho mình là đúng. Nỗi khổ riêng của tớ cậu không thể hiểu được, cảm thấy nó thực nực cười, tớ cũng không giải thích nữa..."
"Từ bạn bè rõ ràng đã không còn phù hợp với chúng ta nữa, tớ cũng chỉ nói một câu cuối cùng, đối với Trần Tư Vũ, Diệp Nhược Sơ tớ chưa từng thẹn với lương tâm!"
Có một số chuyện không nên nhắc lại, nó sẽ chỉ làm mất đi ý nghĩa!
Ví dụ như học phí hai năm cuối đại học đại học của Trần Tư Vũ, hay là như tiền học phí của em trai cô...
Nàng biết Trần Tư Vũ bản tính cao ngạo, nói ra chuyện như vậy sẽ động đến lòng tự trọng của cô, càng khiến tư tưởng của cô trở nên vặn vẹo.
Hiện tại không cần phải nói những lời đó nữa.
"Cậu luôn cảm thấy tớ đã cản đường cậu, khiến cậu trở thành cái bóng, cho nên từ hôm nay trở đi, tớ sẽ tránh xa cậu để cậu có cơ hội toả sáng, nhưng__"
Nàng dừng lại một chút, bước tới, giơ tay tát vào mặt Trần Tư Vũ một cái thật mạnh, rồi nàng gằn từng chữ một nói.
"Cái tát này là cái giá cô phải trả cho những việc mình đã làm!"
Nói xong, nàng không nhìn Trần Tư Vũ nữa, trực tiếp xoay người đỉa khỏi phòng.
Khi đi đến tầng ba, Diệp Nhược Sơ dừng lại, nhìn Thẩm Mặc Hàn, "Tôi muốn về nhà."
Ánh mắt hắn đảo qua nàng, gương mặt nàng hơi tái đi, cảm xúc lại rất bình tĩnh, ánh mắt sáng ngời, không hiểu sao khiến người khác muộn chạm vào.
"Ừm..." Hắn bình tĩnh nhìn nàng mấy lần, đáp nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Tôi sẽ đến công ty một chuyến..."
"Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn." Nàng mở miệng nhắc nhở.
Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của hắn biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Nhược Sơ nhấc chân bước về phía trước.
Người mở cửa cho nàng chính là Hứa Thiên Ái, nàng lập tức thay đổi sắc mặt, "Sao cô lại ở đây?"
"Đây là nhà của tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?" Hứa Thiên Ái đang sơn móng tay, mùi sơ hăng hắc khó chịu.
Đi ngang qua cô, Diệp Nhược Sơ trực tiếp đi thẳng vào phòng Diệp Chính Lâm va hỏi, "Ba, tại sao cô ta lại sống ở đây? Khi đó ba và mẹ đã đáp ứng con như thế nào?"