Mà lúc này bên trong Thẩm trạch.Hứa Thiên Ái ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn Đông nhìn Tây, trong lòng vui mừng, quả nhiên là người giàu có khác!
"Chưa biết bao giờ Nhược Sơ sẽ về, khi nào cô ấy trở lại, tôi sẽ gọi cho cô, được không?" Đôi lông mày tinh xảo của Tô Lam nhíu chặt.
"Không sao, tôi có nhiều thời gian, vẫn ở ở đây chờ cô ấy trở về đi, có cà phê không?" Hứa Thiên Ái vẫn đang hết nhìn Đông đến nhìn Tây.
"Bưng một ly cà phê lên đây." Trên mặt Tô Lam không chút nào che giấu vẻ chán ghét.
Người phụ nữ này tìm tới tự xưng là chị dâu của Diệp Nhược Sơ, thật đúng là thấp kém không chịu nổi! Có lẽ là từ ban đâu, bà không nên đồng ý cuộc hôn nhân này!
...
Cúp điện thoại, Thẩm Mặc Thần ngạc nhiên bật TV lên.
Diệp Nhược Sơ cũng tò mò nhìn sang, chỉ thấy Thẩm Mặc Hàn vẫn mặc chiếc áo len màu xám đó, đối mặt với đám phóng viên, đôi môi mỏng nhếch lên lạnh lùng, chậm rãi ưu nhã.
"Thân là vợ của tôi, lại bị đồn là đi câu dẫn bọn họ? Tờ báo đưa ra tin tức này, cảm thấy Thẩm Mặc Hàn tôi không bằng bọn họ sao?"
Các phóng viên hai mắt nhìn nhau, đều không nói tiếng nào.
Chỉ cần người có mắt liền biết, phụ nữ ở thành phố S sao có thể bỏ người đàn ông như Thẩm Mặc Hàn mà đi câu dẫn loại đàn ông kia?
Họ căn bản không thể so sánh được với Thẩm Mặc Hàn.
Nhưng điều làm cho mọi người ngạc nhiên hơn là, giám đốc Thẩm rốt cuộc kết hôn từ khi nào?
"Xin hỏi, giám đốc Thẩm kết hôn từ khi nào? Hôn lễ được tổ chức ở đâu?" Một phóng viên lớn gan rốt cục đem thắc mắc trong lòng mọi người nói ra.
Lông mày nhíu một cái, giọng nói trầm thấp, nhưng ngữ khí rất mạnh mẽ, khí thế từ trên người hắn phát ra như một vị đế quốc, không ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Buổi họp báo tuyên bố hôn lễ đương nhiên tôi sẽ tổ chức, những gì tôi nói hôm nay là về tin tức, ai đứng sau tin tức này, tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng!"
TV đã tắt, nhưng Diệp Nhược Sơ vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ.
Hoá ra, đây là cảm giác một người đàn ông vì bạn mà chống lại cả bầu trời, để bạn cảm thấy an toàn, vì bầu trời vĩnh viễn sẽ không sụp đổ xuống.
Chỉ là, nhớ lại lời hắn nói khi đối mặt với đám phóng viên, lông mày nàng không nhịn được mà khẽ nhăn lại.
Thân là vợ của tôi, lại bị đồn là đi câu dẫn bọn họ? Tờ báo đưa ra tin tức này, cảm thấy Thẩm Mặc Hàn tôi không bằng bọn họ sao?
Lời nói kiêu ngạo như vậy, e rằng chỉ có Thẩm Mặc Hàn mới có thể nói ra, mới có thể thuyết phục mọi người vô điều kiện.
Tại văn phòng trong trường học.
Tất cả phóng viên đều đã ngừng quay, Thẩm Mặc Hàn nghiêng khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào phóng viên đứng bên cạnh, "Những gì vừa rồi quay được, hiện tại chiếu cho tôi xem."
Phóng viên không dám nói gì, đem camera mở ra, hình ảnh từ khi phóng viên tiến vào văn phòng được phát ra.
Trái tim Trần Tư Vũ đập cuồng loạn, cô sợ Thẩm Mặc Hàn sẽ phát giác ra manh mối gì đó.
Trong lòng hồi hộp, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, bàn tay vô thức siết chặt lại, nơm nớp lo sợ.
May mắn là động tác của cô rất tự nhiên, nên căn bản không phát hiện ra được điểm khác thường.
Lại thêm, nhiều người chen chúc như vậy, đều là người trước đẩy người sau chen, nhìn cũng không đoán được ra ai là kẻ cầm đầu, lúc này, cô mới thả lỏng trong lòng.
Tắt máy camera, đôi mắt thâm thúy của Thẩm Mặc Hàn liếc qua những người đang ở đây, nhưng không nói lời nào, sau đó đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Nhưng khi đi đến trước mặt bà Trương, hắn dừng chân lại, ánh mắt sắc bén rơi trên người bà ta, đôi mắt trầm xuống như muốn xuyên thủng bà.
Xung quanh yên tĩnh im ắng, bà Trương bị khí phách của hắn chèn ép, không dám ngẩng đầu lên.
Thật lâu sau, ánh mắt đó mới biến mất, bà Trương cảm thấy hai chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất.