Một Đêm Kinh Hỉ: Thẩm Tiên Sinh, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 12

Sáng sớm ngày hôm sau.Diệp Nhược Sơ 6 giờ rưỡi liền tỉnh lại.

Thẩm Mặc Hàn đã rời nhà, nàng bắt taxi nhanh chóng trở về nhà.

Vừa về đến nhà chuẩn bị tắm rửa, một dòng nước ấm từ trong cơ thể chảy ra.

Nàng lập tức tỉnh táo lại, mở tủ đầu giường ra lấy băng vệ sinh, bước vào phòng tắm, màu sắc máu hơi nhạt, không đỏ như bình thường.

Bình thường hàng tháng đều là mùng 4 mùng 5 bà dì đến, sao lần này lại sớm hơn 1 tuần?

Chẳng lẽ do ngày hôm qua uống quá nhiều rượu? Lúc này nàng cảm thấy đau đầu chóng mặt như bị kim đâm.

Cũng may hôm nay là chủ nhật, không cần phải đi làm, có thể thoải mái ngủ một giấc, tĩnh dưỡng tinh thần.

Nằm ở trên giường, cảnh tượng đêm hôm qua lại hiện lên trong đầu...

Trên má có chút nóng lên, Diệp Nhược Sơ thở ra một hơi, hắn ngược lại rất tùy ý, tùy tiện hôn nàng.

Hắn có thể tùy tiên trêu chọc giáo viên như vậy sao?

Nàng quyết định, về sau tốt nhất nên tránh xa loại đàn ông nguy hiểm này một chút...

Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là Trần Tư Vũ gọi.

"Nhược Sơ, cậu có thể giúp tớ gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm tiên sinh được không? Tớ muốn mời anh ấy ăn một bữa cơm."

Diệp Nhược Sơ ngồi dậy, đi rót một cốc nước ấm, " Tớ hôm qua đã cảm ơn anh ta rồi."

" Thẩm tiên sinh đã giúp chúng ta chuyện lớn như vậy, chỉ nói một lời cảm ơn làm sao được? Cậu phụ trách gọi điện thoại, tớ phụ trách tìm nhà hàng, cứ như vậy đi, buổi chiều chúng ta cùng mời anh ấy một bữa ăn cơm!"

Không đợi nàng trả lời, người bên kia đã cúp điện thoại, Diệp Nhược Sơ cảm thấy có chút đau đầu.

Nàng không muốn gọi điện thoại, nhưng Trần Tư Vũ đã nhờ nên nàng không thể bỏ mặc được.

Về tình về lý, hắn đã giúp nàng một chuyện lớn, mời hắn một bữa cơm cũng là phải.

Tìm số Thẩm Mộc Hàn, sau khi quay số, cuộc gọi được kết nối sau 1 giây.

Nàng vội vàng nói thẳng "Cảm ơn Thẩm tiên sinh rất nhiều về việc ngày hôm qua, hôm nay tôi vốn là muốn mời Thẩm tiên sinh ăn cơm, nhưng tôi biết Thẩm tiên sinh là nhân vật lớn, một ngày bận trăm công nghìn việc, khẳng định không có thời gian ..."

Nhưng, còn không đợi nàng nói xong, một giọng nói trầm thấp đã trực tiếp cắt ngang, "Tôi có thời gian, ăn cơm ở đâu?"

Diệp Nhược Sơ sửng sốt, có chút sững sờ hắn...hắn nói cái gì?

Dường như một hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, thanh âm Thẩm Mặc Hàn lần nữa truyền tới, "Thời gian, địa điểm?"

Hắn muốn ăn cơm thật sao?

Lấy lại tinh thần, nàng nói tên khách sạn mà Thẩm Tư Vũ đã đặt, "Khách sạn Quảng Đông, ba giờ chiều."

Ngay lập tức, bên kia cúp điện thoại.

Diệp Nhược Sơ gọi lại cho Trần Tư Vũ báo nàng đã gọi điện cho Thẩm Mặc Hàn, để cô ấy đặt khách sạn trước. Nàng nhìn đồng hồ, mới tám giờ.

Thật lãng phí một buổi sáng tốt đẹp cuối tuần, nàng vốn còn muốn thoải mái ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy, tất cả kế hoạch đều bị làm xáo trộn.

Đột nhiên, giọng nói của mẹ nàng vang lên, " Nhược Sơ, mau ra ngoài ăn sáng."

"Con ra đây."

Nàng vừa bước ra khỏi phòng tắm, trên bàn đã có bánh quẩy chiên và sữa đậu nành, nàng cắn một miếng quẩy, cảm giác buồn nôn dữ dội dâng lên!

Che miệng lại, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, điên cuồng nôn ra!

Đợi đến lúc đi ra, sắc mặt đều đã trắng bệch, Quách Yến Đình lo lắng nói, " Lát đến bệnh viện khám đi, có lẽ do dạ dày có vấn đề."

Cả người mềm nhũn ngồi xuống ghế dựa, Diệp Nhược Sơ hai tay xoa chiếc bụng có chút không thoải mái, gật gật đầu, " Sau khi ăn sáng xong con sẽ đi bệnh viện."

Vừa nhìn thấy bánh quẩy đã có cảm giác dầu mỡ buồn nôn, cho nên bữa sáng nàng chỉ uống một chén sữa đậu nành.

Đến bệnh viện đã là mười giờ, nàng lấy số và khám sức khoẻ đơn giản.

Bác sĩ điều trị là một người phụ nữ trung niên ngoài 40, sau khi nghe nàng nói về tình trạng của mình, liền trực tiếp kê đơn, "Trước tiên đi xét nghiệm nướ© ŧıểυ."

Nghe vậy, lông mày Diệp Nhược Sơ hơi nhíu lại, dạ dày cảm thấy khó chịu, tại sao lại cần đi xét nghiệm nướ© ŧıểυ?

Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng nàng không nói gì, cầm danh sách viết sẵn đi làm xét nghiệm nướ© ŧıểυ, sau đó ngồi chờ kết quả.

Sau năm phút, nàng đi vào phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ gật đầu ra hiệu nàng ngồi xuống, sau đó mở miệng nói.

"Tiểu thư, chúc mừng cô...cô đã có thai!"