Người Hầu

Chương 7: Êm tai

Bùi Tẫn cách lớp quần xoa nắn an ủi cậu bé của cậu. Mặt Kỷ Thư đỏ bừng, hiển nhiên vẫn chưa nhận ra mình vừa làm gì.

Cậu cứ thế cúi đầu nhìn một bàn tay không phải của mình đặt lên chỗ nào đấy. Tim đập như trống bỏi, dường như có thể đoán được chốc nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Bùi Tẫn cũng thở hổn hển, vành mắt đỏ lên, lại đột nhiên thấy một tấm thẻ rơi xuống đất.

Hắn hơi cúi người nhặt lên, là thẻ học sinh của Kỷ Thư.

Bên trên viết rõ ngày tháng năm sinh của Kỷ Thư – hai tháng nữa mới tròn mười tám.

Vẫn chưa thành niên.

Kỷ Thư nhìn động tác của hắn, họng cố dằn xuống tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra. Cậu bất mãn đưa tay khều cây gậy dưới mông, nhất thời thấy thoải mái hẳn.

Bùi Tẫn cứng đờ, phía bụng dưới như bén lửa, cơn kɧoáı ©ảʍ thoáng qua trong phút chốc, mà Kỷ Thư hoàn toàn không biết mình vừa làm gì.

Bùi Tẫn liều mạng nhịn xuống, mạnh bạo xoa nắn dươиɠ ѵậŧ của cậu như trừng phạt. Kỷ Thư bị nắm phải ngưỡng cổ lên, mặt mày tràn ngập vui sướиɠ.

Giọng Bùi Tẫn khàn khàn: “Sướиɠ không bảo bối?”.

“Mạnh lên… A —”, cuối cùng Kỷ Thư cất tiếng rên, âm thanh trong trẻo của thiếu niên sắc tình đến không thể sắc tình hơn được nữa.

Bùi Tẫn vứt thẻ học sinh trong tay.

Hai tháng nữa mới trưởng thành, làm tròn lên thì con mẹ nó thành niên rồi.

Dù sao, làm sớm hay làm muộn —

Kỷ Thư sẽ chỉ thuộc về hắn.

Sau khi thông suốt, Bùi Tẫn ôm lấy Kỷ Thư, hoàn toàn quên béng cam đoan khi nãy — chỉ hôn hôn, sờ sờ thôi, không làm cái gì khác.

Cảm giác bỗng mất trọng lực khiến Kỷ Thư sợ hãi câu lấy cổ Bùi Tẫn, còn chưa kịp phản ứng thì toàn thân đã ngã xuống chiếc giường lớn êm ái.

Ngay tức khắc, cậu bị Bùi Tẫn đè xuống, môi lại bị thiếu niên phủ lên, lưỡi bị mυ'ŧ mạnh, dường như muốn hút lấy linh hồn tận sâu bên trong của cậu.

Kỷ Thư không chịu nổi vặn vẹo hông, cho đến khi bị hai bàn tay ghìm lại mới chịu an phận.

Lúc tách ra, nơi đôi môi vang lên tiếng ‘chắc’. Bùi Tẫn không biết lấy từ đâu ra hũ kem dưỡng da, hắn mở nắp, trong không khí thoáng chốc thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào, hắn tạm thời đặt nó sang một bên.

Bùi Tẫn đỡ Kỷ Thư ngồi dậy, vội cởi đồ của cậu, để lộ nửa thân trên trắng ngần và hai điểm đỏ trước ngực.

Kỷ Thư bị lột đồ dường như cảm thấy như vậy rất thoải mái, vì thế chủ động cởi sạch quần, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không chừa.

Đây là lần đầu Bùi Tẫn nhìn thấy cậu bé của Kỷ Thư.

Nhỏ hơn mình, màu cũng nhạt hơn, rất thích hợp để ngắm nghía, đáng yêu y như chủ nhân của nó vậy.

Lúc này nó đang run rẩy dựng đứng, vì không được giải tỏa nên bên trên còn rỉ ra chút chất lỏng đυ.c màu.

Bùi Tẫn chạm vào nó, Kỷ Thư sảng khoái nằm ngã ra giường, miệng thở dốc, Bùi Tẫn đè xuống hôn tiếp.

Phía dưới được người ta sóc đến là thoải mái, phía trên cũng được hôn, vài phút sau, Kỷ Thư bắn ra.

Bùi Tẫn cúi đầu nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, không khỏi bật cười. Kỷ Thư vừa bắn ra nên mặt mày ngơ ngác, ngực phập phồng dữ dội, hẳn là còn đang chìm trong dư vị của cơn cao trào. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và s1apihd.com @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Được rồi”. Bùi Tẫn khẽ nói, kéo dây kéo trên quần mình xuống, lôi dươиɠ ѵậŧ đã cứng ngắc từ lâu của bản thân ra, giọng đầy sắc tình, “Đến lượt tôi, bảo bối”.

Kỷ Thư ngẩn ngơ nhìn dươиɠ ѵậŧ của hắn, có hơi sợ hãi rụt người về sau.

A… lớn quá.

Cậu lại nhìn xuống người anh em đã mềm xuống của mình, sâu sắc cảm thấy hai người họ không cùng một size.

Bùi Tẫn thấy cậu muốn rút lui, cười khẽ: “Sợ à?”.

Kỷ Thư gật đầu lia lịa nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào người anh em của hắn, muốn quay mặt đi lại có phần quyến luyến.

“Ngoan, lấy tay tuốt cho tôi đi”. Bùi Tẫn trầm giọng, “Giờ sợ thì muộn rồi”.

Tay của Kỷ Thư bị thiếu niên cưỡng ép xoa nắn dươиɠ ѵậŧ của hắn, máy móc vuốt ve lên xuống.

Bùi Tẫn bắt cậu làm mấy cái thì thả tay cậu ra.

Dươиɠ ѵậŧ vẫn còn thẳng đứng, chỉ vài cái an ủi ngắn ngủi chỉ khiến nó nóng cứng hơn.

Bùi Tẫn rốt cuộc cũng cầm lấy hộp kem dưỡng da bên cạnh, móc một lượng lớn kem dưỡng màu trắng sữa. Đầu tiên, hắn nằm đè lên người Kỷ Thư rồi hôn cậu, sau khi dời lực chú ý của cậu đi, tay phải của hắn bình thản lần mò đến lỗ hậu.

Kem dưỡng lành lạnh làm ướt cửa động của Kỷ Thư. Trước tiên Bùi Tẫn duỗi hai ngón tay ra, từ từ mở rộng sâu vào trong.

Cây gậy thịt của hắn đánh vào bụng Kỷ Thư, cọ cọ quanh rốn cậu, nóng bỏng đến độ khiến người anh em của cậu lại có xu hướng chào cờ.

Tay trái của Bùi Tẫn nhấc hai chân Kỷ Thư lên, để quấn lên hông mình, như vậy sẽ giúp hắn dễ mở rộng hơn.

Kỷ Thư chìm đắm trong nụ hôn thỉnh thoảng lại cau mày, cảm giác bị xâm nhập càng lúc càng mạnh mẽ.

Bùi Tẫn khuếch trương một lúc lâu, cảm thấy gần như được rồi, mới rời khỏi môi cậu.

Hắn cúi đầu cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của bản thân, để ngay trước cửa động đã được ngón tay của mình đâm chọc tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, chậm rãi húc vào trong.

Kỷ Thư cũng cúi đầu nhìn, lúc thấy cây gậy thịt khổng lồ kia chuẩn bị tiến vào, cậu sợ hãi cắn môi.

Cảm giác đau đớn chậm chạp kéo đến nhưng cuối cùng hai người họ cũng đã gắn kết với nhau.

Kỷ Thư đau đớn rơi nước mắt, thút thít tìm kiếm môi Bùi Tẫn, lầm bầm muốn được hôn hôn an ủi.

Bùi Tẫn nhẹ nhàng đâm vào rút ra, vẫn luôn để ý đến sắc mặt của Kỷ Thư, thỉnh thoảng lại mổ nhẹ lên môi cậu. Sau khi thấy chân mày cậu dần giãn ra, đuôi mày nhuốm vẻ sung sướиɠ, Bùi Tẫn biết, đã đến lúc rồi.

Động tác của hắn ngày càng nhanh, cái sau sâu hơn cái trước, va chạm đến độ Kỷ Thư há miệng liên tục, tiếng rêи ɾỉ vang lên không dứt.

Bùi Tẫn cũng sướиɠ không chịu được, tự hỏi sao không ăn cậu sớm hơn.

Bùi Tẫn cởϊ áσ của mình, đầṳ ѵú hai người thỉnh thoảng cọ vào nhau, kɧoáı ©ảʍ tức thì tăng lên mấy bậc.

Kỷ Thư bị đâm chọc đến mất hồn, bỗng ‘A—’ một tiếng, ngay cả xương cụt cũng sướиɠ tê người.

Bùi Tẫn nghiêng đầu, dường như đã tìm thấy điểm nhạy cảm của cậu.

Hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra, hai người tách ra một lúc.

Bùi Tẫn ngồi dậy, kéo Kỷ Thư ngồi vào lòng, ấn thẳng xuống, nhìn lỗ hậu nuốt lấy gậy thịt của mình.

Tư thế ngồi hiển nhiên khiến nó vào sâu hơn.

Bùi Tẫn chỉnh lại một chút rồi đỡ eo Kỷ Thư ấn xuống.

Sâu quá…

Kỷ Thư không chịu được, ngẩng đầu muốn ngã ra sau, lại bị Bùi Tẫn ghìm chặt eo, vùi vào sâu hơn nữa.

“Hức… Hỏng mất…”. Nước mắt Kỷ Thư rơi từ cổ xuống đầu ngực, nghẹn ngào, “Nhẹ chút… Nhẹ một chút…”.

Tiếng kêu xin tha của cậu bị va chạm thành những âm thanh vụn vặt. Bùi Tẫn thầm nghĩ, may mà cậu ấy không có tử ©υиɠ, không thì đã chọc vào luôn rồi.

“Bảo bối sẽ không hỏng đâu”. Bùi Tẫn hôn lên đầu ti bị nước mắt làm ướt của cậu, ươn ướt như thể Kỷ Thư chảy sữa vậy, “Bảo bối nhịn giỏi lắm, bảo bối tuyệt quá”.

Phía trước của Kỷ Thư lại cứng lên, nơi phía sau thì có gậy thịt cực lớn ra ra vào vào. Cậu khóc lóc thảm thương, bỗng kêu to một tiếng, bị người ta uỵch đến lêи đỉиɦ.

Lỗ hậu ra sức co rút, cậu bé phía trước bị đâm chọc bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, văng hết lên bụng Bùi Tẫn.

“Sh —”. Bùi Tẫn bị thít đến là sảng khoái, suýt nữa đã không kìm được mà đầu hàng, “Thả lỏng nào, còn sớm lắm”.

Kỷ Thư đã bắn hai lần, toàn thân đã rơi vào trạng thái mệt lả, còn chưa kịp khôi phục tí nào, phía dưới lại bị đâm chọc dữ dội.

Cứ mỗi lần thọc vào là lại có cảm giác lêи đỉиɦ lần nữa.

“Chờ đã, chậm một chút…”. Kỷ Thư bị phịch chảy cả nước miếng, thật sự không chịu nổi cơn kɧoáı ©ảʍ cùng cực này, chỉ phải cất tiếng xin tha.

“Cưng gọi tôi đi”, Bùi Tẫn dừng lại một chút, “Gọi vài tiếng êm tai thì sẽ chậm lại một chút”.

Đầu óc Kỷ Thư trống rỗng, cực lực tìm kiếm xem cái gì thì êm tai.

Cậu bỗng nhớ đến, đám Dư Hiểu luôn thích gọi Bùi Tẫn là ba, Bùi Tẫn khi ấy dường như lúc nào cũng cười.

Mắt Kỷ Thư sáng lên, ngập ngừng gọi thử: “Ba ơi…”.

“…”.

“Đậu má”, Bùi Tẫn rủa một tiếng. Vốn muốn bảo cậu gọi vài tiếng anh yêu hoặc chồng yêu thôi, không ngờ con mịa nó lại chơi hẳn loại cấm kỵ như thế, Bùi Tẫn vỗ nhẹ vào mông Kỷ Thư, “Kêu chồng, ba cái gì mà ba”.

Gọi thế cũng không tệ, người anh em của hắn đã thành thật cứng ngắc rồi kìa.

Kỷ Thư vẫn còn men say cực kỳ nghe lời, giọng trong veo ngọt ngào gọi ‘chồng’, “Chồng ơi, tha cho em đi. Hức hức, em không được rồi, em sắp… em sắp bị…”.

“Hửm?”, Bùi Tẫn hỏi lại, “Sắp bị sao?”.

Cả phòng vang vọng tiếng va chạm bành bạch, may mà căn nhà này cách âm tốt, không thì đã bị người ta nghe thấy rồi.

“Sắp…”, Kỷ Thư thè lưỡi, không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh, “bị…”.

“Chơi chết rồi…”.

Đoạn sau cuối cùng cũng nói ra, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bùi Tẫn ngứa ngáy trong lòng, sau vài cú thúc mạnh, rốt cuộc cũng bắn ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào động da^ʍ của Kỷ Thư, lại bị dươиɠ ѵậŧ chặn kín, không rơi ra một giọt.

Kỷ Thư bị bắn đến độ thấy lòng mình cũng nóng theo, đạt cơn cực khoái mãnh liệt, biểu cảm như mất hồn, miệng há ra không ngậm lại được.

Bùi Tẫn bắn rất nhiều, hắn hôn lên cổ Kỷ Thư, để lại trên đó dấu ấn thuộc về hắn.

Bắn xong, Bùi Tẫn hơi lùi lại, vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ xuống. Hắn không vui nhìn thứ của mình rơi ra nhưng cũng biết nếu để cái này lại trong người Kỷ Thư thì không tốt cho cậu.

Chỉ gắn kết một phần như vậy, Bùi Tẫn ôm cậu xuống giường, tiến vào phòng tắm.

Trong quá trình di chuyển, dươиɠ ѵậŧ của Bùi Tẫn lại cứng lên.

Hắn đặt Kỷ Thư ngồi lên bồn rửa tay, lại bắt đầu một vòng đâm chọc mới.

Bạn học Bùi vừa được “ăn mặn” hiển nhiên muốn phóng túng cả đêm, phịch người ta trên bồn rửa tay xong thì đè ra làm trong bồn tắm. Đến khi hắn thỏa mãn thì Kỷ Thư đã bị chơi đến hồn bay phách lạc, như một búp bê tìиɧ ɖu͙© được tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ cả đêm.

Sau khi rửa ráy xong xuôi thì đã ba, bốn giờ, hai người đều trần trụi nằm trên giường, Bùi Tẫn ngang ngược ôm người vào lòng, dươиɠ ѵậŧ ở trong chăn quấn quýt lấy nhau, lúc này mới cho người ta ngủ yên.

Bùi Tẫn thỏa mãn nhìn người trong lòng, bỗng nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau.