Sau một phen hôn sâu, Cửu U tiếp tục hôn xuống dưới, trên phần xương quai xanh để lại vô số dấu hôn loang lổ, tiếp đó một ngụm ngậm lấy đầṳ ѵú đứng thẳng vừa hút vừa liếʍ, hắn cứ liên tục mυ'ŧ vào, đầṳ ѵú béo mập hồng phấn sưng đỏ trướng lớn, ngay cả khe vυ' mẫn cảm cũng bị liếʍ mở, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục không ngừng khiến y nhíu mày rêи ɾỉ.
“Ưm ~ thật sướиɠ… Tiểu Cửu… Nhẹ chút… ha a ~ không cần liếʍ khe vυ'… ngứa quá ~ đừng cắn đừng cắn nữa… Đau… hức ~”
Nghe mỹ nhân thấp giọng yếu ớt rêи ɾỉ, Cửu U chỉ cảm thấy hạ thân càng cương đến phát đau, chỉ cần vài ba động tác đã nhanh chóng lột sạch quần áo tách chân y ra, dùng ngón tay cắm vào miệng huyệt ẩm ướt tùy ý khuếch trương vài cái liền thẳng lưng “Phụt” một tiếng cắm mạnh vào, mỹ nhân rên đau một tiếng, khẽ nhếch môi khó nhịn mà thở dốc.
“Sướиɠ không nào, rên da^ʍ như vậy, không phải ngươi nói tiểu đồ đệ của ngươi vào mỗi buổi tối đều thao ngươi à, sao cái lỗ dâʍ đãиɠ này còn chặt thế, hắn không được đúng không? Tiểu dâʍ đãиɠ, ngươi nói xem là ta thao ngươi sướиɠ hay là hắn thao ngươi sướиɠ? Hửm? Trả lời ta”
Hạ thân Cửu U một bên luật động một bên hỏi, đôi mắt tím đen u tối có chút không vui xem lẫn tia khoái chí, hắn chính là thích xem biểu cảm thẹn thùng bất đắc dĩ cùng bộ dạng bị khi dễ lã chã chực khóc của y, vẻ xinh đẹp vượt qua tất cả vạn loại xuân sắc thế gian.
“A~ ngươi, là ngươi thao ta sướиɠ… Thật lớn… ha a ~ nơi đó không được… Tiểu huyệt chịu không nổi… hức… Ngươi nhẹ thôi… dùng sức… ha ~ thao đến huyệt da^ʍ rồi… Phu quân thật lợi hại”
Mỹ nhân da^ʍ lãng trả lời, trên gương mặt thanh tú là xuân tình e thẹn, gò má xinh đẹp ửng hồng, thoạt nhìn thôi cũng đủ rung động.
Thấy mỹ nhân trả lời, còn rên lẳиɠ ɭơ như vậy, tâm tình Cửu U mới tốt lên một ít, hắn giơ tay xoa xoa khoé mắt ướŧ áŧ của y, thanh âm trầm thấp ẩn ẩn tìиɧ ɖu͙© gợi cảm khẽ cười: “Thích ta thao ngươi à, da^ʍ huyệt có thích được ta lấp đầy không?”
“A~ thích, thích… thật trướng… da^ʍ huyệt bị căng ra thật thoải mái… Tiểu Cửu… Ngươi thật lớn… ha a ~ không cần đỉnh huyệt tâm… Ta chịu không nổi sẽ cao trào… ưm ~ rất thích”
Đã lâu không được gặp lại Cửu U, Vân Thanh Lam cũng có chút hưng phấn, da^ʍ huyệt được thọc vào rút ra khiến y cực kỳ thoải mái, y không ý thức được chính mình cũng tự giác động mông khiến tiểu huyệt bị cắm càng sâu.
Cảm nhận được Vân Thanh Lam chủ động đón ý hùa theo, Cửu U hưng phấn ôm lấy thân ảnh đơn bạc vào lòng điên cuồng thọc vào rút ra, dươиɠ ѵậŧ đen tím thô dài bên trong thịt huyệt đỏ tươi chín rục nhanh chóng ra vào, ở miệng huyệt lầy lội dâʍ ŧᏂủy̠ văng ra khắp nơi, bắp đùi đều là một mảnh ướŧ áŧ.
Hơn nữa theo động tác của hắn, âm đế hoàn cũng không ngừng đong đưa, dẫn tới âm đế không ngừng bị lôi kéo, sướиɠ đến mỹ nhân kêu to không ngừng, trong chốc lát liền muốn cao trào.
“A a ~ Tiểu Cửu… Ta chịu không nổi… Da^ʍ huyệt muốn phun nước…ha ~ chậm một chút… Chậm một chút… hức… Tới rồi ~ a a a!!! Phun nước… A a a ~ phu quân không cần…hu hu hu”
Mỹ nhân kẹp chặt tiểu huyệt, mông run rẩy phun dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài, có thể cả y cũng chưa phát hiện, ở thời điểm cao trào y đã theo bản năng mà kêu lên phu quân, này quả thật là ‘việc tốt’ mà ở ma cung được dạy dỗ qua, lúc phun nước đều phải gọi phu quân, không gọi liền sẽ bị mạnh mẽ thao bắn, cho nên đối mặt với Cửu U, thói quen này cũng liền vô ý thức xuất hiện.
Mỗi khi Vân Thanh Lam cao trào, bên trong thịt huyệt lập tức co rút, kẹp chặt làm Cửu U thở dốc hai tiếng, da^ʍ huyệt kẹp đồ vật của hắn thật sướиɠ, khiến Cửu U không nhịn được, hơn nữa hắn cũng không muốn nhịn nữa, trực tiếp ở bên trong huyệt tâm mẫn cảm của y bắn ra.
“A ~ nóng… hức… được phu quân bắn đầy… thật trướng… ưm ~ bắn bên trong thật thoải mái… Tiểu huyệt nóng quá… A ~ sao, sao ngươi vẫn còn cứng thế… Tiểu Cửu… Ngươi bắn rồi sao không mềm xuống… Cứng quá… a ~ đừng cọ”
Vân Thanh Lam nhận ra cự vật bên trong cơ thể mình sau khi bắn vẫn không có dấu hiệu mềm xuống, đã vậy còn cứng như côn sắt nóng bỏng, hơn nữa lại bắt đầu động lên, cực đại qυყ đầυ còn đỉnh sâu hơn ép vào huyệt động, tựa hồ muốn đem miệng nhỏ ẩn sâu bên trong mở ra.
Nghe nói mỹ nhân yêu kiều rêи ɾỉ, Cửu U cúi đầu trìu mến mà hôn một cái lên đôi môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ kia, khẽ cười nói: “Bởi vì… Quá nhớ ngươi, thật muốn thao chết ngươi”
Nói xong Cửu U lập tức thẳng lưng, đem hai chân của y tách ra càng rộng, bóp chặt vòng eo mảnh mai kia liền bắt đầu mãnh liệt va chạm, đỉnh mạnh bờ mông trắng nõn đến sưng đỏ, miệng huyệt cũng bị cắm sưng lớn một vòng, khắp phòng đều là tiếng nước “Phụt phụt”.
“Ưm ~ phu quân chậm, chậm một chút… Quá dùng sức… A… Tiểu huyệt đau… ha a ~… Không cần… Không cần sâu như vậy… Không muốn bị thao tử ©υиɠ mà~”
Vân Thanh Lam cảm nhận được chỗ miệng tử ©υиɠ bị cọ xát đến mở ra liền hoảng sợ, y nhíu mi rêи ɾỉ cầu xin, tuy rằng tử ©υиɠ của y đã bị Hồ Ngu cùng Vân Tử Lăng thao qua, nhưng cũng chỉ có hai lần kia, sau đó Vân Tử Lăng lại muốn đi vào, là y khóc lóc sống chết không chịu Vân Tử Lăng mới ngừng tay.
Cảm nhận được đồ vật thô tráng thâm nhập càng lúc càng sâu, qυყ đầυ đã chạm được cửa tử ©υиɠ, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm mỹ nhân sung sướиɠ, hoàn toàn tê dại đến không chịu nổi.
Y run mông muốn chạy trốn, nhưng vừa mới trốn được một chút liền bị bàn tay to lớn của người phía trên tóm chặt, hắn nắm lấy vòng eo y kéo trở về, miệng huyệt cũng “Bạch” một tiếng hung hăng đυ.ng đến gốc dươиɠ ѵậŧ, qυყ đầυ thô to cũng vì thế mà trực tiếp tiến vào.
“A ~ không… không muốn tử ©υиɠ bị cắm… hức… Không muốn… Phu quân, ta không muốn… Ta chịu không nổi tử ©υиɠ bị cắm… hu hu hu… Cầu ngươi… Đi ra ngoài đi được không… Không cần cắm vào ta… hức”
Tử ©υиɠ Vân Thanh Lam bị cắm khiến y khóc đến ủy khuất, đôi mắt hồng hồng, hàng mi đen nhánh ướt đẫm, đôi mắt xinh đẹp tựa như vì sao đong đầy nước mắt mà mơ hồ không rõ, ngược lại càng có vẻ bất lực đáng thương.
Nhưng Cửu U lúc này bất chấp việc y kêu khóc, cắm vào tử ©υиɠ Vân Thanh Lam quá sung sướиɠ, tử ©υиɠ này phảng phất như là vật sống, còn tự động mυ'ŧ vào qυყ đầυ của hắn, làm eo lưng hắn sướиɠ đến run rẩy, kɧoáı ©ảʍ từ xương cùng lên thẳng đỉnh đầu.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, miệng nhỏ của ngươi thật biết cách hút, sướиɠ quá, thao chết tiểu huyệt dâʍ đãиɠ này của ngươi, ta muốn đem tử ©υиɠ ngươi thao hỏng, xem ngươi còn dám mυ'ŧ đồ vật của nam nhân khác hay không”
Sung sướиɠ và kɧoáı ©ảʍ tràn ngập, hắn liền giữ chặt eo y mà ra vào, qυყ đầυ to lớn cứ liên tục đỉnh mở cửa tử ©υиɠ mà thọc vào rút ra. Mỹ nhân rêи ɾỉ không ngừng, nước mắt cũng rơi xuống, ngón tay tinh tế trắng nõn đem khăn trải giường nắm thành một đoàn nhăn nhúm, cả đốt ngón tay đều trắng bệch, nhưng y cũng không vì vậy mà có thể trốn thoát khỏi sự xâm lấn cường thế kia.
Cuối cùng bởi vì thật sự không chịu nổi nữa, Vân Thanh Lam liền giơ tay đẩy cái kẻ đang tàn sát bừa bãi, lung tung trên người mình xuống, nhưng y đã bị thao đến kiệt sức, nháy mắt đã bị hắn khống chế, đôi cổ tay nhỏ nhắn mịn màng được hắn một tay ấn chặt trên đỉnh đầu của y, muốn phản kháng cũng phản không được.
“Phu quân, phu quân… hu hu… Không cần cắm… Sẽ thao hư… ha a ~ Không cần… hức… Cầu ngươi tha ta… Tử ©υиɠ không muốn… hức”
Vân Thanh Lam bị Cửu U đè lại, hai chân bị bắt mở rộng tiếp thu sự ra vào tàn nhẫn của hắn, đôi mắt rưng rưng phiếm hồng, những giọt nước mắt xinh đẹp theo khoé mi lăn xuống cuối cùng biến mất ở nơi tóc mai. Môi đỏ không ngừng mấp máy xin tha, y thật sự chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ bị thao tử ©υиɠ, cứ như thế trong chốc lát y lại cảm giác được chính mình sắp đến cao trào.
Mà lúc này Cửu U một tay ấn tay y để trên đỉnh đầu, một tay lại đè chặt giữa háng, bởi vì Vân Thanh Lam bị thao liền khống chế không được run rẩy mông muốn tránh, cho nên hắn cứ trực tiếp đè lại, khiến tiểu huyệt kia cố định nhận lấy sự thâm nhập từ hắn.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, lại muốn cao trào, thật biết phun nhỉ, tử ©υиɠ này mẫn cảm như vậy, ta để ngươi phun đủ được không?” Cửu U nhìn người dưới thân liền câu môi nói, trên gương mặt anh tuấn mang theo sủng nịch, hắn thích nhất là lúc y phun nước, đẹp đến không gì sánh được.
“A… Không, không cần… hu hu hu… Phu quân… Ta chịu không nổi… Ngươi tha ta đi… ha a ~ thật sự không được… Không cần”
Y khóc kêu cự tuyệt, tử ©υиɠ cao trào kɧoáı ©ảʍ khiến linh hồn lẫn thân thể y đều run rẩy, y nhớ rõ lúc trước bị Hồ Ngu cắm vào tử ©υиɠ, bản thân đã sướиɠ đến trực tiếp hôn mê, hiện tại loại cảm giác mơ hồ này lại tới nữa, khiến y vừa sướиɠ vừa sợ.
Thấy mỹ nhân khóc lóc kháng cự, Cửu U câu môi, cường thế nói: “Muốn hay không muốn, cũng không phải chuyện ngươi có thể định đoạt, ta thích nhìn lúc ngươi cao trào, cho nên… phun cho ta xem nhiều một chút thì có sao”
Ngoài miệng là giọng điệu thương lượng nhưng động tác nơi hạ thân Cửu U lại thô bạo đến cực điểm, hắn hung hăng đỉnh eo, dươиɠ ѵậŧ thô dài đáng sợ cứ liên tục xâm nhập vào tử ©υиɠ, không quá vài cái đã cưỡng chế y đến cao trào mà phun nước.
“A !!! Tử ©υиɠ hỏng rồi… hu hu hu… ta chịu không nổi cao trào như vậy… Phu quân phu quân… Cầu ngươi tha ta… Tử ©υиɠ còn phải sinh hài tử cho ngươi… Không thể làm tiếp… hức… Cầu ngươi bắn đi… Không cần thao tiếp mà… A a ~ dừng lại… Phu quân”
Tiểu huyệt của y co rút, một bên khóc kêu cao trào, một bên liền mãnh liệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, toàn bộ đều tưới lên qυყ đầυ to lớn kia, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cửu U rêи ɾỉ, tinh quan nới lỏng trực tiếp bắn vào trong tử ©υиɠ.
Sau khi bị bắn vào một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, bụng nhỏ của y có hơi gồ lên, Cửu U liền rút dươиɠ ѵậŧ ra sau đó nhấn lên chỗ gồ cao đó một cái liền thấy miệng huyệt đỏ tươi kia “Phụt” một tiếng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, trong đó còn kèm theo cả dâʍ ŧᏂủy̠, không ngừng trào ra bên ngoài.
Hình ảnh da^ʍ mĩ như thế, Cửu U xem đến hưng phấn, đáy mắt u tím càng thêm thâm trầm, hầu kết gợi cảm cũng hung hăng nuốt xuống vài cái, hiển nhiên là bị bộ dạng của mỹ nhân câu dẫn mà khó cưỡng lại được.
Hơn nữa cũng bởi vì nhung nhớ quá lâu làm Cửu U khống chế không được mà muốn tiếp tục, nhưng tiểu huyệt của Vân Thanh Lam đã bị hắn thao sưng, ngay cả cửa huyệt cũng khép không được, chỉ có thể mở ra mặc kệ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tuôn trào. Thế là hắn trực tiếp đem mỹ nhân vẫn còn thở dốc trở mình xếp thành tư thế quỳ bò, sau đó đặt qυყ đầυ để ngay hậu huyệt bị đã tưới cho ướt đãm dâʍ ŧᏂủy̠.
“Ưm~ Tiểu Cửu… Đừng, đừng… Trước dùng tay… Ngươi lớn quá…tiến vào ta sẽ chịu không nổi… hức… Không thể lập tức tiến vào… Dùng tay cắm trước đi”
Cảm nhận được hậu huyệt bị một cây cự vật thô cứng nóng bỏng áp sát, Vân Thanh Lam hoảng sợ kinh hoàng thất thố, đáng thương khóc lóc cầu xin hắn khuếch trương cho y, nếu trốn không thoát vận mệnh bị thao hậu huyệt, y đành phải tận lực để bản thân dễ chịu một ít vậy.
Nhưng thật ra, Cửu U vốn dĩ không có tính toán lập tức cắm vào, bởi vì hắn biết hậu huyệt của y so với miệng huyệt trước còn chật hơn, hắn chỉ muốn đem dâʍ ŧᏂủy̠ còn trên qυყ đầυ bôi lên hậu huyệt, làm cho hậu huyệt sẽ dễ dàng tiến vào hơn, nhưng hắn mới vừa cử động liền nghe thấy mỹ nhân kêu trước tiên phải dùng tay, điều này thoạt nhìn không giống là lần đầu tiên bị thao mặt sau.
“Dâʍ đãиɠ, da^ʍ huyệt phía sau của người có phải đã bị Vân Tử Lăng thao qua? Còn biết sợ đau muốn dùng tay trước, nói, có phải bị thao qua?” Cửu U nhíu mày, cực kỳ không vui hỏi y, đồng thời còn dùng tay cắm vào hậu huyệt chật hẹp ấy.
“Ưm ~ bị, bị thao quá… hức… trướng quá” Vân Thanh Lam đang quỳ bò, rêи ɾỉ thành thật trả lời hắn, y hiện tại căn bản không có suy nghĩ nói dối, chỉ đơn giản trả lời, không nghĩ tới lại chọc người phía sau càng thêm bất mãn.
Thấy Vân Thanh Lam thừa nhận bị thao qua hậu huyệt, Cửu U không kiên nhẫn mà dùng tay hung hăng thọc vài cái, sau đó bẻ ra cánh mông trắng nõn của y, không chút thương tiếc đỉnh vào.
“Ưm ~ phu quân… Đau, đau… hức… lớn quá… Ăn không vô… ha a ~ chậm một chút hãy vào… xin phu quân… Sẽ căng hỏng mất… hức… Nhẹ chút”
Mỹ nhân bị cắm vào, mắt đẹp rưng rưng ánh nước, khó nhịn ngửa đầu khóc kêu xin tha, lộ ra vùng cổ trần trụi tinh tế trắng nõn, thoạt nhìn yếu ớt lại mỹ cảm mười phần, hơn nữa y nhận ra được cự vật thô dài bừng bừng phấn chấn kia đang từng bước từng bước thâm nhập sâu vào thân thể của mình, sướиɠ đau đan xen, làm bờ mông y run rẩy đón nhận.
Cửu U nhìn Vân Thanh Lam khẽ run, hắn có vẻ không vui, tiếp tục cắm vào hậu huyệt của y, đồng thời còn đánh lên cánh mông tròn trịa kiều nộn mấy bàn tay, thấp giọng trách mắng: “Lúc trước không cho ta chạm vào phía sau ngươi, có phải là muốn để cho tiểu đồ đệ của ngươi thao? Hửm? Dâʍ đãиɠ, phía sau vì cái gì không cho ta phá thân?”
“Hức… Phu quân… Không cần đánh ta… Vì sao đều phải đánh ta… hu hu hu… Không muốn để cho Tử Lăng thao… Chỉ là sợ đau… hức… Phu quân nhẹ chút”
Mỹ nhân khóc đến lê hoa đái vũ trả lời, y không rõ vì sao mình luôn bị đánh, không phải đánh tiểu huyệt, thì chính là đét mông, cho dù không đau, nhưng trong lòng cũng là nhục nhã mà y không thể nhịn nổi.
“Sớm biết như vậy ta sẽ không mềm lòng, thật nên đem toàn bộ lỗ da^ʍ của ngươi thao hỏng hết, dám đối với nam nhân khác lẳиɠ ɭơ, còn để hắn phá mặt sau của ngươi, mẹ nó, thao chết ngươi”
Dứt lời Cửu U bóp chặt eo Vân Thanh Lam mà đỉnh động, hung hăng thọc vào rút ra, gốc dươиɠ ѵậŧ thô tráng căng hết toàn bộ nếp uốn chỗ hậu huyệt, qυყ đầυ cũng nhiều lần đỉnh ngay chỗ mẫn cảm bên trong, hơn nữa mới bị cắm vài cái hậu huyệt của y liền bắt đầu chảy nước, xâm phạm mạnh mẽ khiến dâʍ ɖị©ɧ chỗ cửa huyệt văng khắp nơi, toàn bộ vùng mông đều là ánh nước da^ʍ mĩ.
“A ~ đỉnh tới rồi… Không muốn… Đừng ~ chịu không nổi… ha a ~ nơi đó không thể… hức… bị thao tới rồi… Ta không cần… hu hu hu… hỏng mất… Quá sâu… Phu quân, ngươi nhẹ chút a ~”
Thân mình bạch ngọc bị từng động tác ra vào của hắn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hậu huyệt của y bị cọ ngứa không thôi, điểm da^ʍ bị đâm vừa đau vừa sướиɠ nhưng kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến y có chút chịu không nổi. Hiện tại y trốn không được lại chạy không thoát, chỉ có thể nâng mông mặc hắn tàn nhẫn thao lộng, ủy khuất lại đáng thương.
Nghe mỹ nhân rêи ɾỉ, Cửu U vẫn không mềm lòng, tiếp tục giữ chặt eo y tàn nhẫn đâm vào, khắp phòng đều là tiếng vang “Bạch bạch” của thân thể va chạm vào nhau, hơn nữa vào lúc hắn cảm giác được bên trong của y co rút hắn liền nảy lên ý xấu dừng lại. Sau khi để Vân Thanh Lam từ cao trào hồi phục lại tiếp tục cắm vào, cứ như thế mấy lần, phía trước của y liền nghẹn không chịu nổi, nam căn tú khí cứng đến phát đau, nhưng chính là bắn không ra.
“Phu quân… Phu quân… để ta bắn… hức… Chịu không nổi… muốn cao trào… huyệt tâm cũng chịu không nổi… hu hu hu… Cầu ngươi… để ta cao trào”
Cao trào không ngừng bị bỏ dở, Vân Thanh Lam khó chịu mà khóc lớn không ngừng, đôi mắt thanh triệt đựng đầy nước mắt, hốc mắt cũng khóc đỏ, nhưng cho dù khó chịu thành như vậy y cũng không dám tự mình chạm vào nam căn phía trước, trong tiềm thức đã cảm thấy bản thân chỉ có thể bị thao bắn.
Dù sao lúc làm cùng Vân Tử Lăng, hắn chưa bao giờ cho phép y tự mình chạm vào, có một lần thật sự nhịn không được y chỉ trộm chạm vào một chút, đã bị Vân Tử Lăng đè lại thao bắn mấy lần, cho nên y hiện tại đành theo bản năng dựa vào phía sau bắn ra.
Nghe Vân Thanh Lam khẩn cầu cao trào, Cửu U một bên đỉnh động hạ thân, một bên trầm thấp hỏi: “Vừa rồi là ai khóc la kêu không muốn bị thao mặt sau, không phải nói không cần sao, sao bây giờ lại muốn rồi? Hửm? Tiểu dâʍ đãиɠ? Thích được thao mặt sau không?”
“Ha a ~ thích, thích mà… Thao ta… thao huyệt tâm của ta… để ta bắn đi… Hức… Phu quân để ta bắn… Phía trước chịu không nổi… hu hu hu” hiện tại mỹ nhân đã sa vào du͙© vọиɠ, trong tâm trí chỉ còn ý nghĩ muốn bắn tinh, ở trong cao trào nửa vời này đã tra tấn y đến hoàn toàn khuất phục.
Hơn nữa lúc bị tàn nhẫn thao hậu huyệt, mỗi khi bị đâm da^ʍ huyệt phía trước liền chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích ở trên giường, âm đế hoàn cũng theo va chạm của người phía sau mà không ngừng đong đưa, đem âm đế sưng lớn lôi kéo khắp nơi.
“A a a ~ muốn chết… Huyệt tâm sắp bị phu quân làm hỏng rồi… để ta bắn đi… Phu quân… để ta bắn… hức… Phía trước muốn hư rồi… trướng quá… Muốn bắn… hu hu hu… Cầu ngươi, phu quân… để ta cao trào…”
Kɧoáı ©ảʍ quá mức kịch liệt, thân thể Vân Thanh Lam đều đã rã rời, y khóc kêu khẩn cầu được cao trào, còn tự mình lắc mông, dùng da^ʍ huyệt ngậm lấy cự vật thô tráng đẩy đến chỗ sâu nhất. Mỗi khi cự vật bên trong hậu huyệt cọ đến chỗ sâu nhất y liền sảng đến mất khống chế, nhưng phía trước lại nghẹn đến khó chịu.
Cuối cùng, Cửu U cũng bị kẹp làm hắn không nhịn được nữa, hắn cúi người áp mặt lên phần lưng trắng nõn không tì vết của y, ôm vào ngực của hắn, bên tai y hơi thở gấp nói: “Lỗ da^ʍ thật biết kẹp nhỉ, để ngươi bắn còn không được sao, mông nâng lên một chút”
Dứt lời Cửu U đối với điểm da^ʍ bên trong của y hung hăng đỉnh lộng, sau mấy chục cái lao tới liền ở bên trong nhanh chóng bắn ra, Vân Thanh Lam lập tức cao trào, hậu huyệt phun ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠, nam căn phấn nộn cũng run rẩy bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, vừa lòng không? Bắn sướиɠ không, thích được ta thao hậu huyệt sao?” Cửu U ôm thân mình run rẩy vào lòng vui vẻ hỏi, gương mặt tuấn mỹ thoả mãn ý cười.
“Ưm~ sướиɠ… ha a… phía sau cũng sướиɠ… Thích được bắn bên trong… ha~ thoải mái” sau khi được thỏa mãn, Vân Thanh Lam nhắm nghiền hai mắt hổn hển trả lời, xuân tình giữa mi mắt vẫn chưa kịp rút xuống, thoạt nhìn đặc biệt câu nhân.
Thấy dưới thân người vô lực thở dốc bộ dáng, trong mắt Cửu U đều là sủng nịch, hắn rút ra dươиɠ ѵậŧ đã được thoả mãn, nằm trên giường đem y ôm vào l*иg ngực, lẳng lặng chờ đợi Vân Thanh Lam từ dư vị cao trào bình phục lại.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Ngoại truyện: Cửu U một mình tự cầm quần áo mỹ nhân an ủi ~
Nội dung:
Lần trước sau khi từ Linh Hoàng Sơn trở về, Cửu U liền bận tối mày tối mặt, nhưng đến khi màn đêm buông xuống, hắn lại đặc biệt nhung nhớ người yêu phương xa.
Hơn nữa mỗi khi nhớ đến bộ dạng phát da^ʍ cùng tiếng rêи ɾỉ của y, Cửu U liền không tự chủ được mà cứng, thật sự muốn mỗi ngày đều được thao y, làm y mỗi ngày rêи ɾỉ trên giường, làm y khóc lóc chảy nước.
Nhưng bất đắc dĩ, Cửu U chỉ có thể cầm lấy quần áo lúc trước Vân Thanh Lam từng mặc ở ma cung mà tạm thời tự an ủi bản thân, ngửi thấy mùi hương thanh mát trên quần áo, hắn nhanh chóng loát động cự vật đang phấn chấn, gương mặt anh tuấn ẩn đầy tìиɧ ɖu͙© khó nhịn, cổ họng trầm thấp tràn ra tiếng rên gợi cảm.
Một phen nhanh chóng loát động, hắn gầm nhẹ một tiếng bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn lên quần áo trắng thuần đầy hương thơm thanh mát kia, nhìn quần áo bị làm dơ, Cửu U không tự chủ được mà nhớ tới bộ dáng mỹ nhân bị hắn bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, vừa xinh đẹp vừa dâʍ đãиɠ, khiến hắn bị mê hoặc tâm trí.
Nhưng sau khi cao trào, Cửu U vẫn không cảm giác được thỏa mãn, chỉ càng cảm thấy hư không cùng tịch mịch, trong lòng ngực không có thân mình mềm mại ấy, như thế nào cũng không lấp đầy được, hắn thật sự nhớ y.