Thanh Lãnh Tiên Tôn Chạy Trốn Ký

Chương 42. Cưỡi, tàn nhẫn thao Đáy Huyệt

Dứt lời Vân Tử Lăng liền cúi người muốn hôn lên đôi môi xinh đẹp của y, nhưng còn chưa đυ.ng tới hắn đã bị Vân Thanh Lam xoay người đè ngược trở lại.

“Tử Lăng… Chúng ta hôm nay chỉ làm một lần thôi được không… eo ta đau quá” Vân Thanh Lam nhìn thiếu niên dưới thân, có chút thẹn thùng muốn thương lượng mà nói.

Y làm vậy chỉ vì muốn cơ thể của mình được nghỉ ngơi nhiều hơn nên hôm nay mới tính toán chủ động lấy lòng Vân Tử Lăng, dù sao buổi chiều bị Hồ Ngu thao, buổi tối lại làm thêm một lần nữa đã là cực hạn với y.

Nhìn thiếu niên dưới thân ngây ra, Vân Thanh Lam trực tiếp cúi đầu hôn xuống, học theo cách ngày thường Vân Tử Lăng hay làm, vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo của hắn, sau đó dần dần đi xuống, từ cổ đến ngực đều để lại dấu vết loang lổ.

Lúc này Vân Tử Lăng đang được Vân Thanh Lam đè ở dưới, hắn cảm giác được dươиɠ ѵậŧ của mình cương cứng muốn nổ tung rồi, ánh mắt đen thâm trầm cực kỳ lợi hại, nhìn mỹ nhân chui đầu trước ngực hắn, trong tâm trí Vân Tử Lăng đều nghĩ là sư tôn đang hôn hắn… Sư tôn chủ động hôn hắn… Sư tôn đang cởϊ qυầи áo của hắn… Sư tôn có phải cũng thích hắn đúng không?

Sau khi Vân Thanh Lam cởi hết quần áo của Vân Tử Lăng, y nhìn tới thứ đồ vật thô tráng thẳng tắp của đồ đệ, mặt nóng lên, dùng tay cầm một chút, sau đó nhìn về phía Vân Tử Lăng nói: “Tử Lăng, tuổi của ngươi không lớn, nhưng sao đồ vật ở dưới lại khoa trương như vậy chứ”

“Sư tôn dâʍ đãиɠ, không lớn như thế thì sao có thể thỏa mãn người chứ, ngoan, tự mình ngồi lên đút nó vào đi, để nó lấp đầy da^ʍ huyệt của người được không, như vậy sư tôn sẽ không ngứa mà phải tự an ủi nữa”

Vân Tử Lăng nhìn mỹ nhân tóc đen tán loạn ở trên người hắn, tâm tình sung sướиɠ mà nói, đây là lần đầu tiên sư tôn chủ động, trong lòng hắn đầy mỹ mãn, hắn muốn sư tôn tự mình dùng da^ʍ huyệt ngậm lấy đồ vật đang cương cứng của mình.

Nghe hắn yêu cầu như thế, vành tai y liền ửng đỏ lên, muốn mình tự mở chân dùng tiểu huyệt ngậm lấy cự vật của đồ đệ, chuyện này… Thật sự quá mất mặt.

Nhưng bất đắc dĩ hôm nay vì lấy lòng Vân Tử Lăng, y chỉ có thể nghe lời làm theo, còn không yên tâm hỏi lại lần nữa: “Tử Lăng… Ta tự mình nuốt vào… Vậy có thể chỉ cần làm một lần được không… Cầu ngươi”

“Sư tôn, nếu người tự mình động có thể khiến cho ta bắn ra, hôm nay sẽ chỉ làm một lần, ngoan, mau nuốt vào đi”

Vân Tử Lăng tâm tình cực tốt, dứt lời còn đỡ y ngồi lên, thúc giục mỹ nhân nhanh chóng dùng tiểu huyệt ngậm lấy đồ vật của mình.

Nghe được Vân Tử Lăng nói chỉ cần khiến hắn bắn ra thì sẽ làm một lần, mỹ nhân lập tức hành động, một tay chống trên cơ ngực rắn chắc của hắn, một tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ thô dài phấn chấn kia sau đó gấp gáp liền đem qυყ đầυ to lớn hướng cửa huyệt nhét vào.

“Ưm ~ Tử Lăng… Ngươi thật lớn~ nuốt vào rồi…” Vừa cắm vào mỹ nhân liền hưng phấn đến rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ từ cửa huyệt bị căng ra mơ hồ truyền đến làm y quên mất cơn đau ở eo, còn tự mình trầm xuống, dùng tiểu huyệt lầy lội cố gắng nuốt lấy cự vật từng chút từng chút một.

“Tử Lăng… Ta chịu không nổi… A~ sâu quá… Còn chưa nuốt hết, làm sao bây giờ… Ngươi sao lại dài như vậy chứ” Còn thừa một ít vẫn chưa nuốt vào được, nhưng mỹ nhân cũng không dám động, tư thế cưỡi ngựa tiến vào đặc biệt sâu, y có cảm giác mình sẽ bị thọc xuyên qua mất.

Nhìn dươиɠ ѵậŧ của bản thân từng chút một biến mất giữa âʍ ɦộ của Vân Thanh Lam, Vân Tử Lăng cứ nhìn như vậy, máu mũi cũng muốn chảy ra, hơn nữa chỉ cần nghĩ tới đây là sư tôn chủ động nuốt vào, kɧoáı ©ảʍ trong tinh thần càng mãnh liệt.

“Sư tôn dâʍ đãиɠ, còn một chút nữa, cứ nuốt vào toàn bộ đi, chịu không nổi thì chậm một chút, gấp như vậy làm gì, cũng không có ai cùng ngươi tranh đoạt, thích ăn đồ vật của nam nhân lắm sao, tiểu huyệt được lấp đầy có phải thoải mái lắm không, ngoan, tự mình động nuốt vào đi”

Thấy mỹ nhân sợ hãi ngừng lại động tác, Vân Tử Lăng cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý muốn giúp đỡ, hắn muốn sư tôn tự mình ăn vào toàn bộ.

“Tử Lăng… Ta, ta không dám… Thật sự rất sâu” Mỹ nhân có chút ủy khuất nhìn vào thiếu niên anh tuấn đang mỉm cười dưới thân kia, đôi mắt trong veo rũ xuống, ánh nước dần đong đầy, thoạt nhìn thật nhu nhược đáng thương, chọc người thương tiếc, nhưng dù có như vậy cũng không khơi dậy nổi sự thương hại của người dưới thân.

Lặng nhìn Vân Tử Lăng quyết tâm không muốn giúp đỡ, y nhíu mày cắn chặt răng sau đó hạ quyết tâm, trực tiếp “Phụt” một tiếng ngồi xuống.

“A a a ~ không, không cần… hức… sâu quá… Bị cắm tới rồi… Tử Lăng… Ta không muốn tư thế này… Chịu không nổi… hu hu hu…”

Mỹ nhân lần đầu tiên dùng tư thế cưỡi ngựa, hơn nữa lại tự mình nuốt vào, có chút nuốt không trôi, cứ như vậy đột ngột ngồi xuống, huyệt tâm mẫn cảm trực tiếp bị đỉnh vào khiến y sướиɠ tới nhũn cả chân.

Nghe tiếng Vân Thanh Lam rêи ɾỉ động lòng người, Vân Tử Lăng hơi buồn cười, sủng nịch đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của y khẽ cười nói: “Sư tôn ngốc, tự mình động cũng có thể khóc à, ngoan, mau động đi, dùng tư thế này khiến ta bắn ra thì hôm nay sẽ không làm”.

Nghe được câu nói của Vân Tử Lăng, mỹ nhân đột nhiên nhớ tới lời vừa rồi, nếu y có thể khiến hắn bắn ra, vậy hôm nay cũng chỉ cần làm một lần, nghĩ đến chỗ này, Vân Thanh Lam cắn môi, đôi tay chống lên thân người hắn, cử động mông vội di chuyển.

“Ưm ~… Ta muốn giúp ngươi bắn ra~ Tử Lăng… Muốn ngươi bắn… A ~ cọ tới rồi… Cứng quá”

Vân Thanh Lam nhớ kĩ nhiệm vụ phải giúp người dưới thân bắn ra, liền dùng tiểu huyệt kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ của hắn cố gắng đong đưa, qυყ đầυ tùy ý cọ vào huyệt tâm bên trong, dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục chảy ra, cũng khiến một mảng giữa háng Vân Tử Lăng ướt dầm dề.

Tư thế giao hợp kiểu này, không thể khiến y cao trào ngay lập tức, y cảm giác tiểu huyệt của mình vừa xót vừa trướng cực kỳ lợi hại, giống như có gì đó muốn ra tới, thế là y đẩy nhanh tốc độ cố gắng vặn vẹo, phe phẩy mông kêu ra những lời dâʍ đãиɠ.

“Ưm~ muốn tới… Sướиɠ quá… Tử Lăng… ha a ~ ta chịu không nổi… Muốn phun… Cứng quá… Bị cọ tới huyệt tâm rồi… Tử Lăng… Da^ʍ huyệt muốn phun nước… ưm ~ muốn cao trào”

Cho dù là ai cũng không thể tưởng nổi, Nghiêu Quang Tiên Tôn thanh lãnh tuyệt lệ của Huyền Kinh tiên môn lúc này lại đang chủ động cưỡi lên người đồ đệ, ở giữa háng của hắn vặn vẹo eo mông, dùng qυყ đầυ to lớn của đồ đệ tàn nhẫn tự mình thao da^ʍ huyệt, còn muốn được thao đến cao trào.

Nhìn mỹ nhân tự mình di chuyển, Vân Tử Lăng cũng hưng phấn không thôi, hắn có cảm giác như đang nằm mơ vậy, sư tôn vốn dĩ thanh lãnh đạm mạc thế nhưng lại ở trên người hắn lắc mông chủ động giao hợp, gọi tên của hắn, còn nói chịu không nổi muốn phun nước, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ khiến hắn hưng phấn, nhịn không được đột nhiên đỉnh hông hướng lên hung hăng đâm tới.

“A a a!!! Không cần!! Phun phun… hức… Sướиɠ quá… Ta chịu không nổi… đỉnh tới rồi… Tử Lăng… Ngươi đáng ghét… Sao tự nhiên lại cử động chứ”

Giật mình với sự việc thình lình xảy ra, Vân Thanh Lam trực tiếp kêu lớn một tiếng, thẳng lưng ngửa cổ ra sau, tiểu huyệt lập tức phun ra, y vừa phun vừa nức nở oán giận Vân Tử Lăng vì sao phía dưới lại đột nhiên tập kích như vậy.

Mà bên trong da^ʍ huyệt cao trào liền co rút, dòng nước ấm từ chỗ sâu nhất trong huyệt tâm trào ra, toàn bộ đều tưới lên qυყ đầυ, Vân Tử Lăng kêu lên một tiếng, đem hết toàn lực mới nhịn được ý muốn bắn tinh.

“Sư tôn ơi, là người nói muốn cao trào, đệ tử chỉ thỏa mãn người thôi thì có gì sai nào, ngoan, tiếp tục động đi, nói người muốn giúp ta bắn ra” Vân Tử Lăng dù muốn nhưng vẫn tỏ vẻ ung dung ngắm nhìn mỹ nhân cao trào, thưởng thức gương mặt thanh lãnh tuyệt lệ xuân sắc động lòng người, ra vẻ hảo tâm nhắc nhở.

Vừa nghe nhắc nhở như thế, mỹ nhân lại hàm chứa nước mắt ủy khuất di chuyển, nhưng tiểu huyệt sau khi cao trào mẫn cảm cực kỳ, vừa cử động kɧoáı ©ảʍ sẽ xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, cũng khiến tốc độ di chuyển của y chậm hơn rất nhiều.

“Sư tôn, đã chịu không nổi rồi sao, nếu không để ta đến đi”

Mi mắt Vân Thanh Lam ướt dầm dề, nước mắt còn “Tí tách” rơi trên ngực hắn, Vân Tử Lăng có chút mềm lòng, nhớ tới có lẽ sư tôn là lần đầu tiên dùng tư thế cưỡi ngựa, vẫn là không nên khi dễ quá nhiều, dứt lời liền muốn xoay người đổi vị trí.

Nhưng hắn vừa mới ngồi dậy một chút đã bị mỹ nhân duỗi tay ngăn cản, tay dừng ở bả vai đẩy hắn trở về giường, mỹ nhân tựa hồ thực thẹn thùng, đôi mắt ửng đỏ lắc mông, nghẹn ngào nói: “Để cho ta, để ta tự tới… Ta muốn cho ngươi bắn…hức … Ta có thể…”

“Được được được, để người tới, sư tôn ngoan, động một chút, ngậm sâu một chút ta mới có thể bắn, ngoan, thả lỏng, để toàn bộ tiểu huyệt lên đi”

Vân Tử Lăng được y áp xuống liền sủng nịch nói, hướng dẫn Vân Thanh Lam tiếp tục chủ động, hắn thực hưởng thụ bộ dạng ủy khuất cùng hành vi bá đạo của y, sư tôn như vậy hắn càng thích.

Vân Thanh Lam nghe Vân Tử Lăng nói cũng thả lỏng người sau cao trào, hạ thân gấp gáp đem tiểu huyệt dán lên cự vật giữa háng Vân Tử Lăng, thịt non đỏ tươi ở miệng huyệt trực tiếp mυ'ŧ vào dươиɠ ѵậŧ thô dài, mυ'ŧ đến tận gốc, hoàn toàn đem toàn bộ nuốt đi vào, thậm chí qυყ đầυ đã khảm vào tận miệng tử ©υиɠ.

“Sư tôn, miệng tử ©υиɠ của người mềm thế, có phải… Ưm ~” Vân Tử Lăng hơi nghi ngờ hỏi y.

Vân Tử Lăng cảm nhận được qυყ đầυ của hắn đang bị một cái miệng nhỏ mυ'ŧ vào, hắn biết đó là tử ©υиɠ của sư tôn, nhưng lúc trước mỗi lần đỉnh đến chỗ này sư tôn đều khóc lớn, vì vậy đến giờ hắn vẫn chưa tiến vào, nhưng hôm nay trực tiếp xâm nhập dễ dàng như vậy cũng khó trách hắn có chút nghi hoặc, nhưng thắc mắc vừa mới hỏi ra liền bị mỹ nhân cúi người hôn lấy, đem toàn bộ nghi vấn nuốt trở về.

Thật ra Vân Thanh Lam là đang chột dạ, buổi chiều mới bị Hồ Ngu thao vào tử ©υиɠ, vì vậy từ lúc đó đến giờ miệng tử ©υиɠ vẫn chưa kịp khép lại, vẫn sẽ mềm ướt. Y sợ Vân Tử Lăng tiếp tục tra hỏi sẽ lỡ miệng cho nên mới trực tiếp cúi người dùng môi lưỡi ngăn chặn những thắc mắc từ hắn, còn chủ động dâng đầu lưỡi trơn mềm cuốn lấy lưỡi của hắn, ngăn cản sự dò hỏi từ Vân Tử Lăng.

Sự thật chứng minh Vân Thanh Lam đã thành công, được y chủ động thế này, Vân Tử Lăng nào rảnh rỗi lo những thứ khác nữa, hắn quả thật cực kỳ sung sướиɠ, đồ vật phía dưới được tiểu huyệt ngậm chặt gắt gao mà kẹp lấy, qυყ đầυ cũng được cửa tử ©υиɠ mυ'ŧ vào, phía trên lại được Vân Thanh Lam chủ động hôn môi, được người thương câu dẫn như vậy cho dù là ai chắc chắn cũng nhịn không nổi.

Hơn nữa bởi vì Vân Tử Lăng hưng phấn quá mức, hắn đã hoàn toàn quên mất ý muốn để sư tôn tự mình làm hắn bắn ra. Vân Tử Lăng trực tiếp ôm chặt mỹ nhân trần trụi đang ghé vào người hắn, trên miệng đảo khách thành chủ ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại tàn nhẫn hút vào, hạ thân cũng đỉnh mạnh, từ phía dưới hung hăng thọc vào rút ra, khiến tiểu huyệt lầy lội dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, qυყ đầυ cũng đem miệng tử ©υиɠ kiều nộn cắm đến sưng lớn.

“Ưm ưm ~ hức ~” Hạ thân bị mãnh liệt đâm thọc, Vân Thanh Lam chịu không nổi trực tiếp khóc lớn lên, nhưng đầu lưỡi bất đắc dĩ bị hắn ngậm lấy, muốn kêu cũng kêu không được, chỉ có thể nức nở hàm chứa nước mắt ủy khuất đáng thương.

Vân Thanh Lam cảm giác được qυყ đầυ to lớn kia cứ liên tục lặp đi lặp lại động tác ra vào ở cửa tử ©υиɠ, y hoảng sợ cực kỳ, buổi chiều đã bị Hồ Ngu thao tử ©υиɠ đến hôn mê, buổi tối lại tiếp tục như vậy nữa thì quả thật chịu không nổi, lúc nãy nhất thời hoảng loạn mới chọn cách này, muốn dời đi lực chú ý của Vân Tử Lăng, hiện giờ y có chút hối hận, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Cứ như vậy cắm từ dưới lên một lúc, Vân Tử Lăng cũng cảm thấy tư thế này không quá tiện, liền trực tiếp ôm mỹ nhân xoay người, đè người xuống phía dưới.

“Sư tôn, hôm nay sao người lại thiếu thốn như thế, vừa tự an ủi vừa muốn tự cưỡi, còn chủ động để ta thao tử ©υиɠ, có phải có chuyện gì đó gạt ta, hửm?”

Vân Tử Lăng một bên động một bên hỏi, thật ra hắn chỉ cảm thấy sư tôn cùng lúc trước khác biệt, chỉ muốn tùy tiện hỏi thử, nhưng Vân Thanh Lam lại chột dạ hoảng sợ.

“Không, không có… ưm ~ chỉ là hôm nay… Đặc biệt nhớ ngươi… ha a ~ Tử Lăng… Nhẹ chút nhẹ chút… hức… tử ©υиɠ chịu không nổi… ưm ~”

Mỹ nhân sợ Vân Tử Lăng phát hiện sự thật mình cùng người khác giao hợp, thế là chủ động duỗi tay để lên vai Vân Tử Lăng, rêи ɾỉ nói dối lừa gạt.

Nghe được Vân Thanh Lam nói muốn hắn, Vân Tử Lăng càng là hưng phấn, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy sư tôn nhất định đã suy nghĩ thông suốt, chuẩn bị tiếp thu tình yêu của hắn, sư tôn còn sẽ cùng hắn kết thành đạo lữ, sẽ cam tâm tình nguyện sinh hài tử cho hắn, chỉ mới suy nghĩ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Vân Tử Lăng sung sướиɠ phấn khích, đôi mắt đều đỏ lên.

“Sư tôn, gả cho ta được không, ta sẽ đối xử với người thật tốt” Vân Tử Lăng cúi đầu ở tai y thủ thỉ, nhẹ giọng nỉ non, cũng không đợi Vân Thanh Lam trả lời, liền trực tiếp điên cuồng thọc vào rút ra, khuấy đảo toàn bộ địa phương mẫn cảm nhất của y thành một hồ nước xuân.

“A a a ~ Tử Lăng… Chậm, chậm một chút … hức… nhanh quá… Ưm ~ chịu không nổi… Lại muốn cao trào…~ tiểu huyệt muốn phun nước… hu hu hu… Tử Lăng, ta chịu không nổi”

Bị thao tàn nhẫn, hạ thân Vân Thanh Lam khống chế không được run rẩy, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt tầng tầng chồng chất làm y thật sự chịu không nổi cầu xin.

Thấy Vân Thanh Lam lại muốn cao trào, hạ thân Vân Tử Lăng càng thô bạo thọc đi vào, hơi thở gấp gáp nói: “Ngoan, phun đi, ta thích lúc người cao trào”, dứt lời lại nhấp thêm vài cái, trực tiếp khiến mỹ nhân tóm chặt khăn trải giường dưới thân, rêи ɾỉ cao trào.

“A a a a!!! Tử Lăng ~ da^ʍ huyệt phun nước… Ha a!! Lại phun… Hức… Ta chịu không nổi… Ngươi bắn cho ta đi… hu hu hu… Bắn vào… Bắn vào bên trong tử ©υиɠ đi… Hức… Thật sự chịu không nổi… Tử Lăng… Phu quân ~”

Lại lần nữa cao trào, Vân Thanh Lam không chịu nổi vừa phun nước vừa bị làm tử ©υиɠ, khóc lóc xin tha gọi phu quân, chỉ hy vọng hắn nhanh chóng bắn ra, y cảm thấy bản thân sắp bị thao hỏng rồi.

Mà Vân Tử Lăng được dâʍ ŧᏂủy̠ của y tưới lên qυყ đầυ, sướиɠ đến mức da đầu tê dại, trực tiếp cắm vào cửa tử ©υиɠ bắn ra, đem chỗ sâu nhất bên trong thân thể mỹ nhân bắn đầy.