Sau khi cao trào, Vân Tử Lăng rút dươиɠ ѵậŧ ra, nằm nghiêng trên giường từ phía sau ôm y vào lòng, hắn tham lam hưởng thụ mùi hương thanh dịu bên cổ mỹ nhân, lúc ôm Vân Thanh Lam hai tay hắn để trước ngực y lại không thành thật, nắm lấy phần ngực sưng to, còn không an phận xoa nắn.
Lúc này Vân Thanh Lam vẫn chưa từ dư vị cao trào nơi hậu huyệt hồi thần, y cả người vô lực mặc cho hắn ôm, cho dù cảm giác được trước ngực bị người khác chà đạp cũng không còn sức lực phản kháng, chỉ nhíu mày thở dốc cầu xin: ” Ưm~ Tử Lăng… Đừng mà… Ta mệt mỏi quá…”
“Sư tôn, hai cái động phía dưới của người thật da^ʍ, vừa biết mυ'ŧ vừa biết phun, lại để ta thao tiếp lần nữa được không, ta thích thao người”
Nói xong Vân Tử Lăng lại nâng chân y lên, khiến cho huyệt nhỏ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bại lộ ra, sau đó hắn dùng sức đỉnh thân một cái, liền từ phía sau cắm vào tiểu huyệt sưng đỏ.
“A~ nghịch, nghịch đồ… Ngươi còn tới… Không được… Ta không…ưm~”
Vân Thanh Lam còn chưa nói xong đã bị một bàn tay cắm vào trong miệng, ngón tay thon dài kia ở trong miệng nhỏ lung tung càn quấy, thậm chí còn kẹp cái lưỡi trơn mềm tùy ý chơi đùa, khiến mỹ nhân hoàn toàn nói không nên lời, chỉ có thể đáng thương thừa nhận kɧoáı ©ảʍ khuất nhục từ cả hai cái miệng.
“Sư tôn, bên trong người nóng quá, thật chặt, thật thoải mái, ngoan, đừng lộn xộn để ta thao thêm một lần thì sẽ buông tha người”
Vân Tử Lăng được tiểu huyệt mỹ nhân gấp gáp bao vây cùng tự động mυ'ŧ làm hắn sung sướиɠ cực kỳ, giống như không biết mệt mỏi cứ liên tục đỉnh động, hắn cắm một tay vào trong miệng y, một tay ấn lên bụng nhỏ trơn bóng của y, làm phần mông y nhếch về phía sau, tiểu huyệt kề sát bên hông hắn.
Hắn ở giữa đùi mỹ nhân không ngừng di chuyển, dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tía thô dài mỗi lần rút ra đều mang theo một chút thịt non đỏ tươi, ngay sau đó liền thô bạo cắm trở về. Dâʍ ŧᏂủy̠ từ tiểu huyệt chảy ra ướt đẫm nơi hai người kết hợp, không ngừng tung toé.
“Ưm ~” Mỹ nhân đáng thương bị cắm đến “ô ô” rêи ɾỉ, nhưng y hiện tại nói không được, phía dưới cũng bị đỉnh đến không chịu nổi, y cảm giác huyệt tâm sắp bị đỉnh hư rồi, vừa đau vừa sướиɠ, nhưng bụng nhỏ của Vân Thanh Lam lại bị hắn ấn giữ, y muốn động mông trốn tránh cũng không làm được, chỉ có thể bị bắt nhếch mông mặc hắn tàn nhẫn thao.
Vân Tử Lăng nghe thấy y ủy khuất nức nở, mặc dù bây giờ hắn không nhìn thấy vẻ mặt của sư tôn nhưng cũng biết sư tôn nhất định sẽ khóc, đôi mắt sẽ đỏ lên, đẹp đến không gì sánh nổi.
“Sư tôn, sư tôn của ta… Ta sẽ đối với ngươi tốt, ngươi yêu ta được không… Sư tôn…” Vân Tử Lăng một bên nhanh chóng thọc vào rút ra, một bên ở bên tai y nhỏ giọng nỉ non, giống như hứa hẹn, lại tựa như khẩn cầu, hắn rất hy vọng thời gian sẽ ngừng tại giây phút này, chỉ có như vậy sư tôn mới vĩnh viễn ở trong lòng của hắn.
Thật lâu sau, Vân Tử Lăng mới buông tha miệng nhỏ của y, để Vân Thanh Lam ghé vào trên giường, hắn ở chỗ bụng nhỏ của y lót thêm cái gối, càng thuận tiện cho hắn lao tới.
Vân Thanh Lam được buông ra, khóc không nổi nữa, y đã phun hai lần, nhưng người phía sau còn chưa có bắn ra, y cảm giác bản thân sắp bị thao chết ở trên giường rồi, miệng huyệt đau quá, nhất định đã sưng tấy lên.
“Hu hu… Tử Lăng… Cầu ngươi… Bắn cho ta… Ta chịu không nổi… Thật sự chịu không nổi… Hức… Đau quá… Tiểu huyệt sắp hỏng rồi…. Cầu ngươi…”
Đôi tay Vân Thanh Lam tóm lấy gối đầu khóc thê thảm, đuôi mắt đỏ bừng nước mắt rơi liên tục, hàng mi cũng một mảnh ướt dầm dề, tóc đen tán loạn phủ khắp cơ thể, thân mình trắng mịn theo va chạm mạnh mẽ của người phía sau không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phần mông vừa trắng vừa tròn cũng chịu không nổi mà run rẩy.
“Sư tôn, đã quên nên gọi ta là gì rồi sao, gọi ta là phu quân, về sau đều phải kêu như vậy, nếu gọi sai, ta sẽ thao hỏng huyệt da^ʍ của người, có biết không”
Vân Tử Lăng ở phía sau cường thế cảnh cáo, dứt lời còn vì trừng phạt mà hướng thẳng huyệt tâm đâm mạnh, vòng eo mảnh khảnh run lên, rên đau một tiếng nức nở xin tha.
“A a ~ ta sai rồi ta sai rồi… hức… Phu quân… Nơi đó không được đυ.ng vào… Không thể… Chạm vào sẽ phun…hu hu… Ta không muốn… Không thể phun nữa…ta chịu không nổi… Phu quân bắn cho ta… Cầu ngươi… hu hu…”
Vân Thanh Lam bị hắn ép buộc không có cách nào, chỉ có thể nức nở kêu phu quân xin tha, y đã không rảnh lo cái gì luân thường đạo đức, chỉ muốn hắn mau chóng bắn cho mình, sau đó sẽ từ du͙© vọиɠ vô tận mà giải thoát.
“Ngoan, đừng nóng vội, đều là của ngươi, đều cho ngươi…” Dứt lời Vân Tử Lăng hung hăng thúc vào, qυყ đầυ to lớn đỉnh trong thịt huyệt đầy nước của mỹ nhân mà bắn ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức làm y ngẩng đầu, giống như bị thiếu dưỡng khí mà giương miệng dồn dập thở dốc, đồng thời ở phía dưới cũng kẹp chặt, một cỗ nước ấm lập tức phun trào.
Nhiều lần cao trào đã khiến Vân Thanh Lam vô lực. Y nhắm hai mắt, mềm nhũn ghé vào trên giường không nhúc nhích, chỉ có hàng mi dài kia hơi hơi rung động thể hiện y vẫn chưa ngất xỉu.
Mà Vân Tử Lăng sau khi bắn xong cũng không rút ra, hắn vẫn chôn ở trong tiểu huyệt ướt nóng kia, sau đó nghiêng người nằm xuống, hạ thân tương liên, từ phía sau ôm mỹ nhân vào trong lòng.
Tương liên: có mối quan hệ liên kết với nhau, tương ứng với nhau. Ví dụ: mối tương liên, đồng bệnh tương liên
Hắn thích hưởng thụ cảm giác này, thích ôm sư tôn bị thao đến cả lời cũng không có sức nói, bởi vì chỉ có lúc này sư tôn là ngoan nhất, nếu vẫn luôn như vậy thì tốt biết bao.
Cứ như vậy, sau khi hắn chiếm hữu sư tôn hoàn toàn, Vân Tử Lăng liền ở trong phòng y hạ cấm chế. Cấm chế này là hắn từ không gian ngọc quyết học được, so với kết giới cùng loại kiên cố hơn nhiều, hắn muốn đem sư tôn yêu quý của hắn nhốt lại, để sư tôn trở thành cấm luyến duy nhất của hắn.
Nhưng mà đối với chữ “U” sau eo sư tôn, Vân Tử Lăng cực kỳ đau đầu, hắn thử rất nhiều cách đều xoá không được, cái này có lẽ là đánh dấu tinh thần để cho người thi thuật lúc nào cũng có thể cảm ứng được vị trí của người bị đánh dấu, hơn nữa cái chữ này không chỉ đơn giản là khắc trên thân thể, ngay cả linh hồn của y cũng sẽ có.
Vì chuyện này, Vân Tử Lăng vô cùng bất đắc dĩ, vừa nhìn thấy thì đã bực bội, nhưng hắn xoá không được. Cho nên vì để lòng hắn cũng được dễ chịu, hắn quyết định muốn ở trên cơ thể sư tôn lưu lại một đánh dấu tinh thần của riêng hắn, làm gì có đạo lý để tên ma đầu kia một người độc chiếm sư tôn?
Vào một buổi chiều hoàng hôn, Vân Tử Lăng sau khi xử lý xong sự vụ của môn phái, hắn lập tức vội vã về tới Linh Hoàng Sơn. Vừa vào phòng Vân Tử Lăng đã thấy sư tôn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, có lẽ đêm qua hắn đã khiến y mệt mỏi.
“Sư tôn, ta đã trở về!” Vân Tử Lăng vui vẻ hô lên, dứt lời đã đi đến mép giường ngồi xuống, lòng tràn đầy thoả mãn nhìn y, trên cằm vẫn còn lưu dấu răng của mỹ nhân để lại.
“Vân Tử Lăng, ngươi rốt cuộc còn muốn nhốt ta bao lâu? Ta muốn đi ra ngoài!”
Bất đồng với sự vui vẻ cao hứng của Vân Tử Lăng, Vân Thanh Lam lại là khuất nhục, cho nên y mới lạnh giọng hỏi, y đã bị đồ đệ mình nhốt trong phòng nửa tháng, mỗi đêm đều bị lăn lộn muốn chết, thật sự chịu không nổi nữa.
“Đi ra ngoài? Người muốn đi đâu? Muốn đi tìm tên kia sao sư tôn, đừng nghĩ nữa, người là của ta, trừ phi người cam tâm tình nguyện cùng ta kết thành đạo lữ, nếu không ta sẽ không thả người đi, ta đã nói với bên ngoài rằng người bế quan, sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta.”
Vân Tử Lăng cười khẽ trả lời, ngữ khí hết sức dịu dàng, nhưng lại ẩn đầy hàm ý nguy hiểm.
Đối với mặt xa lạ khác của đệ tử, Vân Thanh Lam xác thật không có cách nào, bởi vì ở thời điểm Vân Tử Lăng đi ra ngoài, hắn đã thử qua rất nhiều lần, đều không thể đánh vỡ trận pháp này, hơn nữa có một lần còn bị Vân Tử Lăng phát hiện, kết quả đương nhiên là bị giáo huấn thật sự thảm…
Nhìn sắc mặt không vui của người trên giường, Vân Tử Lăng cũng có chút bất đắc dĩ, sư tôn của hắn luôn như thế, thời điểm được thao đến mơ mơ màng màng thì ngoan ngoãn vô cùng, nói cái gì cũng đồng ý, nhưng một khi tỉnh táo liền trở mặt không nhận người.
“Sư tôn, người quên hắn đi được không, ta sẽ so với hắn đối xử với người càng tốt…” Vân Tử Lăng nắm lấy bàn tay ở trên chăn, nâng lên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, lời nói kiểu này, hắn đã nói rất nhiều lần.
Vân Thanh Lam lập tức rút tay ra, y không biết tại sao Vân Tử Lăng cứ cho rằng trong lòng y có Cửu U, hơn nữa cả hai người này đều giống nhau, một bên nói sẽ đối tốt với y, một bên lại đem y nhốt lại, giam ở trên giường ngày ngày vũ nhục gian da^ʍ.
Vân Tử Lăng nhìn bàn tay trống rỗng, ánh mắt hắn tối lại, sau đó ngước mắt lạnh lùng nói: “Sư tôn, ta vốn đang do dự nên khắc ở đâu, sợ làm người đau, một khi đã như vậy, người cũng đừng trách ta”
Dứt lời Vân Tử Lăng trực tiếp xốc chăn, thô bạo cởi xuống qυầи ɭóŧ của y, đem hai chân thon dài mềm mại kia tách ra, để tiểu huyệt bại lộ ra ngoài.
“Vân Tử Lăng! Ngươi là cầm thú sao, ngày hôm qua làm cả đêm, như thế nào còn muốn… Ngươi muốn làm chết ta sao……” Vân Thanh Lam bị động tác đột ngột của Vân Tử Lăng làm cho kinh hoảng thất thố, cử động vòng eo bủn rủn muốn trốn tránh.
Vân Thanh Lam sợ hãi thật sự, từ nửa tháng nay, phía dưới của y mỗi đêm đều chứa đến tràn đầy, miệng huyệt sưng đỏ cũng chưa từng giảm xuống, cho dù có sử dụng linh dược, nhưng mới vừa tiêu sưng một chút thì sẽ lập tức bị làm cho sưng lại, có đôi khi y thật sự hoài nghi Vân Tử Lăng cũng có đam mê giống với Cửu U hay không, thích xem tiểu huyệt của y sưng đỏ cùng bộ dạng không thể xuống giường.
“Không thao người, đừng lộn xộn” Vân Tử Lăng nhìn y trốn tránh, có ý trừng phạt mà tóm lấy nam căn phấn nộn nắn bóp, quả nhiên, mỹ nhân lập tức thành thật hơn.
“Vậy ngươi muốn làm gì…” Thấy Vân Tử Lăng nói không thao y, Vân Thanh Lam yên tâm hơn nhiều, cũng không hề lộn xộn, dù sao địa phương yếu hại ở trong tay đối phương, y cũng không dám động, chỉ ngẩng đầu nghi hoặc hỏi hắn.
Trông thấy đôi mắt thanh triệt của y lăng lăng nhìn hắn, Vân Tử Lăng cao hứng hơn một chút, hắn thực sự rất thích trong mắt y chứa đầy hình bóng của hắn, thế là nhỏ giọng nhu hòa, cũng không trả lời cụ thể, chỉ sủng nịch dỗ dành: “Đừng sợ, sẽ nhanh thôi”
Dứt lời liền thấy Vân Tử Lăng giơ tay khởi động linh khí, sau đó hắn đè xuống âʍ ɦộ no đủ, trên âm môi phì nộn ấn hạ một chữ “Lăng” nho nhỏ.
“A ~ đau, đau…Tử Lăng… đau…hức…” Đau đớn bất chợt xảy ra, đôi mắt mỹ nhân liền ươn ướt, theo phản xạ có điều kiện muốn khép chân lại. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng địa phương mẫn cảm bị đối đãi như thế hiển nhiên so với khắc ở sau eo đau hơn nhiều.
“Ngoan, ổn rồi” Vân Tử Lăng đau lòng, ôm người đang nức nở vào trong ngực, vuốt ve trấn an tấm lưng đơn bạc của y. Cảm nhận được thân mình y run rẩy, hắn bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng chỉ cần nghĩ đến tiểu huyệt của sư tôn có khắc tên của hắn, trong lòng Vân Tử Lăng nổi lên chút hưng phấn kỳ lạ.
Còn Vân Thanh Lam được hắn an ủi dỗ dành liền giống như tăng thêm ủy khuất, khịt mũi hỏi: “Ngươi làm cái gì… Thật sự đau quá… hức…”
“Sư tôn, trên âm môi của người đã khắc tên của ta, hiện giờ người chính là của ta, tên ma đầu kia có thể đánh dấu, ta cũng muốn” hơn nữa ta còn muốn nhiều hơn! Còn câu cuối cùng Vân Tử Lăng tất nhiên sẽ không nói ra, trong lòng thầm vui vẻ.
“???” Nghe Vân Tử Lăng nói xong, Vân Thanh Lam sửng sốt, y không phải nghe lầm chứ, hắn khắc chữ trên tiểu huyệt của y ? Nhớ lại đau đớn lúc nãy cùng với cảm giác khi bị Cửu U khắc chữ giống nhau, mỹ nhân lập tức nghẹn ngào khóc lớn.
Làm sao có thể… Nơi đó làm sao bị khắc chữ lên được… còn là đồ đệ của y… Thật quá đáng… Làm sao bây giờ… trên âm môi tiểu huyệt đã bị hắn để lại đánh dấu… Thật hổ thẹn.
Nghe tiếng khóc nức nở của người trong lòng càng lúc càng rõ ràng, Vân Tử Lăng ôn nhu dỗ dành, nhưng hắn có chút buồn bực, vì sao lúc đau không chịu khóc lớn như thế, ngược lại bây giờ xong hết mới khóc nhiều vậy chứ?
Hắn cũng không biết, sư tôn hắn khóc vốn dĩ là vì xấu hổ.