Nghe sư tôn nói đã bị tên ma đầu kia đánh qua, Vân Tử Lăng thật sự càng giận dữ, ra tay cũng dùng sức hơn, hung dữ nói: “Như thế nào? Hắn đánh được? Ta thì đánh không được? Hay là nói người không thích bị đánh mông mà thích được đánh âm đế, nếu là thích, ta cũng có thể thỏa mãn người”
“Không, không được đánh âm đế… Thích đánh mông… hu hu… Thích bị ngươi đánh mông…” Vân Thanh Lam lúc này vừa đau vừa sợ, trong lòng cũng chịu dày vò, lí trí hỗn loạn, nghe người phía sau nói nếu không đánh âm đế thì chính là đánh mông, theo bản năng y liền lựa chọn bị đánh mông, nếu là âm đế, chỉ chạm vào thôi y cũng chịu không nổi.
“Vậy ngươi gọi hắn là phu quân? Ngươi thích hắn lắm à?”
Ghen tuông làm Vân Tử Lăng vẫn nhớ rõ sư tôn kêu tên ma đầu kia là “Phu quân”, đáng giận, vừa rồi hắn còn uổng công kích động, cho rằng sư tôn đang kêu là chính hắn.
“Hắn, hắn bắt ta kêu… hu hu… Không gọi sẽ bị trừng phạt… Ta chịu không nổi…hức…” Mỹ nhân nghe giọng điệu không vui của hắn, nhanh chóng giải thích, không nghĩ tới y vừa giải thích, sẽ chỉ làm thiếu niên phía sau càng thêm tức giận.
“Sư tôn cũng kêu ta phu quân đi, ta sẽ không đánh ngươi nữa, được không?” Vân Tử Lăng dụ hoặc nói, ma đầu kia đều có thể là phu quân sư tôn, chính mình vì cái gì không thể được?
Nhưng ở trong lòng Vân Thanh Lam, hai người không giống nhau, y kêu Cửu U là phu quân, lúc đầu đúng là không quen, nhưng lâu rồi cũng cảm thấy ổn, còn Vân Tử Lăng lại là đồ đệ của y, là một tay y tự mình nuôi lớn, làm sao có thể gọi hắn là phu quân đây… Đây là lσạи ɭυâи… là bại hoại môn phong.
Cho nên dù mông Vân Thanh Lam bị đánh đến sưng đỏ, y vẫn như cũ nức nở cự tuyệt.
“Không, không thể… hức… Không thể kêu ngươi là phu quân… Ngươi là đồ đệ ta… Không được… hu hu… Đau quá…”
Thấy Vân Thanh Lam bị đánh không chịu nổi nhưng vẫn không muốn gọi hắn là phu quân, Vân Tử Lăng càng đố kỵ, dùng tay trực tiếp bẻ ra cánh mông sưng đỏ mê người mà thúc, hung hăng tiến vào.
“A ~ không muốn không muốn mà… Đau quá… hức… lớn quá… trướng… Sẽ căng hỏng mất… A a ~ không cần đỉnh nơi đó… lạ quá… Không được… hu hu…”
Đột nhiên bị cắm vào, mông y lập tức run rẩy, dươиɠ ѵậŧ thô dài trực tiếp cắm xuống, gốc cự vật thô tráng làm nếp uốn ở cửa huyệt toàn bộ bị căng ra, trướng đến phát đau, hơn nữa đỉnh qυყ đầυ cũng không chút thương tiếc xâm phạm huyệt tâm bên trong, nam căn phía trước vừa mới bắn qua không lâu lại lần nữa đứng lên.
“Có kêu hay không, gọi ta là phu quân, nhanh lên, nếu không gọi ta sẽ thao chết ngươi” Vân Tử Lăng sau khi cắm vào cũng không chờ mỹ nhân thích ứng, trực tiếp đại khai đại hợp mà thao vào, không chút nào bận tâm phía sau vẫn là lần đầu tiên, nhưng còn may vừa rồi y mới được khuếch trương đầy đủ, tuy rằng cảm giác bản thân bị thao sắp hỏng rồi, nhưng thật ra vẫn chưa bị thương.
Chỉ chốc lát sau, hậu huyệt vừa mới được khai phá đã nhanh chóng thích ứng việc bị xâm nhập, cửa huyệt bị đỉnh “Phụt” tiếng nước, thân mình y cũng bị đâm không ngừng di động, mỹ nhân cảm giác da^ʍ huyệt vừa đau vừa sướиɠ, huyệt tâm bị đỉnh ngăn không được tiếng rêи ɾỉ, nhưng y thật sự không muốn kêu hắn một tiếng phu quân.
“Ưm~ nhanh quá… Chậm một chút… haaa~ nơi đó không được…hức … Không muốn… sướиɠ quá… A a ~ thao tới rồi… ta chịu không nổi… nhẹ một chút haa ~”
Nhìn phản ứng của sư tôn, Vân Tử Lăng biết được y đã sinh ra kɧoáı ©ảʍ, thật là dâʍ đãиɠ vô cùng, vừa nãy khóc la nói không muốn, bị cắm vào thao một lúc đã mềm đến không được, hậu huyệt còn tự động mυ'ŧ vào, thật khiến người khác sướиɠ đến da đầu tê dại, nhưng điều duy nhất khiến Vân Tử Lăng không hài lòng chính là sư tôn vẫn không gọi hắn là phu quân.
Tâm tư đố kỵ quấy phá, Vân Tử Lăng nổi lên ý xấu chỉ hướng duy nhất huyệt tâm mẫn cảm nhất của y mà đỉnh lộng, qυყ đầυ to lớn nhiều lần va chạm vào huyệt tâm, làm mông y run rẩy muốn tránh, nhưng giờ y lại bị hắn giữ chặt lấy eo, căn bản trốn không thoát, chỉ có thể nhếch mông thừa nhận sự xâm phạm vô tình.
“Kêu ta, sư tôn, kêu ta phu quân, mau lên, bằng không ta sẽ thao hỏng huyệt da^ʍ của người, làm người sướиɠ đến mất khống chế, có gọi hay không”
Đôi tay Vân Tử Lăng nắm chặt vòng eo mảnh khảnh nhanh chóng xâm phạm, phần hông của hắn va chạm liên tục vào vùng mông của y, mông sưng đỏ “Bạch bạch” tiếng vang, từ hậu huyệt dâʍ đãиɠ thế nhưng lại chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, dươиɠ ѵậŧ thô dài cắm vào làm khắp nơi lộn xộn, toàn bộ vùng mông đều là ánh nước da^ʍ mĩ.
“A ~ không… Lại muốn tới… Tử Lăng… Cầu ngươi không cần… Chịu không nổi… A ~ không cần thao huyệt tâm… hu hu… Sẽ bắn… ưm~ không được…”
Bị tàn nhẫn thao tâm huyệt, Vân Thanh Lam cảm nhận được hậu huyệt của y bị căng ra, kɧoáı ©ảʍ từ chỗ xương cùng tiến thẳng lêи đỉиɦ đầu, nam căn phía trước cũng bị đỉnh đến cứng, từng trận tê mỏi, kɧoáı ©ảʍ tầng tầng chồng chất, y chưa bao giờ biết bị thao hậu huyệt sẽ sung sướиɠ đến vậy, tràn đầy kɧoáı ©ảʍ khó nhịn.
Tuy nhiên trong lúc Vân Thanh Lam sắp đạt được cao trào, Vân Tử Lăng đột ngột ngừng động tác, chôn ở trong huyệt không nhúc nhích, ngăn chặn kɧoáı ©ảʍ của y
“Hức… Khó chịu… để ta bắn… ưm ~ ngươi động… Tử Lăng… để ta cao trào… Cầu ngươi… Mau động đi……”
Bị tra tấn như thế, toàn bộ lý trí của Vân Thanh Lam đều mất hết, vốn là màn gian da^ʍ không tình nguyện, giờ đây lại biến thành y cầu xin được hắn thao tới bắn, nhưng y căn bản không rảnh nghĩ nhiều, y chỉ cảm thấy bản thân khó chịu sắp chết rồi, y muốn cao trào.
Nhìn mỹ nhân khó nhịn, Vân Tử Lăng phủ thân ôm lên cơ thể hơi run rẩy của y, ở bên xương bướm duyên dáng mượt mà cúi đầu ấn xuống những nụ hôn nhỏ vụn, sau đó lại hôn lên sườn mặt tuyệt mỹ thấm đầy nước mắt, ở bên tai Vân Thanh Lam nhẹ giọng dụ dỗ: “Sư tôn, ngươi kêu ta phu quân, ta sẽ để cho ngươi bắn, ngoan, ta sẽ làm ngươi thoải mái, kêu phu quân, mau”
Rốt cuộc vẫn không vượt qua nổi du͙© vọиɠ trong cơ thể đang kêu gào, lòng Vân Thanh Lam giãy giụa giằng co một lát, cuối cùng cũng buông bỏ đạo đức, hỏng mất khóc lên: “ Để ta bắn… Phu quân… Cầu ngươi… ta chịu không nổi… hu hu…”
“Phu quân là kêu ai?” Vân Tử Lăng không yên tâm hỏi lại.
“Kêu ngươi… Tử Lăng… hu hu… Làm ta bắn a… Mau động… Phu quân… Cầu ngươi làm ta cao trào…” Mỹ nhân khóc lớn cầu xin, ở bên cận kề cao trào nửa vời, y thật sự chịu không nổi tra tấn như vậy.
“Thật ngoan, lập tức để ngươi bắn……”
Dứt lời Vân Tử Lăng thẳng lưng, bóp lấy eo nhỏ của y nhanh chóng thọc vào rút ra, mỗi lần ra vào đều là toàn bộ, qυყ đầυ to lớn liên tục đỉnh mở miệng huyệt, sau đó cắm thẳng đến huyệt tâm, làm miệng huyệt sưng đỏ.
“ Ưm ~ sướиɠ quá… Muốn tới… Mau… Phu quân dùng sức… ha a… ta sắp…… chịu không nổi ~” bị xâm phạm mạnh mẽ làm Vân Thanh Lam sa vào du͙© vọиɠ rêи ɾỉ không ngừng, thậm chí tự lắc mông cầu thao, gấp không chờ nổi muốn cao trào.
Sau mấy chục lần lao tới mãnh liệt, Vân Tử Lăng thả lỏng tinh quan, bắn nhanh vào thịt huyệt mẫn cảm của mỹ nhân trong lòng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng khiến thân thể y run lên, ngay sau đó liền đạt được kɧoáı ©ảʍ, kịch liệt cao trào.
“A !!! bắn… thật sướиɠ… phu quân thao bắn… ưm ~ thật thoải mái…” Mỹ nhân thét chói tai lần nữa cao trào, vật nhỏ phía trước nhảy dựng bắn ra ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng, bên trong hậu huyệt cũng phun ra một cổ nước da^ʍ, tuy rằng không phun nhiều giống như tiểu huyệt phía trước, nhưng xác thật là vì cao trào mà phun.
Vân Tử Lăng cũng không ngờ sư tôn hắn hậu huyệt phía sau cũng sẽ phun nước, hắn cảm thấy hậu huyệt ẩm ướt cũng đã rất hơn người, không nghĩ tới còn có thể cao trào, sư tôn của hắn quả thật là cái dâʍ đãиɠ trời sinh.