Để Vân Thanh Lam nghỉ ngơi một lát, Vân Tử Lăng trực tiếp duỗi tay sờ tới hậu huyệt của y, nơi đó sớm đã bị nước của tiểu huyệt phía trước thấm ướt, hắn dùng tay tùy tiện cắm vào mấy cái, ngay sau đó liền dùng cự vật để trên miệng hậu huyệt.
Tuy rằng hắn cảm thấy hậu huyệt có chút chặt, nhưng dù sao cũng đã bị người khác thao qua, cùng tiểu huyệt phía trước giống nhau, đau một chút sẽ sướиɠ, hắn liền cọ xát chuẩn bị tiến vào.
Vân Thanh Lam cảm nhận được hậu huyệt có một đồ vật thô cứng đang cọ xát, y lập tức giãy giụa sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa nước mắt ủy khuất khẩn trương nhìn người phía trên khẩn cầu: “Đừng, đừng tiến vào… Ngươi thao phía trước… Cầu ngươi… Thao phía trước”
Vân Thanh Lam hiện tại vì không để hậu huyệt bị thao, cả việc cầu hắn cắm tiểu huyệt cũng nói, dù sao hậu huyệt của y chưa từng bị bất cứ ai xâm phạm, y không muốn bản thân bị người khác chiếm hữu toàn bộ.
Thấy người dưới thân kháng cự, đáy mắt Vân Tử Lăng thâm trầm không vui: “Đều đã bị người khác thao qua còn sợ cái gì, không được nhúc nhích” dứt lời hắn ngay lập tức thúc vào, qυყ đầυ mới cắm được một nửa liền tiến vào không được, nơi đó thật chặt.
Hậu huyệt mạnh mẽ bị mở rộng, sắc mặt của Vân Thanh Lam lập tức trắng bệch vì đau, thanh âm nức nở run rẩy, lúc này y không thể không nói thật, khóc lóc: “Hức… Đau quá… Ngươi đi ra ngoài…phía sau là…là lần đầu tiên… Không được…hu hu… Tử Lăng… Ta đau…”
Nghe được y nói phía sau là lần đầu tiên, ánh mắt Vân Tử Lăng đều sáng lên, khó tin hỏi đến: “Tên dã nam nhân kia không cắm phía sau?”
“Không, không có… Ta không cho hắn chạm vào… Ngươi ra ngoài trước đi… Đau quá… Tử Lăng… Ta thật sự rất đau…” Mỹ nhân vì đau ngay cả giọng nói cũng nhỏ lại, bên tóc mai tất cả đều là mồ hôi lạnh, cau mày không ngừng thở dốc.
Thấy Vân Thanh Lam đau lợi hại như vậy, Vân Tử Lăng cảm giác tim mình cũng đau theo, hơn nữa nghe được sư tôn nói phía sau còn không có bị người thao qua, trong lòng hắn thoáng bình ổn, cũng may tốt xấu vẫn có một huyệt là do hắn khai phá.
Thế là Vân Tử Lăng nhanh chóng rút cự vật đang nằm trong cửa huyệt của y ra, cũng đem lụa phép đang trói Vân Thanh Lam mở ra, dù sao lúc này y đã không còn sức lực giãy giụa, cho dù có muốn chạy cũng không có sức để chạy.
Sau khi được cởi trói, tay y cuối cùng cũng được tự do, nhưng y hữu tâm vô lực, thân mình mềm nhũn vô cùng, y hơi giơ tay nhìn cổ tay của mình có chút đau, sau đó cánh tay lại vô lực rơi trở về giường, đôi mắt xinh đẹp nửa khép, hàm chứa nước mắt vô thần nhìn chằm chằm trên nóc giường, hiển nhiên là một bộ bị hung hăng chà đạp tới hỏng.
“Sư tôn, thật xin lỗi, ta không biết phía sau người là lần đầu tiên, không nên làm người đau, thật xin lỗi…”
Nhìn thảm trạng của sư tôn, Vân Tử Lăng đau lòng xin lỗi. Dứt lời hắn liền nâng tay y lên, thành kính hôn vào phần da thịt trắng nõn vì bị trói mà hằn vệt đỏ, tựa như trấn an, lại càng như sám hối.
Nhưng dù sao đau lòng thì đau lòng, chuyện nên làm vẫn phải làm, Vân Tử Lăng muốn lần này phải khuếch trương cho sư tôn thật tốt, không thể làm y chịu đau. Hắn cố nén du͙© vọиɠ bản thân, dùng tay chậm rãi đi vào, ngón tay cũng là từng ngón từng ngón dần dần tiến tới, hậu huyệt mỹ nhân cũng dần thích ứng việc bị căng ra.
Không thể không nói thân thể Vân Thanh Lam vô cùng thích hợp được dạy dỗ. Trong chốc lát, hậu huyệt nguyên bản chặt đến không có cách tiến vào liền thích ứng được cả bốn ngón tay xâm phạm, thậm chí cả thành ruột cũng chậm rãi chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, thật là da^ʍ đến cực điểm.
Hơn nữa lúc đầu ngón tay Vân Tử Lăng ấn trúng một chổ nhô lên trong hậu huyệt của y, thân mình Vân Thanh Lam đột ngột run lên, nam căn phấn nộn phía trước trực tiếp bắn ra, hậu huyệt vốn chưa trải qua tìиɧ ɖu͙© thế nhưng lại da^ʍ đến mức chỉ mới bị ấn một cái liền cao trào.
“Sư tôn, người sao lại dâʍ đãиɠ đến thế, mới như vậy đã bắn, bị ngón tay đệ tử cắm vào hậu huyệt sướиɠ lắm đúng không, hừ, phía sau cũng chảy nước, sư tôn, người thật đúng là kẻ trời sinh dâʍ đãиɠ nhỉ…”
Thấy thân thể Vân Thanh Lam mẫn cảm thành như vậy, Vân Tử Lăng vui vẻ không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn không chút lưu tình nhục nhã, bởi vì hắn biết mỗi khi chịu nhục nhã như vậy, sư tôn của hắn sẽ khống chế không nổi chảy nước phát da^ʍ.
“Không… Không phải… Ta không phải…hu hu..” Mỹ nhân khụt khịt phản bác, y cũng không biết vì sao thân thể của mình lại như vậy, bị đồ đệ ấn một cái liền bắn ra tới, thật sự quá mất mặt, nhưng mà bị ấn vào chỗ đó thật sự quá sướиɠ… Vì sao sẽ như vậy chứ.
Vân Tử Lăng đặc biệt thích bộ dạng biệt nữu như vậy của sư tôn nhà hắn, rõ ràng sướиɠ không chịu nổi, nhưng lại không chịu tiếp thu, thật là thú vị.
Sau khi hậu huyệt mỹ nhân cao trào qua một lần, Vân Tử Lăng liền đem y lật lại, hắn muốn từ phía sau phá thân sư tôn, với tư thế này sẽ cắm vào càng sâu, sư tôn hẳn sẽ lại khóc càng thêm thê thảm.
Chờ mong của Vân Tử Lăng vừa mới dâng lên liền bị tức giận đè xuống, bởi vì hắn ở phía sau eo sư tôn phát hiện được một chữ “U”, thật tốt, sư tôn quả nhiên lại thích kẻ kia đến nông nỗi này, cư nhiên còn nguyện ý bị hắn khắc chữ, sư tôn cam tâm tình nguyện trở thành tính sủng của kẻ kia sao.
Bỗng nhiên, Vân Tử Lăng sực nhớ tới lúc nãy sư tôn vừa mới kêu hai tiếng “Tiểu Cửu”, chẳng lẽ… Tên dã nam nhân của sư tôn là Ma Tôn Cửu U?
Hơn nữa nghe các sư huynh đệ khác nói, Ma Tôn từng tới Huyền Kinh tiên môn cầu hôn xin cưới sư tôn, hắn cuối cùng lại bị ánh mắt sư tôn dọa chạy, vốn dĩ Vân Tử Lăng còn buồn bực, với thực lực của Ma Tôn, trực tiếp bưng luôn Huyền Kinh tiên môn cũng dư dả, việc gì cần làm chuyện dư thừa này đó làm gì, hiện tại hắn đã hiểu, thì ra Ma Tôn là ý của Tuý Ông không phải ở rượu*
*醉翁之意不在酒 :[zuì wēng zhī yì bù zài jiǔ]
Hán Việt: Túy Ông Chi Ý Bất Tại Tửu: ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
Nghĩ đến chỗ này, Vân Tử Lăng có chút nhịn không được, sư tôn thà nguyện ý cùng người Ma giới tằng tịu với nhau cũng không muốn thuận theo hắn, nhìn thân thể trắng mịn như tuyết đang nằm bò phía dưới, còn có cái mông bị bắt nhếch cao, Vân Tử Lăng trực tiếp vung tay lên, đối với phần mông tròn mềm mại tát xuống.
“Đồ lẳиɠ ɭơ, màng xử nữ của ngươi có phải là tên ma đầu kia thọc hư không? Hửm? Không phải không muốn nói cho ta sao? Ta đã biết, ta nói tên ma đầu kia vì sao lại không tổn thương ngươi, còn nghe lời ngươi nói, hoá ra hắn chính là dã nam nhân của ngươi. Sư tôn, ngươi thật sự đúng là rất cao tay.”
Vân Tử Lăng phẫn nộ, đồng thời đối với phần mông vểnh lên của y không ngừng đánh vào phát tiết, vùng mông tròn trịa không ngừng rung động, còn đỏ một mảng lớn, khắp phòng đều là tiếng “Bạch bạch” ái muội.
“Ưm ~ đau… Đừng đánh… Không muốn…hức… Không cần đánh ta…hu hu….~ đau quá… Tử Lăng… Dừng tay a… Ta chịu không nổi…hu hu…”
Mỹ nhân bị đánh khóc đến lê hoa đái vũ, khóc vô cùng thê thảm, nhưng dù sao đau đớn trên thân thể chỉ là phần nhỏ, chủ yếu là y không tiếp thu được việc bị bắt nằm bò để đồ đệ đánh mông, như thế nào có thể… Thật quá hổ thẹn.
“Ngươi giả vờ cái gì, mới bị đánh hai cái thì dâʍ ŧᏂủy̠ đã chảy ra, da^ʍ muốn chết, nói cho ta nghe đi tên ma đầu kia cũng sẽ đánh ngươi sao”
Vân Tử Lăng không vui, hắn cảm thấy bản thân nhất định có khuynh hướng tự ngược, rõ ràng chỉ nghe trong miệng sư tôn gọi tên kẻ kia liền tức giận nhưng hắn vẫn là nhịn không được muốn hỏi.
Mông y bị Vân Tử Lăng đánh sưng, hiện tại thành thật, hỏi cái gì liền trả lời cái nấy, Vân Thanh Lam chỉ muốn lấy lòng kẻ đang ngược đãi y, hi vọng có thể đổi được chút thương hại.
“Sẽ… Hắn sẽ đánh ta… Hắn đánh âm đế ta… đánh đến phun…hu hu… Các ngươi vì sao đều như vậy… Đau quá… Tử Lăng… Cầu ngươi đừng đánh nữa…”
【 tác giả có lời muốn nói: 】
【 tiểu kịch trường tranh sủng 】
Vân Tử Lăng: Dã nam nhân!
Cửu U: Ngươi cảm thấy ngươi như vậy hợp lễ sao?
Vân Tử Lăng: Ngươi cảm thấy ngươi cưỡиɠ ɠiαи sư tôn ta là hợp lễ sao?
Cửu U: Ta không giống ngươi làm mạnh như vậy, mặt mũi đâu?
Vân Tử Lăng:……
Vân Thanh Lam: Hai người các ngươi cảm thấy bản thân mình rất hài hước sao?
Cửu U:…… ( cúi đầu nhận sai )
Vân Tử Lăng:…… ( ủy khuất làm nũng )