Lâm Thiên Hoan đang cầu hoan.
Cô là một người có du͙© vọиɠ rrát lớn, nhưng Úc Hàn lại là người lãnh đạm trong vấn đề tìиɧ ɖu͙©, kết hôn hai năm, tuy số lần làm bọn họ làʍ t̠ìиɦ có thể đếm vượt qua số đầu ngón tay nhưng vẫn là ít đến đáng thương, dù là cả trong quãng thời gian tuần trăng mật, tần suất làʍ t̠ìиɦ của cô với Úc Hàn cũng chỉ có một hai lần.
Sau này một hai lần cũng dần biến thành ba tuần một lần, ba tuần một lần lại biến thành một tháng một lần, sau đó là hai tháng, rồi ba tháng....
Đôi khi Lâm Thiên Hoan cũng sẽ cảm thấy trống vắng, lúc hết chịu nổi sẽ quay sang dụ dỗ Úc Hàn, nhưng hiệu quả cũng không quá tốt.
Úc Hàn chính là không thích làʍ t̠ìиɦ.
So với việc ở ban đêm hưởng thụ cơ thể mềm mại cùng với cái lỗ nhỏ ướt hẹp, Úc Hàn càng thích nghiên cứu một đống tế bào cũng sơ đồ gen vô vị.
Người đàn ông này thật sự là một đức ông chồng dịu dàng săn sóc nhưng đồng thời, anh cũng là một vị giáo sư tính tình cẩn thận, nghiêm khắc và lãnh đạm.
Cho nên, ngay lúc này đây, dù Lâm Thiên Hoan đang không biết xấu hổ mà đòi hỏi, dụ dỗ cầu thao, Úc Hàn cũng chỉ dịu dàng từ chối: "Em còn chưa có ăn tối đâu đấy, chúng ta ăn cơm trước đã?"
Lâm Thiên Hoan cảm thấy không hay chút nào.
Cô yêu Úc Hàn, cũng tôn trọng anh, cho nên từ trước tới nay dù cảm thấy trống vắng, dù rất muốn, cô cũng chưa từng ép Úc Hàn bao giờ, lúc tiểu bức ngứa nhất, cô cũng chỉ là lấy gậy mát-xa ra tự an ủi, dựa vào công cụ mà tự giải thoát.
Nhưng lúc này đây, cô không chịu nổi nữa.
Nếu tuần trước người đó không xuất hiện, cô có lẽ vẫn có thể chịu đựng sự thiếu hụt trong đời sống tìиɧ ɖu͙© này, nhưng cố tình người đó đã trở lại, anh ấy đã liếʍ nộn bức cô, đã chơi đùa huyệt thịt, tuy không dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào, nhưng đã dùng môi lưỡi đánh thức du͙© vọиɠ đã chôn sâu, khiến cô một lần lại một lần cao trào.
Hiện tại, cô giống như không thể nhịn được nữa.
"A Hàn, chồng ơi...." Đuôi mắt Lâm Thiên Hoan nhuốm đầy mị sắc kinh người, cô mặc kệ tất cả kéo cổ áo xuống, cởϊ áσ ngực ra, đong đưa đôi vυ' trắng nõn ra, dựa về phía Úc Hàn, "Em không ăn cơm đâu, chồng ơi, vυ' em ngứa quá, tiểu bức cũng ngứa nữa.... A ~ chồng giúp em với, giúp em đi mà. Em bây giờ... a ha ~ giờ chỉ muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của chồng, anh đút cho em ăn đi được hay không."
Úc Hàn cả người căng cứng, vành tai cũng đỏ hết cả lên, anh không dám nhìn vợ mình, phải quay mặt sang chỗ khác mới miễn cưỡng tìm lại được tiếng nói của bản thân: "Thiên Thiên, em, em hôm nay là làm sao thế?"
"Em muốn anh," Lâm Thiên Hoan khóc lóc nâng hai vυ' lên, để chúng nó đến gần Úc Hàn, đầu tiên là lấy chúng nó để chỗ hầu kết cạ cạ lấy lòng, sau đó chính tay đưa đến bên miệng Úc Hàn: "Chồng ơi, chỗ này thật là khó chịu lắm, đầṳ ѵú khó chịu quá, anh giúp em day day nó được không? Ưm ~ Dùng lực chút cũng không sao, cắn rách cũng không sao...."
"Thiên Thiên......" Úc Hàn hơi cau mày, không cắn cô như mong muốn mà chỉ đặt tay chỗ tròn trịa nọ.
"Uhm... Chồng đang xoa vυ' em ~ sướиɠ quá... Sướиɠ quá đi~
Úc Hàn cũng không mạnh tay, Lâm Thiên Hoan chính là tự thân vặn vẹo tiến lên, cô ấn tay Úc Hàn lên vυ' mình mà chà đạp, sau đó cưỡi lên trên người Úc Hàn, giữ lấy mặt anh cùng anh hôn môi.
Người thiếu niên đó có hương vị giống với Úc Hàn, nhưng lại cường thế tuỳ ý, phong lưu khó mà kềm chế, anh thích đè tay Lâm Thiên Hoan lêи đỉиɦ đầu, thích dùng hai đầu gối chen giữa hai chân cô, làm càn trong nộn huyệt cô, dùng nụ hôn đầy tính xâm lược mà cưỡng hôn cô.
Lâm Thiên Hoan không thể nào quên được cảm giác này, dù chỉ cần tưởng tượng lại thôi là hai chân đã trở nên lầy lội, tao thủy lan tràn.
"A Hàn, A Hàn..."
Rõ ràng là anh đã thao mở em ra, anh đã từng cho em hưởng thụ nɧu͙© ɖu͙© kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, sao mà bây giờ lại không có nữa rồi?
"Muốn, muốn ông xã thao em..." Kết thúc nụ hôn, Lâm Thiên Hoan thở hổn hển, ngẩng đầu, hai mắt mông lung đẫm lệ, cô cởi bỏ qυầи ɭóŧ của mình, kéo khóa quần của Úc Hàn xuống.
Cây đồ chơi đó vẫn còn mềm, nhưng nó rất lớn, Lâm Thiên Hoan đã từng gặp bộ dạng cương lên hoàn toàn của nó, biết cây gậy này khi hung ác sẽ mang đến biết bao kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©. Dù là vật thô bạo hung ác kia đã ngủ say nhiều năm vẫn đủ khiến cô sung sướиɠ.
"Chồng ~ Chồng ơi...."
Lâm Thiên Hoan tách hai chân ra, xoa nhẹ rồi dùng tiểu huyệt đẫm nước kia cưỡi lên ccự vật đã ngủ say kia.
"A~"
Cô có thể nhận ra rằng thứ đồ vật đó đang dần thức tỉnh dưới sự chà xát nhẹ nhàng của hoa âm mềm mại. Nó dần dần sung huyết, dần dần cứng lên, lớn hơn vừa rồi, đồ sộ hơn ban nãy.
"Ưʍ... To quá ~ Dươиɠ ѵậŧ của chồng to quá... A ~ qυყ đầυ, qυყ đầυ đỉnh vào âm đế rồi... sướиɠ quá... chồng..."
"Thiên Thiên," Úc Hàn vỗ vỗ mặt cô, dưới tình huống này anh vẫn dịu dàng và bình tĩnh, còn kiên nhẫn thăm dò: "Em muốn lắm à?"
"Muốn..." Lâm Thiên Hoan thút thít nức nở, gật đầu, "Muốn dùng tiểu huyệt ăn dươиɠ ѵậŧ của chồng, muốn bị chồng thao..."
Úc Hàn đè nhẹ lên ót cô, nhẹ nhàng hôn lên trái, khàn khàn nói: "Anh đưa em về phòng đã."