Những ngày gần đây, khắp huyện đồn đại, cậu hai nhà họ Lương – Lương Nhị, sau khi té sông đã thay đổi tính nết, không còn lấc ca lấc cấc, phá làng phá xóm nữa; có người nói là do hắn bị ngợp nước, dẫn đến bị não tàn; có người lại nói, lúc đứng giữa lằn ranh sinh tử, hắn đã hối hận với những tội lỗi mình gây ra, quyết quay đầu là bờ; nhưng lý do được mọi người tán đồng nhất, là con sông đó có một vị hà bá linh thiêng, ngày đó đã kéo hắn xuống sông dạy dỗ một trận; bằng chứng ư? Ngươi không thấy nhà họ Lương vừa bỏ tiền ra, cùng huyện nha xây một cái miếu hà bá đó sao?! Ngày động thổ, cả Huyện lệnh Trương Tham Tiền, Đại lão gia Lương Bằng, còn cả Đô Tổng binh sứ Đinh Bạch Hổ đều đến. Ai cũng nói cái huyện này quả là đất lành mà! Vừa có Tiền, vừa có Lương lại vừa có Đinh (nhân khẩu), không phất không được. Ngày hôm đó, Lương Nhị cũng xuất hiện, ai ai cũng thấy tận mắt, hắn ta ăn mặc gọn gàng, đi đứng khoan thai, nói năng lễ độ, đúng là đã thay đổi rồi. Cho nên bây giờ ấy mà, cái miếu hà bá đó người đông như trẩy hội, suốt ngày hương khói nghi ngút; mà đúng là hà bá linh thiêng, nơi đông người như vậy mà bọn đầu đường xó chợ không dám bén mảng đến, đàn bà con gái đến đó không sợ bị chặn đường sàm sỡ, đàn ông đi qua cũng không bị móc túi trộm tiền. Hà bá linh thiêng! Hà bá linh thiêng!
Ôi chao! Thật thương cho dân chúng tin thần kính Phật, nếu họ nghe được đoạn nói chuyện của Lương Nhị với Huyện lệnh Tiền và Đô Tổng binh Hổ, chắc họ sẽ cắn lưỡi mà chết mất.
– Hêhêhê! Bác Hổ, chú Tiền! Chúc mừng phát tài! Chúc mừng phát tài!
– Con mẹ nó thằng cháu này của ta đúng là giỏi làm ăn mà! Té sông một cái liền nghĩ ra kế kiếm tiền.
– Hèhèhè! Lương Nhị công tử, theo như nội quản sự của ta tính toán, chỉ trong 7 ngày, ngôi miếu này đã thu vào hơn 50 lượng vàng tiền hương hỏa rồi!
– Hahaha! Bác với chú thấy cháu nói có đúng hay không? Buôn gì thì cũng phải bỏ vốn, đóng thuế, chỉ có buôn thần bán thánh là một vốn bốn lời, lại còn không phải đóng thuế! Giờ còn chưa đâu, đợi cháu bày thêm mấy trò nữa, đảm bảo tiền vào như nước!
– Trò gì? Nói cho ông bác này nghe xem nào!
– Thế này, ta cho người tạc một bức tượng hà bà, rồi đào một cái hố, bỏ hạt đậu ở dưới, đặt bức tượng lên trên rồi lấp đất lại; ngày ngày tưới nước, đậu nảy mầm sẽ đẩy bức tượng dần nhô lên. đây chẳng phải là hà bá hiển linh hay sao?
– Tuyệt! Con bà nó tuyệt! Kakakaka! Lão Hổ ta phục thằng cháu đấy.
– Lão Tiền ta đây cũng xin bái phục! Lương công tử, kết bạn với cậu quả là khoái hơn đánh đu với mấy lão hủ nho nhiều! Hổ ca, Lương Nhị, tối nay chúng ta đến Yên Hoa Các một chuyến, ta sẽ bao chầu này!
– Được! Kakaka! Ta cũng đang nhớ mấy em ở đó. ÔI! Mấy cái cặp mông đó…!!
– Hìhìhì, xin bác với chú cứ đi đi, Lương Nhị còn bài vở phải lo, không thể theo hầu được.
– Ơ! Thằng này, đổi tính thật đấy ak?!
Lương Nhị cáo từ ra về. “Nói cái gì chứ? Ở nhà ta còn hai cặp mông mơn mởn kia kìa, lại còn miễn phí, thèm quái gì mấy cặp mông công nghiệp muốn bóp thì phải mất tiền!”
Xin nói qua một chút về Huyện lệnh Trương Tham tiền và Đô Tổng binh Đinh Bạch Hổ. Hai người này là bạn của lão Lương Bằng.
Huyện lệnh họ Trương, tên Tiền, cũng xuất thân trong quân, vốn là cùng một doanh với lão Đinh Bạch Hổ, cũng đã leo lên đến chức Chỉ huy Thiêm sự (Tham quân) – Chánh ngũ phẩm, nhưng rồi lại chuyển sang văn ngạch, về quê làm Huyện lệnh, người ta gọi là Trương Tham Tiền, để nói ông ta suất thân Tham mưu trong quân, chứ không phải chửi ông ta tham.
Còn Đinh Bạch Hổ, ông ta… từ đời tổ tông đã theo Lê Thái Tổ khởi binh, cả nhà lấy binh nghiệp làm gốc, giờ đang là Đô Tổng binh – Chánh tam phẩm, nắm trong tay toàn bộ binh mã Phủ Thanh Đô.
Cái miếu kia do ba lão đại này dựng lên, chỉ có thằng nào muốn chết mới dám đến gây chuyện.
Ngoài ra, còn một chuyện nữa, đó là phường may xuất hiện mấy kiểu quần áo mới, nam có, nữ có, rất đẹp, rất được ưa chuộng, từ nam thanh nữ tú, nông dân Nho sinh, giàu sang hay bình dân đều có cả; nghe đâu người chế ra chính là con dâu cả nhà họ Lương; lần đó Lương Nhị (lại là Lương Nhị) mang vài mẫu ra phường may giúp chị, ông chủ phường có con mắt tinh đời, nhìn mẫu vẽ là biết ngay cơ may kiếm tiền, liền nhanh chóng liên hệ, bàn chuyện làm ăn.
Nhưng mấy chuyện này, Lương Nhị nhà ta không mấy quan tâm, giờ hắn chỉ tập trung vào ba việc, buổi sáng tập viết và học thuộc kinh sách, buổi chiều dắt chừng trăm tên gia đinh vào núi có công chuyện, buổi tối…tắt đèn đi ngủ sớm.
…
Đèn phía tây viện vừa tắt, thì ít phút sau, phía đông viện lại có thêm một người; giờ Lương Nhị gần như đã chuyển sang ở đông viện, sống như vợ chồng với Thùy Nhu.
Chắc mọi người vẫn còn nhớ, có một đêm Lương Nhị mang theo một túi vải đến đông viện, trong đó là mấy bộ váy áo kiểu mới mà Lương Nhị đặt may cho Thùy Nhu, đương nhiên, chỉ toàn là mấy món đồ ngủ hở hang khêu gợi mà thôi. Ví dụ như bộ Thùy Nhu đang mặc; một cái đầm hở lưng ngắn cũn, được may từ vải tơ chuối, một loại vải trứ danh của người Việt, vừa mỏng vừa mát, thích hợp mặc trong những đêm hè nóng bức như đêm nay. Cổ đầm xẻ sâu đến tận bụng, lộ ra hơn phân nữa bộ ngực to tròn; cái đầm chỉ dài quá mông không che được hết cặp chân dài miên man của Thùy Nhu, như làm từ bạch ngọc, sáng lóa dưới ánh đèn; Thùy Nhu nằm dài trên cái ghế bập bênh, chân co chân duỗi, khiến cho vùng tam giác mê người kia như ẩn như hiện. Cái ghế tựa Thùy Nhu đang nằm làm bằng mây, lại có đệm bông, êm vô cùng; mỗi buổi trưa, nàng sẽ nằm trên cái ghế này, lắng nghe tiếng chuông gió đinh đang rồi chìm vào giấc ngủ; trên cái cây cao trong vườn, treo một cái xích đu, lúc rãnh rỗi Thùy Nhu sẽ ngồi lên đu đưa; ba món này chính là quà Lương Nhị làm cho nàng, đặc biệt là cái xích đu do chính tay hắn làm, Thùy Nhu rất yêu thích.
Lúc này, Thùy Nhu đang kiểm tra bài vở của Lương Nhị, phải công nhận hắn ta cũng thông minh, giờ mấy bài tập viết không làm khó được hắn nữa rồi, viết bằng bút lông cũng ra hình ra dáng, không còn siêu vẹo như trước nữa.
– A~cậu hai~để em đút nho cho cậu! Đừng nghịch vυ' em nữa mà~!
– Hahaha, em đút cho cậu bằng miệng cơ mà, cậu nghịch vυ' em thì có liên quan gì đâu.
– Ứ~nhưng cậu cứ làm em bủn rủn cả người ra~!
Bên tai nàng, văng vẳng tiếng cười đùa của Lương Nhị và Thúy. Được sự ngầm đồng ý của Thùy Nhu, lại dường như đã quen và phần nào thích thú với những trò chơi tìиɧ ɖu͙© của Lương Nhị, Thúy giờ đã bớt ngại ngùng hơn, thoải mái để cho Lương Nhị đùa bỡn.
– A~
– Ừm!
Thúy ngồi trong lòng Lương Nhị, miệng cắn trái nho dâng lên, rất nhanh cả trái nho lẫn đôi môi nhỏ xinh bị Lương Nhị đớp gọn.
– Thúy! Em ngồi yên nhé, cậu có cách ăn này hay hơn.
Lương Nhị kéo yếm Thúy kẹp vào khe ngực, hắn cắn đôi trái nho, bôi lên núʍ ѵú bé xinh hồng hào rồi kê miệng bú chùn chụt.
– Ư~cậu hai~! Em không có sữa đâu~!
– Nhưng sao cậu thấy ngọt thế hả?! Chụt chụt chụt
– Hư~ư~Sao ngọt bằng mợ được! Cậu mau làm mợ có em bé, sẽ có sữa cho cậu bú~! Ứ~~
Lương Nhị vừa bú √υ' Thúy, bàn tay lại lùa vào váy cô bé, đôi chân Thúy tự động giang ra, mở đường cho Lương Nhị thoải mái sờ soạng cái l*и non tơ lún phún lông.
– A~cậu hai~! Côи ŧɧịt̠ cậu đâm vào mông em rồi~ em bỏng mất~!
– Ưm~! Tay cậu cũng bị l*и em làm bỏng rồi đây này!
Lương Nhị huơ huơ mấy ngón tay đính đầy nước l*и trước mặt Thúy, cô bé liền chộp lấy, ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ nhìn Lương Nhị.
– Để em chữa cho cậu~! Um~chụt, chụt sụt um~um~sụt soạp tay cậu hết bỏng chưa~!?
Thúy lè lưỡi, chậm rãi liếʍ ngón tay Lương Nhị, cô bé liếʍ từ gốc lên đến ngọn, đầu lưỡi liếʍ quanh mấy đầu ngón tay một vòng, rồi đút mấy ngón tay vào miệng mình, Thúy vừa mυ'ŧ chùn chụt, vừa điều khiển bàn tay tiến vào lui ra, như mấy ngón tay đang đυ. vào miệng cô bé vậy.
Cô bé 16 tuổi giống như một con hồ ly trời sinh, từng ánh mắt, cử chỉ cho đến lời nói mị hoặc vô cùng.
– Hêhêhê, Thúy của cậu thật giỏi! Tay hết bỏng rồi, nhưng dưới này của cậu lại nóng hơn, nhanh chữa cho cậu!
Lương Nhị chỉ chỉ xuống cái lều mọc lên trong quần của mình.
– A~ vừa cao vừa nóng thế này! Đây không phải Hỏa diệm sơn trong Tây Du Ký cậu hai hay kể đây sao~
Thúy từ trên đùi Lương Nhị nhảy phốc xuống đất, cô bé đứng quay lưng lại với Thùy Nhu sửa sang lại váy áo, nhưng kỳ thật, đang cuộn tà váy phía trước lên, khoe l*и mình với Lương Nhị.
– Con bé này~!
– Hìhìhì!
Lương Nhị bẹo má Thúy, cô bé cười hìhì tít cả mắt. Thúy ngồi xổm trước mặt Lương Nhị, lanh lẹ cởi tuột quần hắn ra.
– Quoa~! Côи ŧɧịt̠ cậu hai lúc nào cũng thật dũng mãnh!
Hai bàn tay nhỏ bé của Thúy nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠, nhẹ nhàng vuốt lên vuốt xuống.
– Ui! Nóng quóa à~ phù phù phù
Vừa vuốt, Thúy vừa chu môi thổi phù phù như đang muốn thổi nguội luồng nhiệt hỏa đang chạy rần rần trong ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị.
Thùy Nhu bên này, nhíu nhíu mày, hướng mắt về phía Lương Nhị, bàn tay nàng bất giác đưa xuống vuốt ve l*и.
– Thúy ngoan! Mau há miệng ra, cậu cho em ít nước chữa nóng này!
– Vâng~ a~
Thúy há miệng chờ sẳn, Lương Nhị hài lòng nhiễu nước bọt vào miệng cô bé.
– Ực. Cậu hai~ em lỡ nuốt mất rồi~! Em cũng không muốn nhổ ra tí nào~
Thúy chu môi phồng má nũng nịu với Lương Nhị, cầm ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị đập dập vào mặt mình, không biết ai dạy mà con bé này ngày càng biết làm những trò dụ hoặc ấy.
Thùy Nhu bên này đã đặt sách vở sang bên, nàng nằm ngửa trên ghế, nhìn Thúy kí©ɧ ɖụ© Lương Nhị, tay xoa l*и tay bóρ ѵú.
Bên phía Thúy, cô bé đang ngậm ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị vào miệng, ©ôи ŧɧịt̠ to lèn kín cái miệng bé xinh.
– Sụt..chao ôi~ ©ôи ŧɧịt̠ cậu hai nút chặt miệng em luôn~!
Cái lưỡi Thúy như sinh vật sống, trượt khắp thân ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị, thỉnh thoảng cô bé lại cho nó vào miệng, mυ'ŧ chụt một cái, đôi mắt nai luôn gửi đến Lương Nhị những tín hiệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gợϊ ȶìиᏂ.
– Oo~ỏ ọ o o o~? Ọ!
Thúy đang nói gì đó, Lương Nhị bất ngờ hẩy mạnh cho ©ôи ŧɧịt̠ đâm sâu thêm vào họng cô bé.
– O! O! Ọ! Ọ! Ọ!
Mặc cho Thúy liên tục đánh vào đùi mình, Lương túm lấy hai búi tóc của cô bé, liên tục ép đầu Thúy vào háng mình.
– O~a! Cậu ȶᏂασ vào miệng em này! Con hồ ly dâʍ đãиɠ này! TᏂασ ȶᏂασ ȶᏂασ!
Thúy nước mắt nước mũi tèm lem, ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị liên tục nện vào cuống họng cô bé, vừa đau, vừa sướиɠ, vừa ngạt thở.
– Ọ ọ ọ ọc~
Dường như Thúy không nhịn thở được nữa, cô bé chống tay vào người Lương Nhị, cố gắng đẩy đầu mình ra, nhưng càng làm như vậy, ©ôи ŧɧịt̠ càng nện vào mạnh hơn.
– Ó~ ọc! Ọc ọc ọc ọc
Nước miếng trào ra đầy miệng Thúy, nhiễu đầy ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị, nhiễu cả xuống nền đất. Thùy Nhu nhìn Lương Nhị ȶᏂασ miệng Thúy, tay nàng bóρ ѵú móc l*и nhanh mạnh hơn.
– A~! Khặc khặc! Khụ khụ ọe!
Lương Nhị đẩy mạnh một phát vào họng Thúy, cùng lúc buông đầu cô bé ra, Thúy kêu lớn, bật ngả ngửa ra đất, ôm họng nôn khan.
– Hix~ cậu hai~ hix! Cậu thật ác! Em … em xón ra mất rồi~!
Thúy rơm rớm nhìn Lương Nhị, tên “ác nhân” không những không hối lỗi, còn cười, xoa đầu cô bé.
– Em còn non lắm! Nhìn mợ em mà học đây này!
Lương Nhị tiến tới chỗ Thùy Nhu.
– Cưng của anh! Sao lại nằm đây thủ da^ʍ một mình thế này?
– Hứ~! Tưởng chàng có Thúy rồi, cần gì em nữa!
Thùy Nhu nguýt Lương Nhị một cái, nàng đứng dậy, thướt tha đi về phía cái xích đu. Thùy Nhu đưa lưng về phía Lương Nhị, nàng ngồi lên xích đu, nhưng chỉ ngồi bằng đùi, hai tay nàng nắm lấy hai sợi dây hai bên, người chúi về trước, mông đít ưởn về phía sau, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lương Nhị rõ ràng.
– Hêhêhê! Ai có thể thay thế được chị dâu của anh nào?!
Lương Nhị áp tới, ©ôи ŧɧịt̠ luồn xuống mông, cạ vào l*и Thùy Nhu, đôi bàn tay, vòng ra trước ôm trọn bầu vυ' to của nàng.
– Hứ! Chỉ được cái dẻo mồm! Vừa nãy có chịu nhìn người ta lấy cái nào đâu~!
Thùy Nhu ngúng nguẩy, nàng chống chân đu đưa cái xích đu, cặp mông mềm mại đàn hồi cứ chạy về trước rồi nhào về sau, đập vào bụng dưới Lương Nhị.
– Ể?! Thùy Nhu ngoan! Nàng muốn chơi xích đu uyên ương với ta sao?
– Xích đu uyên ương?
– Hềhềhề, chính là … chúng ta cùng ngồi xích đu, đu lên đến đỉnh Vu sơn.
– Ư~um~
Thùy Nhu không thể nói gì được nữa, vì bàn tay Lương Nhị đã tìm đến l*и nàng, hắn kẹp mấy ngón tay dọc mép l*и, không ngừng chà qua chà lại.
– Ha~aaaa~~em sướиɠ~~!!
Bốp Bốp
– Cặp mông da^ʍ này! Mông này!
– A~ a~
Đôi tay Lương Nhị vỗ bồm bộp vào mông của Thùy Nhu, cặp mông trắng như mỡ đông từng đợt sóng rung động lan tỏa theo từng cái vỗ.
– Hahaha! Vợ yêu à, mông em đánh thật sướиɠ!
– A~đáng ghét, chỉ muốn đánh mông người ta thôi sao~?!
Thùy Nhu chịu hết nỗi rồi, nàng trượt mông về trước, từ từ ngả lưng lên xích đu, hai chân chống xuống đất.
– Côи ŧɧịt̠ hư hỏng kia~! Còn không nhanh ngoan ngoãn chui vào miệng ta~!
Thùy Nhu giống như nằm ngửa trên xích đu, nhìn Lương Nhị nhoẻn miệng cười.
– Hehehe, Thúy, tới đây xem mợ của em.
– Vâng~!
Lương Nhị đút ©ôи ŧɧịt̠ vào cái miệng đang há to của Thùy Nhu, từng tấc từng tấc, cuối cùng ©ôи ŧɧịt̠ mất hút trong miệng nàng, từ góc nhìn của Lương Nhị, chỉ thấy cùm lôиɠ ʍυ của mình như mọc lên dưới cằm Thùy Nhu, cùng cái cổ họng của nàng dường như độn lên một khúc.
– Quoa! Mợ nuốt hết toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ cậu luôn!
Thúy ngồi cạnh trầm trồ, nó không thể làm như Thùy Nhu được.
– Hêhê, cái này gọi là lút cán đó.
– A~! Hàhàhà…
Lương Nhị rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, kéo theo bao nhiêu là nước miếng; Thùy Nhu thở hổn hển lấy hơi.
Chát chát
– Cặρ √υ' dâʍ đãиɠ này! Hehehe!
– Ai da~ vυ' em nhạy cảm lắm đó~!
Lương Nhị tát lên cặρ √υ' Thùy Nhu, làm chúng nảy tưng tưng thật thích mắt. Để trả đũa, Thùy Nhu lè lưỡi đá qua đá lại hai hòn dái trước mặt.
– Chị dâu! Chị thích bú ©ôи ŧɧịt̠ em lắm hả?!
– Ư~ai thèm chứ! Chẳng qua người ta muốn cảm ơn nó làm người ta sướиɠ thôi~! Um!
Thùy Nhu lại ngậm ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị vào miệng, Lương Nhị chồm về trước nắn bóp cặρ √υ' của nàng, hông hắn bắt đầu nắc nhẹ vào cái miệng xinh xinh.
Từng âm thanh phọp phọp ọc ọc vang lên. Cả miệng trên lẫn miệng dưới của Thùy Nhu đều chảy nước nhễu nhão.
Ọc ọc ọc
Phọp phọp phọp
Thùy Nhu buông cả hai tay đang nắm dây xích đu ra, chộp lấy mông Lương Nhị ép thêm vào mặt mình.
– Ư~… Thùy Nhu, miệng của em ȶᏂασ cũng sướиɠ như l*и em vậy!
Trả lời Lương Nhị chỉ có những tiếng òng ọc, phòm phọp phát ra từ họng Thùy Nhu.
– Ó~ọcọcọc
Thùy Nhu đột nhiên giật nãy lên, hóa ra Thúy đã mon men chạy ra ngồi trước Thùy Nhu, nó chui vào giữa hai chân nàng, úp mặt vào l*и nàng mà bú.
– Sụp sụp soạt soạp. Ô~um~…L*и mợ ra quá trời nước luôn~!
– Ó~ó~
Hai chân Thùy Nhu vùng vẫy, nàng như con cá vùng vẫy, chịu sao được khi những nơi nhạy cảm trên cơ thể nàng đều đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ; Lương Nhị vừa ȶᏂασ vào miệng vừa bóρ ѵú nàng, Thúy vừa bú l*и vừa cho một ngón tay vào đít Thùy Nhu.
– Ó~hó~ọc ọc
– Sụp sụp soạp soap
– Ố hố~sướиɠ~! Ọc. Ô~ọc…
Thùy Nhu ấm ứ rên rĩ, đôi lúc Lương Nhị rút hẳn ©ôи ŧɧịt̠ ra cho nàng lấy hơi, nàng lại rú lên đầy sung sướиɠ, rồi lại im bặt do ©ôи ŧɧịt̠ nện vào.
Cơn sướиɠ làm cả l*и lẫn họng Thùy Nhu không ngừng co thắt, cảm giác ấm nóng trơn tuột trong miệng Thùy Nhu làm Lương Nhị không chịu nỗi nữa, hắn tăng tốc nắc vào họng nàng.
– O~o~ọ~ọ~~
Những âm thanh kỳ lạ phát ra từ Thùy Nhu, Lương Nhị kéo nàng về phía mình, Thùy Nhu vòng hai tay ôm lấy eo hắn, đến khi mông nàng nằm lên xích đu, Lương Nhị chồm về trước, ôm lấy eo Thùy Nhu rồi đứng bật dậy. Lúc này, Lương Nhị đứng thẳng người, ôm Thùy Nhu đang chổng ngược đầu, hai đùi kẹp chặt đầu Lương Nhị, miệng nàng vẫn bú chặt ©ôи ŧɧịt̠ của tình nhân.
– Ô~! A~aaa~~~
Lương Nhị xiết chặt eo Thùy Nhu, vục mặt vào l*и nàng mà bú mật ngọt đang chảy ra, làm nàng phải rú lên, may mà miệng Thùy Nhu đã bị ©ôи ŧɧịt̠ bịt chặt nếu không chắc cả nhà họ Lương sẽ nghe thấy mất.
– Ú~ú~ú~~
Thùy Nhu vừa rên rĩ, vừa hẫy l*и mình vào mặt Lương Nhị, bên dưới, đầu nàng gục gặc nhanh hơn, phối hợp với nhịp nắc của Lương Nhị; đằng sau Lương Nhị, Thúy cũng đã cởi hết váy áo, ôm chầm lấy hắn, liếʍ từng giọt mồ hôi trên tấm lưng rộng. Ngọn đèn l*иg trên bàn đã tắt từ bao giờ, trong đêm, ba cơ thể quấn lấy nhau, ngọn lửa dục hừng hực quấn lấy ba người.
Ba người Lương Nhị cứ thế đi từng bước vào đình hóng gió, từng giọt chất lỏng nhỏ long tong để lại dấu vết trên thềm đá, không biết đó là nước miếng hay nước l*и, hay là cả hai.
– A~anh không trụ nổi nữa rồi! Anh sẽ bắn vào cái miệng dâʍ đãиɠ của em!
Lương Nhị đặt Thùy Nhu lên bàn đá, mặc kệ nàng đè lên sách vở; hắn tăng tốc nắc vào miệng nàng những cú cuối cùng; hai hòn dái Lương Nhị được Thùy Nhu nhẹ nhàng nắn bóp, căng phồng tϊиɧ ɖϊ©h͙; Thúy ngồi chồm hổm phía sau, cái lưỡi hồng liếʍ lấy liếʍ để lổ đít Lương Nhị.
– Ư~grrrrrrr!!
Bóp mạnh cặρ √υ' của Thùy Nhu, Lương Nhi ấn sâu ©ôи ŧɧịt̠ vào họng nàng, từng dòng tinh nóng bỏng bắn tung tóe vào họng Thùy Nhu.
– U~u~uuuu~~
Hai tay Thùy Nhu không ngừng nắn bóp bìu dái Lương Nhị, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn bắn tinh thật nhiều.
– A~hờ~~~
Lương Nhị thở hắt ra, hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ khỏi cái miệng đầy ắp tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thùy Nhu, Thúy ngay lập tức trờ tới, bú sạch; chưa đủ, Thúy kề môi vào môi Thùy Nhu, hai cô gái trao nhau một nụ hôn nồng nàn mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙, nuốt ừng ực hỗn hợp nước miếng, tϊиɧ ŧяùиɠ trong miệng mình.
– Um~
Rên một tiếng hài lòng, Thùy Nhu xoay úp người lại, cùng với Thúy há miệng ra, trong khoang miệng trống trơn, bao nhiêu tinh của Lương Nhị đã chui sạch xuống bụng.
– Giỏi lắm! Không uổng công ta dạy dỗ hai em!
Lương Nhị xoa đầu Thùy Nhu và Thúy, hắn ngồi vào ghế bập bênh, thoải mái nằm ngửa ra.
Thùy Nhu ngồi dậy, lột cái váy ra, nàng ngồi vào lòng Lương Nhị, hai tay vòng ra sau ôm lấy đầu hắn, dâʍ đãиɠ hỏi.
– Em chồng~cậu còn sức ȶᏂασ vào l*и bà chị dâu này hay không~!?
Lương Nhị hôn cái cổ cao cao của Thùy Nhu, hai bàn tay nâng lên hạ xuống cặρ √υ' to của nàng, đáp lại.
– Chị dâu của anh! Nước l*и của em như thuốc bổ đối với anh vậy, chỉ cần l*и em còn ra nước, là anh còn sức để đại chiến với em 300 hiệp.
– Híhíhí~~
Thùy Nhu và Lương Nhị mơn trớn, đùa giỡn nhau trên ghế, Thúy lẹ làng, cầm ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị đút vào l*и Thùy Nhu, cô bé le lưỡi liếʍ từ đít Lương Nhị đến tận hộŧ ɭε Thùy Nhu, chuẩn bị sẵn sàng cho trận đại chiến của hai người.