Xuyên Về Thời Lê, Nhà Có Chị Dâu Xinh Đẹp

Chương 7: cho nó tuyệt tự

– Nước đây! Cậu hai, mợ…hai!

– Hahaha con bé này nhanh trí đấy.

– Hừm! Ranh!

– Hìhìhì!

Thúy khệ nệ bê một chậu nước ấm vào phòng, đặt cộp xuống trước giường. Bị “hạ cấp” từ mợ cả xuống mợ hai, Thùy Nhu đỏ mặt lườm nó.

– Hây! Để anh rửa chân cho vợ nhé!

Lương Nhị nhanh nhảu nhảy tót xuống giường.

– Ấy, cậu hai, để em!

– Thôi! Đàn ông ai lại rửa chân cho phụ nữ bao giờ!

Cả chủ tớ Thùy Nhu đều ngạc nhiên với ý định của Lương Nhị; nhưng hắn vẫn ngồi chồm hỗm bên giường, nhìn Thùy Nhu chờ đợi.

– Ai thế nào mặc kệ! Em là báu vật của anh, sao anh không rửa chân cho em được!

Thùy Nhu chần chừ, rồi từ từ ngồi ra mép giường, đôi bàn chân búp sen nhẹ nhàng vươn ra.

– A~!

Một cảm giác kỳ lạ, tê rân rân lan ra toàn thân Thùy Nhu khi bàn tay Lương Nhị chạm vào bàn chân nàng.

– Um~!

Đôi bàn chân Thùy Nhu ngâm trong chậu nước ấm, Lương Nhị nhẹ nhàng, cẫn thận xoa bóp bàn chân nàng, lòng bàn chân, từng kẽ ngón chân được Lương Nhị chăm sóc thật kỹ.

– Ư~hư~~!

Hông Thùy Nhu giật một cái, hai tay nàng nắm chặt váy, từng đợt rung động truyền từ bàn chân ra khắp cơ thể nàng.

Chụt chụt

– A~gr~!

Lương Nhị hôn lên hai mu bàn chân Thùy Nhu, nàng nấc lên, giọng khàn đi.

– Ơ~~hơ~~mình ơi~~!

Thùy Nhu khép chặt hai đùi lại, đôi bàn chân nghéo vào nhau, chà xát nhau khi Lương Nhị vuốt nhẹ lên bắp chân nàng.

– Thúy~! Đi ra~đừng nhìn~

Thùy Nhu không ngồi vững nữa, nàng ngã xuống giường, cả gương mặt lẫn cổ, cho đến ngực đều đỏ ửng lên, giữ lại chút lí trí ít ỏi, Thùy Nhu vội đuổi Thúy ra ngoài, nàng không muốn nó thấy cảnh mợ cả khôn ngoan, nghiêm nghị hàng ngày lại oằn oại, rên rĩ vì sướиɠ.

Con Thúy cũng đã đỏ bừng hết mặt, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, không quên đóng cửa lại; phòng nó ở ngay bên cạnh, nhưng nó không về phòng mà đứng áp tai vào cửa, một tay xoa vυ', một tay bụm l*и mình, chà qua chà lại, nó cũng đã 16-17 tuổi rồi.

Chụt chụt

– Mãn~!

Phòng bên này, Lương Nhị lại hôn lên hai cổ chân Thùy Nhu.

Chụt chụt chụt…

Lương Nhị hôn từng tấc da thịt trên đôi chân trắng ngần như củ ngó sen. Từng chút từng chút, Lương Nhị hôn ngược lên, vừa hôn, hắn vừa đẩy váy Thùy Nhu lên; từng nụ hôn khiến Thùy Nhu nỗi đầy da gà da vịt, hai đùi nàng không ngừng chà xát nhau.

– Ớ~~mình ơi~~em~ÔI~~~

Thùy Nhu không chịu được nữa, những kiểu cách kí©ɧ ŧɧí©ɧ hiện đại dễ dàng làm một thiếu phụ phong kiến mất kiểm soát; nàng oằn mình, như đỉa phải vôi, lưng Thùy Nhu hất cong lên rồi rơi mạnh xuống giường.

– Ôi~…mình ơi~…

– Em thích không?!

Thùy Nhu im lặng, nàng gật đầu thay cho câu trả lời. Lương Nhị chồm lên giường, nhìn vào mắt Thùy Nhu.

– Anh làm mình sướиɠ không?!

– Gật gật

– Nói anh nghe đi nào!

– Sướиɠ…em sướиɠ lắm!

– L*и em ướt hết rồi phải không?!

– L*и là gì?

– Hả?

Lương Nhị đứng hình mất ba giây, cuối cùng hắn cũng nhớ ra.

– Là cái đách đấy.

– Mãn~! Đừng nói tục!

– Anh chỉ nói tục những lúc như thế này thôi, nói tục sẽ làm em thấy sướиɠ hơn đấy.

– Viện cớ! Anh chỉ thích nói tục thôi chứ gì.

– Không, anh nói thật mà. Mình vừa…đυ. nhau vừa nói tục sẽ sướиɠ khoái hơn nhiều.

Thùy Nhu nhíu nhíu mày trước những từ ngữ mới mẻ của Lương Nhị. Nhưng nàng cũng hiểu được Lương Nhị đang muốn nói đến chuyện gì.

– Uhm…nếu mình thích, em sẽ nói tục cho mình nghe. Nhưng mình hứa với em, bình thường không được nói tục nữa, đi đứng cũng phải theo phép tắc đàng hoàng, ăn cho nên đọi, nói cho nên lời! Em…em không thích nghe người ta nói chồng mình là tên vô lại!

Được Thùy Nhu gọi là chồng làm Lương Nhị sướиɠ rơn, cười toe toét.

– Ừ! Anh hứa với mình! À, mà chẳng phải em cũng hay mắng anh là phường vô lại đó sao?

– Hứ! Là do…chỉ mình em được gọi như vậy thôi~! Đồ vô lại của em~!

– Hềhề, mình đợi anh chút nhé, anh dẹp chậu nước rồi vào với mình.

– Đừng, để em gọi con Thúy. Đàn ông ai lại đi làm mấy việc thấp kém.

Lương Nhị mãi vẫn không quen được với cái suy nghĩ như này của thời phong kiến, nào là đàn ông thì không vào bếp, nào là kẻ có học thì không làm việc tay chân,… con mẹ nó toàn là lũ lười biếng. Lương Nhị không nói không rằng, bê chậu nước bước phăm phăm ra ngoài.

Cạch. Cốp.

– Ui da!

Cánh cửa bật mở, đập vào đầu kẻ nghe trộm bên ngoài; con Thúy váy áo xộc xệch, bật ngửa ôm đầu xuýt xoa. Cả Thùy Nhu lẫn Lương Nhị đều trừng mắt nhìn nó, Thùy Nhu vừa giận vừa xấu hổ khi bị nghe trộm, còn Lương Nhị, hắn nhìn vào nụ hồng đào bé xíu, lấp ló nơi cổ áo Thúy. Con bé này, hầu cho nhà quyền quý, giàu sang nên cũng trắng trẻo xinh xắn, không ốm o, đen nhẻm như những đứa con gái khác.

– Thúy!

Thùy Nhu quát lên.

– Oái! Dạ!

Thúy hoảng hốt vội chạy vào phòng, sợ sệt quỳ trước giường.

Ào

Lương Nhị tạt nước ra sân, chậm rãi quay lại ngồi cạnh Thùy Nhu, hắn còn không quên úp cái chậu lên đầu Thúy.

Cốc

Gõ một cái lên chậu, Lương Nhị chậm rãi nói.

– Dám nghe trộm à, giỏi nhỉ!

– Cậu hai, mợ hai! Em biết lỗi rồi! Em không dám vậy nữa đâu! Xin cậu mợ tha cho em ạ!

Lương Nhị ghé tai Thùy Nhu, thì thầm gì đó.

– Đáng ghét! Hoa thơm muốn hái cả cụm, đúng là đồ háo sắc!

Không biết Lương Nhị nói gì với Thùy Nhu mà nàng véo vào hông hắn.

– Hàhàhà, dù gì nó cũng là người hầu thân cận của em mà, tính là thông phòng đi! Với anh, mình luôn là đệ nhất phu nhân mà!

– Hứ~!

Thùy Nhu lườm nguýt Lương Nhị, rồi nàng quay sang Thúy.

– Cái tội của mày, đáng ra tao phải cho người vả vào mặt, lại chọc cho điếc một tai đi để chừa cái thói nghe trộm nhà chủ, nhưng cậu hai xin cho mày nên tao tha cho.

– Dạ! Con cảm ơn cậu hai! Con cảm ơn mợ hai!

Thúy đáng thương, cứ đội cái chậu trên đầu mà lạy như tế sao.

– Nhưng đổi lại, mày phải hầu hạ cậu hai như tao, sau này cậu hai sẽ nạp mày làm thϊếp.

– Dạ?!

Con Thúy ngơ ngác, ngẩng đầu lên, bắt nó hầu Lương Nhị như Thùy Nhu, vậy chẳng phải là…

– Hềhềhề, Thúy! Cậu nói cho nghe. Giờ, cậu chưa làm gì em đâu, đợi khi em 18 tuổi, cậu mới nạp em làm thϊếp.

Những suy nghĩ chạy vụt qua vụt lại trong đầu Thúy, nó biết thân phận nó chỉ là con hầu thôi, tính mạng nó là của nhà họ Lương, sau này nếu có lấy chồng, cũng chỉ có thể lấy tôi tớ trong nhà, con nó sinh ra cũng chỉ có thân phận tôi tớ; nếu như nó có thể được nạp làm thϊếp của Lương Nhị, lại may mắn mà đẻ con trai, vậy là nó một bước lên mây rồi.

– Dạ…thưa cậu mợ, nếu cậu mợ đã thương, thì em xin vâng ạ!

– Phải vậy chứ hềhềhề!

Nụ cười thỏa mãn nở trên môi Lương Nhị, ôi, đây là điều hắn thích nhất ở thời đại này! Cái điệu cười khả ố ấy khiến Thùy Nhu phải huých hắn một cái.

– Thúy, em theo hầu chị từ bé, chị xem như em gái chị vậy (tg: đổi giọng nhanh vl!), em cứ yên tâm, sau này chị sẽ bắt hắn nạp em, nếu không, chính chị sẽ thiến hắn! Có gan thâu cả hai chị em ta vào trướng thì phải có gan chịu trách nhiệm chứ!

– Hìhìhì! Cả hai em xinh tươi như hoa như ngọc thế này, nghìn vàng ta còn không đổi ấy chứ, sao lại nuốt lời được. Thúy, đến đây em!

Lương Nhị vui vẻ ngồi giữa giường, tay phải ôm Thùy Nhu, tay trái giang ra đón Thúy.

– Dạ, …xin mợ cho phép em được lên giường ạ!

– Hì, lúc này cậu hai làm chủ, cậu nói gì em cứ vâng theo là được.

– Dạ

Thúy nhẹ nhàng, đặt chậu xuống sàn (tg: con bé nãy giờ vẫn đội cái chậu trên đầu ạ), cái áo nâu sòng đang mặc được nó cởi ra; Lương Nhị hít một hơi, “ái chà, con bé này cũng trắng trẻo, eo ót lắm chứ”.

Thúy ngoan ngoãn ngồi bên trái Lương Nhị, nép vào người hắn.

– Hahaha! Ta yêu hai em!

Lương Nhị hả hê, hắn lần lượt hôn Thùy Nhu và Thúy, trái ngược với Thùy Nhu, đã có nhiều kình nghiệm, chủ động đón lấy môi hắn đá lưỡi, Thúy như bông hoa dại rụt rè, e ngại, chỉ dám đưa má ra cho Lương Nhị hôn.

– Thúy, em nhìn chị hôn cậu này.

Thúy mở to mắt, nhìn Lương Nhị đang le lưỡi ra, Thùy Nhu kê mặt lại gần, hai cái lưỡi dần dần tiếp xúc, chúng đưa đẩy, gạt đá lẫn nhau.

– Ngồi đây cưng!

Cảm thấy xoay người hơi mỏi, Lương Nhị ôm eo Thùy Nhu, hất qua một cái, nàng đã ngồi lên đùi hắn, đôi tay Thùy Nhu, ôm choàng lấy Lương Nhị, cặp đùi cũng kẹp lấy người tình lang, hai đôi môi bập vào nhau.

– Ư…ư~…um~~…

Những tiếng rên nho nhỏ thoát ra khỏi cổ họng Thùy Nhu, hai cái lưỡi hoạt động hết công suất, hai người không ngừng trao đổi nước bọt cho nhau, nước bọt trào cả ra ngoài, chảy thành sợi xuống dưới.

Chụt

– A~…~hà….hà…mình như muốn hút hết tâm can em ra vậy~! Thúy, tới hôn cậu đi em.

Thúy rụt rè kề sát lại, con bé vụng về nhắm mắt, chu cái môi ra chờ đợi.

– Hơ…?

Một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Thúy, kéo nó về phía trước, môi Thúy chạm phải một thứ mềm mềm, môi dưới Thúy bị thứ đó cắn lấy, một cảm giác nham nhám, ươn ướt lướt qua môi, cảm giác đó tiến vào trong miệng Thúy, đôi môi bé xinh bị tách ra, thứ gì đó lách qua, hàm răng trắng đều như hạt bắp.

– Uhm~!

Lưỡi bị quấn lấy làm Thúy nhắn mặt, rất nhanh Thúy cảm giác được không khí trong miệng, lưỡi bị hút mạnh.

– Ư~um~

Một cảm giác kỳ lạ lan tràn bên trong Thúy, cơ thể Thúy bị một vòng tay mạnh mẽ xiết chặt.

– A~

Tâm trí Thúy bị những cảm giác mới lạ cuốn đi, Thúy tự động ôm lấy Lương Nhị, đôi môi không ngừng đớp đớp môi hắn, Thúy nhớ đến nụ hôn giữa Lương Nhị và Thùy Nhu, cô bé đưa đầy lưỡi, cố gắng mυ'ŧ trả lại cái lưỡi đối phương, nước miếng bị Thúy nhiễu ra, chảy ròng ròng, dính khắp miệng.

Chợt, một cái lưỡi khác chạm vào má Thúy, và rồi, nó cũng tham gia vào cuộc chiến, ba cái lưỡi xoắn xuýt lấy nhau, Thúy mở mắt, trước mắt nó là gương mặt đê mê của Thùy Nhu; Thúy từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng mùi vị nước bọt của cậu mợ chủ, cảm nhận lưỡi mình được lưỡi cậu mợ chủ mơn trớn; lần đầu tiên trong đời Thúy, nó cảm thấy được gần gũi những người bề trên đến như vậy.

Ba cơ thể áp sát vào nhau, dần dần, không biết là Thúy hay Thùy Nhu, mà cũng có thể là cả hai, đẩy Lương Nhị ngã ra giường. Ba đôi môi dứt nhau ra, bóng loáng nước dãi, dấu vết của cuộc giao tranh vừa nãy.

Lương Nhị gối đầu lên hai tay, nhìn hai mỹ nhân trước mặt, Thùy Nhu ngồi trên người hắn, Thúy ngồi bên cạnh.

Thùy Nhu có vẻ đẹp của thiếu phụ đài các, kiêu sa, cái yếm hồng mỏng manh bé tí, trên chỉ che được nữa vυ', dưới dài chưa qua rốn; Thúy là cô gái mới lớn, khuôn mặt vẫn đầy vẽ ngay thơ chất phát, cái yếm đỏ dài lên tận cổ, xuống đến hết bụng, kín đáo che đi bầu ngực mới lớn.

Thùy Nhu cảm nhận ánh mắt Lương Nhị quét trên người nàng, nàng nhẹ nhàng cởi cái áo ngoài, với tay kéo nút thắt, cái yếm rơi xuống, bầu ngực trắng nõn nà thấy cả những đường gân xanh, to như quả bưởi, quầng vυ' và hai núm hồng hào, vươn lên đầy ngạo nghễ, như thể hiện rõ địa vị của chủ nhân.

MỈm cười đầy hãnh diện, Thùy Nhu nhoài người tới trước, cởi luôn yếm của Thúy.

– A! Mợ!

Thúy mắc cỡ che ngực lại khi cái yếm bị lột ra.

– Giờ em còn ngại gì nữa?! Bỏ tay ra cho cậu ngắm.

Thùy Nhu nhẹ nhàng ra lệnh, Thúy rụt rè thả tay ra, bầu vυ' non nớt của Thúy không to bằng Thùy Nhu, chỉ bằng trái cam là vừa, nhưng hai núʍ ѵú là cực phẩm, hồng hào, bé như đầu đũa, Lương Nhị cảm giác như có thể ngửi được mùi sữa phảng phất trong không khí.

– Mình ơi! Của ai đẹp hơn?!

Thùy Như chồm tới, đong đưa cặρ √υ' trước mặt Lương Nhị.

– Còn ai ở đây ngoài vợ anh!

– Hihihi! A~

Lương Nhị vươn tay bóp bầu vυ' trước mặt, Thùy Nhu vươn tay ra sau đầu, ưỡn ngực ra, hai bầu vυ' càng vươn ra đầy khoa trương.

– A~! Cậu hai~!

Thúy cũng rên lên, Lương Nhị một tay bóρ ѵú Thùy Nhu, một tay bóρ ѵú Thúy, như đang so sánh cảm giác giữa hai bầu vυ'.

– Ơ~bú √υ' em đi mình ơi~!

Thùy Nhu lại nứиɠ lên rồi, nàng áp ngực mình vào mặt Lương Nhị, lắc lắc cho hai bầu vυ' đập vào mặt hắn.

– Ớ~~bú đi mình~vυ' em sướиɠ quá~! bú mạnh mình ơi~!

Lương Nhị ngoạm vυ' Thùy Nhu bú chùn chụt, cặp mông Thùy Nhu không ngừng nhấp nhổm trên ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị.

Thúy như bị bỏ quên, nó ngồi nhìn những biểu cảm sung sướиɠ trên mặt Thùy Nhu, bất giác, bàn tay Thúy lại lần vào trong váy.

Thùy Nhu không ngừng lắc lư, chà sát cặρ √υ' lên mặt Lương Nhị, đôi môi mọng nước không ngừng phát ra những âm thanh rên rĩ dâʍ ɖu͙©.

– A~! Mình bú √υ' em sướиɠ quá~! Mình thích vυ' em lắm phải không~! Mình bú đi~!

Bóρ ѵú chán, đôi tay Lương Nhị lần mò đến cặp mông Thùy Nhu, mấy ngón tay gãi nhẹ trên làn da mát rượi mịn màng, rồi lần mò vuốt ve trong khe đít.

– Á~~mình ơi, đừng~em sướиɠ~ ớ~đừng sờ ớ~chỗ đó~Ớ~

Thùy Nhu giật một cái khi tay Lương Nhị chạm vào l*и nàng, cái l*и đỏ au, sũng nước.

– Hêhêhê, cưng ơi, l*и cưng ướt nhẹp rồi này! Da^ʍ quá!

– Ứ~do mình bú √υ' em sướиɠ quá mà~!

Thùy Nhu quỳ thẳng lên, cái váy trắng như tấm rèm sân khấu, từ từ được Thùy Nhu vén lên, phô ra cái l*и lông lá, nước l*и dính nhoe nhoét mép l*и và hai bên đùi, chảy cả xuống quần Lương Nhị, làm nó ướt một mảng.

– Mình ơi~! Mình làm em như hồi sáng nhé? Em thích lắm!

– Em muốn anh làm gì cơ?

– Em…em muốn mình bú…đách của em.

Khi từ đách thót ra khỏi miệng, l*и Thùy Nhu cũng thót lại, ít nước l*и lại tứa ra.

– Bú đách? A, em muốn anh bú l*и em à?!

– …Vâng~! Bú l*и em đi mình~! Như hồi sáng ấy~ làm em sướиɠ muốn chết~!

– Hềhềhề, cưng lắc mông qua lại cho anh xem nào.

– Thế này ak~

– Hehehe, đúng rồi…giờ hẩy trước sau đi cưng.

– Ứ~bầy trò thế~

– Hehehe! Thùy Nhu ngoan! Giờ xoay tròn cái mông đi cưng, đấy…ngoáy đít như thế…

– Mình thật lắm trò~! Có phải học trong mấy chỗ buôn phấn bán hương hay không?

– Hahaha, làm gì có, anh biết nhiều trò là do anh là thằng vô lại Lương Nhị Đản (Lương Hai Cu) mà! Héhéhé, nào cưng! Lên đây, ngồi lên mặt anh, để anh thưởng thức cái l*и của cưng nào!

– Hứ~tục tĩu dâʍ đãиɠ~!

Miệng thì mắng Lương Nhị, nhưng Thùy Nhu vẫn nhích lên.

– Ư~

Cảm nhận được hơi thở Lương Nhị phà vào l*и mình, Thùy Nhu rên lên, nước l*и lại tứa ra.

– Mình ơi~em ngồi xuống nhé? Mình…bú l*и em này mình~!

Thùy Nhu cắn môi, hạ xuống.

– Ư~~aaaa~~~

Một cảm giác sướиɠ khoái tột độ bùng nổ sâu trong l*и Thùy Nhu khi l*и nàng áp vào miệng Lương Nhị, nước l*и nàng tứa ra ào ạt.

– A~~mình ơi~em sướиɠ l*и quá mình ơi~! Em ngoáy l*и trên mặt mình này~ mình ăn l*и em đi mình~!

Thùy Nhu là cô gái thông minh, giờ đây, sự thông minh đó dồn hết cho việc làʍ t̠ìиɦ, Lương Nhị chỉ vừa dạy nàng ngoáy mông vài phút trước, nàng đã biết vận dụng vào lúc này rồi.

– Ô~ô~…~sướиɠ…Thúy~đến đây em~

Thúy mon men đến ngồi phía trên đầu Lương Nhị, ngay lập tức Thùy Nhu chộp vào vai cô bé, kéo về phía mình; nàng vịn vào Thúy lấy thế để nhún nhảy trên mặt Lương Nhị, đôi môi Thùy Nhu lại tìm đến môi Thúy.

– Ư~mợ…~

Tiếng hôn hít chụt choẹt, tiếng liếʍ láp, bú hút sì sụp vang khắp căn phòng. Không ai chỉ dạy, hai cô gái trẻ tự động vân vê, vò bóρ ѵú nhau.

– A~~sướиɠ quá~ bú √υ' chị đi Thúy~ mình~Thúy bú √υ' em này mình ơi~

– Úm~á~mợ ơi, cậu bóp mông em~! A~~móc~móc đách em đi cậu~em cũng sướиɠ quá mợ ơi~!

Trên chiếc giường gỗ, một cảnh vô cùng dâʍ ɭσạи đang diễn ra, Lương Nhị nằm ngữa trên giường, vừa bú l*и Thùy Nhu vừa bóp đít móc l*и Thúy; Thùy Nhu ngồi trên mặt Lương Nhị, ra sức chà sát l*и mình vào miệng mũi hắn, tay ép đầu Thúy vào ngực mình, hai vυ' không ngừng đánh qua đánh lại vào mặt con bé, mắt nàng dại cả đi, miệng há hốc rên rĩ, nước miếng chảy nhiễu xuống cằm; Thúy ngồi trên đầu Lương Nhị, vừa bóp vừa bú √υ' Thùy Nhu, l*и và đít con bé liên tục bị Lương Nhị móc ngoáy.

– A~a~a~sướиɠ l*и, sướиɠ vυ' quá~mình bú l*и em sướиɠ quá~! Háháhá! Nói tục thật sướиɠ~!! Lương Nhị Đản! Ăn l*и chị dâu đi~! Cái miệng tục tĩu của cậu chỉ ăn l*и là giỏi thôi!! Á~á~á~~sướиɠ quá trời ơi~~~!!

Thúy nhả vυ' Thùy Nhu ra, hai bầu vυ' đã đỏ ửng lên, căng cứng. Thúy nhìn Thùy Nhu đang ôm đầu rên rĩ, nó tốc váy Thùy Nhu lên rồi chui đầu vào.

– Cậu~cho em ăn l*и mợ với~!

Không đợi Lương Nhị đồng ý, Thúy kề miệng mình vào l*и Thùy Nhu mà bú ɭϊếʍ, vô tình, nó mυ'ŧ chụt một cái đúng vào hộŧ ɭε làm Thùy Nhu rú lên.

– Ố~hố~ố~~cha mẹ ơi~~

Không biết vô tình hay cố ý, mà Thúy cứ mυ'ŧ lấy hộŧ ɭε của Thùy Nhu, trong miệng, lưỡi nó liên tục quét qua liếʍ lại;

– Ốhốhố~~~ố~~~ố~~~~

Một cơn cực khoái mãnh liệt ập đến với Thùy Nhu, nàng tru lên, túm lấy đầu Thúy ịn vào l*и mình, hông nàng dãy đành đạch, nước l*и tuôn ra như suối.

Thùy Nhu ngã vật ra giường, hông vẫn hẩy lên hẩy xuống, cơ bụng co thắt, l*и cứ khép lại rồi mở ra, nước l*и cũng theo đó ọc ra từng đợt.

– Hahaha! TᏂασ mẹ thằng nào hay chửi rúc váy đàn bà. Sướиɠ thế này thì ông đây rúc váy đàn bà cả đời!

Lương Nhị ngóc đầu lên, mặt mũi hắn dính tèm nhem nước l*и, quanh miệng và mũi còn dính mấy sợi lông loăn xoăn, đen nhánh.

– Cậu~!

Thúy sà đến, áp bộ ngực mình vào tay Lương Nhị, con bé ân cần nhặt mấy sợi lông ra, rồi nhẹ nhàng lè lưỡi, liếʍ sạch nước trên mặt hắn.

– Thúy ngoan! Để cậu xem thử nước miếng của em trộn nước l*и của Thùy Nhu có ngon không nào.

Lương Nhị vít đầu Thúy hôn, cô bé ngoan ngoãn nhè lưỡi ra cho Lương Nhị mυ'ŧ.

Một bàn tay mềm mại, ấm áp lòn vào quần Lương Nhị, cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn. Thùy Nhu đã tỉnh lại sau cơn sướиɠ, nàng đã chú ý đến ©ôи ŧɧịt̠ bị bỏ bê nãy giờ.

Thùy Nhu bước xuống giường, nắm lai quần kéo xuống, Lương Nhị cũng khẽ nhấc mông lên, cái quần được kéo ra, ©ôи ŧɧịt̠ đen trũi lộ ra như cái cột chống trời.

– Thúy, em nhìn xem dương cụ, à, ©ôи ŧɧịt̠ của cậu này, thứ này sẽ cho chị em mình lêи đỉиɦ vu sơn đấy~!

Hai gương mặt xinh đẹp mở to mắt, chăm chú xăm xoi ©ôи ŧɧịt̠ của Lương Nhị.

– Nó to quá mợ ơi!

– Đương nhiên rồi! Của đàn ông thì phải hùng dũng, to lớn, cứng cáp như thế này! A~~! Cái mùi này~~

Thùy Nhu hít thật sâu cái mùi ©ôи ŧɧịt̠ ngai ngái vào mũi, mấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve theo từng đường gân nỗi cộm trên thân ©ôи ŧɧịt̠.

– Hôn nó đi hai em!

Thùy Nhu liếc yêu Lương Nhị, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cái đầu khấc.

Chụt

Thúy hơi rụt rè một chút, nhưng rồi đôi môi kia cũng tìm đến ©ôи ŧɧịt̠ to lớn.

Chụt

– O~~a~! Sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ quá các em ơi~!

– Híhíhí~!

– Hihihi~!

– Thúy à, ©ôи ŧɧịt̠ này, khi nó đâm sâu vào l*и em ấy, sẽ sướиɠ vô cùng, em có muốn không?!

Thùy Nhu buông lời đường mật dụ dỗ.

– Nó…đâm vào trong em ấy ạ?!

– Ừ.

Thúy trợn mắt, nó ước lượng kích cỡ của ©ôи ŧɧịt̠ trước mặt rồi nhìn xuống bụng, tưởng tượng thứ to lớn ấy đâm vào l*и mình.

– Eo! Thế thì rách của em mất! Em không dám đâu!

Nhìn vẻ mặt nữa sợ nữa tò mò của Thúy làm Lương Nhị lẫn Thùy Nhu đều cười phá lên.

– Em ngốc của chị, nó không rách đâu, mà còn sướиɠ nữa, em không thấy cậu dùng nó làm chị sướиɠ chết lên chết xuống sao?

Thùy cúi đầu, chớp chớp mắt suy nghĩ; thấy con bé lưỡng lự, Lương Nhị lên tiếng giải vây.

– Thôi, anh đã hứa đợi khi Thúy đủ 18 tuổi, anh mới nạp vào phòng, nên cứ để vậy đi, đừng ép em nó quá.

– Hihihi~ vậy là từ nay cho đến lúc đó, em sẽ độc chiếm ©ôи ŧɧịt̠ này~!

Thùy Nhu cười tít mắt, đôi mắt phượng cong lên như vầng trăng khuyết, nàng lại chu môi hôn chụt một cái lên ©ôи ŧɧịt̠.

– Uhm…cậu, mợ ơi! … Em…

– Sao Thúy?

Con Thúy rụt rụt rè rè, ngập ngừng chuyện gì đó.

– E…em…cũng muốn, …được cậu ăn…

Con bé cúi gằm đầu, lí nhí, cái váy nâu sòng, bị kéo lên, che đi gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cái l*и bé xinh lún phún lông tơ đã be bét nước, nhúm lông l*и dính bết vào nhau.

– Hahaha! Tưởng gì! Được!

Lương Nhị thoải mái bước xuống giường, cầm ấm trà tu ừng ực, hắn gạt cái đôn đến trước giường rồi ngồi xuống.

– Nào, hai em cởi hết váy ra đi, rồi quỳ lên giường, chống tay vào tường, ủn mông ra đây.

Thùy Nhu và Thúy ngoan ngoãn làm theo lời Lương Nhị, hai cái váy lần lượt được cởi ra vứt xuống đất, Thùy Nhu thông minh nhất vừa làm đã ra được tư thế Lương Nhị muốn, Thúy phải nhìn sang Thùy Nhu mà bắt chước theo.

– Oaaa….

Lương Nhị trầm trồ, xuýt xoa trước hai cặp mông như hai quả đào tiên chín mọng trước mặt. Thùy Nhu có cặρ √υ' to, nhưng ngược lại, mông của Thúy lại căng tròn, to, đẹp hơn của Thùy Nhu.

– Ưm…mông của vợ cả này!

Chụt

– Ư~

– Mông của vợ hai này!

Chụt

– Ơ~~cậu~!

Lương Nhị lần lượt hôn lên hai bờ mông tròn, tay thỏa thích vuốt ve cảm nhận làn da mịn màng, trơn láng.

Hít…..

– Ààà….l*и vợ cả rất thơm.

– Hihihi~

Hít….

– Hààà…l*и vợ hai cũng thơm không kém.

– Cảm ơn cậu~!

Lương Nhị kề mũi hít hà mùi hương bay ra từ hai cái l*и, của Thùy Nhu thì hồng hào trắng mịn, của Thúy bên ngoài hơi sẫm màu, nhưng bên trong lại hồng hơn Thùy Nhu, mỗi cái l*и mỗi vẻ, không cái nào giống cái nào.

róc rách róc rách

– A~~

Lương Nhị chế trà lên lưng Thùy Nhu, nước trà ấm từ gáy, chảy dọc theo sống lưng, vượt qua cái eo thon con võng xuống, rồi tràn qua khe đít, chảy xuống đệm.

– A~~~

Lương Nhị lè lưỡi, liếʍ một đường dài từ khe đít, ngược theo sống lưng, lên đến gáy Thùy Nhu, hắn ngoạm nhẹ một cái.

– Đồ hư hỏng này~Thúy đang chờ kia kìa, nhanh…ăn l*и em nó đi~ rồi em sẽ hầu chàng!

Thùy Nhu thích cảm giác được Lương Nhị chiều chuộng, nhưng nàng không phải người ích kỷ, nàng biết, có những thứ phải chia sẽ cho nhau, cho đi thì mới được nhận lại.

Quả nhiên, Lương Nhị mỉm cười hài lòng, hôn vào cổ Thùy Nhu.

– Vợ cả của anh thật là rộng lượng, yêu em nhất!

– Ư~~~!!

Lương Nhị cũng chế trà lên lưng Thúy, sau khi hôn vào gáy cô bé, hắn lại tu một ngụm trà, Lương Nhị, nâng cằm Thúy lên, nhả trà trong miệng ra, cô bé há miệng nhận hết, nuốt trọn, không quên cười một cái với Lương Nhị.

Trà ấm trà lại vị trí cũ, Lương Nhị quỳ sau lưng Thúy.

Chát chát

Hắn vỗ hai cái vào cặp mông săn chắc cô bé, cảm nhận độ đàn hồi tuyệt vời.

– Ư~~a~~~

Lương Nhị quỳ bò, hai tay vịn eo Thúy kéo về phía sau, lưởi liếʍ một đường từ l*и lên đến cô bé.

– A~a~cậu~cậu hai~

Cô bé ngây thơ không thể trụ nỗi trước cái lưỡi điêu luyện, Thúy mím môi nhắm mắt, hai nắm tay xiết chặt, mông không ngừng hất hẩy trước sự tấn công của Lương Nhị.

– A~a~ha~~um~um~~

Thùy Nhu bị những tiếng rên của Thúy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng lại ngoạm lấy đôi môi của Thúy hôn, lưỡi của Thúy bị Thùy Nhu mυ'ŧ chặt rồi cắn lấy, kéo ra.

– Ha~ha~he~e~~É~HÉ~É~~~

Đôi tay Thùy Nhu xoa xoa hai bầu vυ' Thúy, mấy ngón tay gãi gãi hai núm, rồi bất thần kẹp lấy hai núʍ ѵú, vừa xoắn vừa kéo. Vừa bị Lương Nhị bú l*и, hai núʍ ѵú lại bị kéo mạnh, Thúy ưởn mạnh mông về trước, đầu giật về sau, ré lên.

– Em mót! Em mót quá cậu mợ ơi! Em e~~…e~~….eee~

Hông Thúy giật đùng đùng như lên động kinh, không biết nước l*и hay nướ© ŧıểυ, bắn xối ra từ cái lỗ đỏ hồng, nóng hôi hổi.

– Hè…hờ…hờ…hờ…em…hờ…sướиɠ quá…mợ ơi…

Thúy gục lên vai Thùy Nhu thì thào.

– Em nghỉ đi!

Thùy Nhu vỗ nhẹ vào má Thúy, con bé nặng nề nằm dài xuống giường, cơn cực khoái vừa nãy gần như rút cạn sức lực của cô bé.

– Nào, bò đến đây vợ yêu! Anh sẽ dạy em bú ©ôи ŧɧịt̠!

Lương Nhị ngồi cạnh Thúy, ngoắc ngoắc Thùy Nhu; Thùy Nhu bò bằng tứ chi đến trước ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị, ngước nhìn hắn mỉm cười đầy dâʍ đãиɠ, mị hoặc.

– Tên em chồng vô lại~! Ngươi bảo chị dâu bú ©ôи ŧɧịt̠ ngươi, muốn miệng của chị cũng da^ʍ tiện, dơ bẩn như miệng ngươi hay sao~?

Thùy Nhu nhìn ©ôи ŧɧịt̠ liếʍ mép, rồi lè lưỡi liếʍ từ gốc ©ôи ŧɧịt̠ lên đến tận đầu khấc.

– Thế nào~? Có phải ngươi muốn chị làm thế này không~? Hay là…ngươi muốn thế này~?

Trước đôi mắt kinh ngạc của Lương Nhị, Thùy Nhu chu môi chạm vào đầu khấc, miệng nàng mở ra, ©ôи ŧɧịt̠ dần dần biến mất trong cái miệng xinh xắn.

– Ọ…ọc…àà…

Thùy Nhu ấn sâu ©ôи ŧɧịt̠ vào họng mình, mắt trợn cong tít lên nhìn Lương Nhị, nàng hất đầu lên kèm theo tiếng thở ra khoan khoái, ©ôи ŧɧịt̠ đã đính đầy nước miếng, bóng lưỡng lên.

– Thích không~?

Thùy Nhu dâʍ đãиɠ hỏi Lương Nhị.

– Nhu, em học ở đâu ra trò này thế?!

– Híhíháháhá~

Thích thú trước sự kinh ngạc của Lương Nhị, Thùy Nhu chồm về phía đầu giường, bàn tay lòn xuống nệm sờ xoạng gì đó.

Lạch cạch

Một cái hộc bí mật ở đầu giường mở ra, bên trong là ©ôи ŧɧịt̠ giả bằng gỗ hôm trước cùng mấy quyển sách. Thùy Nhu lấy mấy quyển sách đưa cho Lương Nhị.

– Hứ~ đừng tưởng chỉ mình chàng biết mấy trò ăn chơi.

– Đây là…

Trên tay Lương Nhị là mấy quyển xuân họa cùng 1 quyển sách viết chữ tàu, nữa phần cuối của sách cũng là mấy tấm hình nam nữ đang quan hệ với nhau.

– Đây là Tố nữ kinh, còn mấy quyển này, chàng cũng biết rồi đấy. Hihi~

– Ái chà! Thật không ngờ! Hahaha! Đúng là vợ của ta!

– Hihi~

– Hihi, cậu hai không biết đấy thôi, ngày trước, những đêm cô đơn, mợ và em còn cùng nhau…

– Ể!!??

Lương Nhị kinh ngạc, hết nhìn Thùy Nhu lại quay qua nhìn Thúy.

Hài lòng trước phản ứng của Lương Nhị, Thùy Nhu vén tóc, đánh mắt với Thúy.

– Thúy, hầu cậu với mợ đi em!

– Vâng.

Thúy nhỏm dậy, lễ phép nói với Lương Nhị.

– Cậu hai, em xin phép được ngồi lên người cậu.

Thúy đè ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị xuống, rồi ngồi áp l*и mình lên

– Ô~ôi~©ôи ŧɧịt̠ cậu hai thật nóng~!

Thúy nhẹ nhàng chà l*и mình lên xuống trên ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị, nước l*и cô bé tứa ra, bôi đầy trên thân ©ôи ŧɧịt̠.

– Mợ~mợ ơi~©ôи ŧɧịt̠ cậu hai mà đút vào l*и em, chắc em chịu không nỗi mất~a~a~

Thúy như con ếch ngồi chồm hỗm trên ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị, phô bày cho Lương Nhị thấy một gương mặt khác của nó, có thể nói là ngu đi vì sướиɠ; đôi mắt nó dại đi, khóe môi trễ xuống, lưỡi thè ra, nước dãi chảy ròng ròng.

Chát

Thùy Nhu vỗ thật mạnh vào cái mông mẩy của Thúy.

– Con bé này! Chị kêu mày hầu cậu với chị cơ mà!

– Á!

Thúy giật mình, nhảy nhỏm dậy.

– Hìhì, mợ! Em đã làm trơn ©ôи ŧɧịt̠ cậu rồi đấy ạ!

– Hừ! Mợ mà không nhắc, chắc mày đút luôn ©ôи ŧɧịt̠ cậu vào l*и mày rồi!

– Hìhì, ©ôи ŧɧịt̠ cậu sướиɠ lắm mợ ạ, chỉ chạm vào thôi mà l*и em tê hết cả rồi.

Thùy Nhu đứng dạng háng trên người Lương Nhị, hai tay vòng sau đầu cho ngực ưỡn ra hết cỡ, từ từ hạ xuống ©ôи ŧɧịt̠, đang được Thúy cầm giữ cho chỉa lên.

– Xem l*и em chuẩn bị nuốt ©ôи ŧɧịt̠ của mình này~mình ơi~!

Đầu khấc đã chạm mớm vào l*и.

– Ô~ô~ô~….

L*и Thùy Nhu bị nong ra, cái đầu khấc tù tù, to tròn như cây nấm tách từng thớ cơ l*и, chui sâu vào trong.

– Ô~~ộ~ộ~ộ

Bạch

Thùy Nhu không gồng nỗi nữa, ngồi phịch xuống, ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắt đâm lút cán vào cái l*и chật khít.

– Hố~ốốố~ốố~ố~

Thùy Nhu sung sướиɠ rú lên, l*и nàng bóp chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị.

– Hây!

Lương Nhị đột ngột hất mạnh lên.

Phọp

– Ố~hố~

Thùy Nhu bị hất nhỏm lên rồi lại rơi phịch xuống, l*и nàng va vào gốc ©ôи ŧɧịt̠ đánh phọp một tiếng.

– Hây! Hây! Hây!…

– Ố~ố~hố! Ô~hố!…

Lương Nhị hất lên liên toại, làm Thùy Nhu cứ ‘ô hố ô hố’ thật buồn cười. Côи ŧɧịt̠ của Lương Nhi đã to, cái đầu khấc còn phình ra, cứ cọ vào vách l*и mỗi khi di chuyển, mỗi lúc nó đâm vào, lại nện mạnh vào cửa tử ©υиɠ Thùy Nhu như cái chùy công thành, không ngừng công phá cánh cổng tiến vào phòng kho báu. Giờ gương mặt Thùy Nhu cũng không khác gì Thúy lúc nãy, dại cả đi.

– Thúy, nhanh bịt miệng mợ em lại, muốn cả nhà nghe thấy hay sao?

– Dạ, ơ, nhưng lấy gì bịt ạ?

– Em ngốc thế, lấy l*и em bịt lại.

– A!

Thúy nhanh nhảu bước qua người Lương Nhị, nó đứng đối diện Thùy Nhu, chu mông ra hôn nàng, nước l*и của con bé cứ nhỏ tong tỏng lên người Lương Nhị.

Hôn chán, Thúy bước lên, ịn l*и mình vào miệng Thùy Nhu.

– Ư~um~um~

Quả nhiên Thùy Nhu không còn rú to được nữa, chỉ còn những tiếng xì xoạp húp lẩu vang lên, chen lẫn tiếng da thịt chạm nhau phành phạch phành phạch.

– Ư~ư~hư~

– A~em sướиɠ~ cậu ơi, mợ liếʍ l*и em~ sướиɠ~ứ~ứ~ứ~

Thùy Nhu không la nữa, thì đến lượt Thúy rên lên.

Chát

Lương Nhị bực mình, cố nhỏm dậy phát thật mạnh vào mông Thúy.

– Mé con đỉ này! Hết mợ mày rên rồi tới mày la! Hai chủ tớ nhà mày ngậm ©ôи ŧɧịt̠ này đi, đưa l*и mày đây!

– Vâng~Ứ~! Mợ cắn l*и em cậu ơi~

Nhận lấy ©ôи ŧɧịt̠ giả từ Lương Nhị, Thúy nhanh chóng đút một đầu vào miệng Thùy Nhu, nó ngậm lấy đầu còn lại, Thúy ngồi xuống, chìa l*и vào cái miệng đói khát của Lương Nhị.

– Úm~~

– Um~~um~~

Đầu Thùy Nhu và Thúy gục gà gục gặc, ©ôи ŧɧịt̠ giả ra ra vào vào hai cái miệng xinh xắn, nước miếng của cả hai nhiễu ra ướt nhèm ©ôи ŧɧịt̠, chảy xuống bốn bầu ngực. Thùy Nhu nhấp nhổm trên ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị, nước l*и ào ra không ngừng, đánh bọt trắng xóa bám đầy vào nơi tiếp xúc của hai người. Bên trên, Lương Nhị nuốt ừng ực nước l*и của Thúy, lưỡi hắn đâm sâu vào cái l*и trinh nguyên rà quét, một ngón tay đâm vào c̠úc̠ Ꮒσα nâu nâu mà móc làm Thúy ngồi không yên, oằn oại, ngoáy mông liên hồi.

– Ư~ư~ư~Á~~EM Sướиɠ~~ EM RA MÌNH ƠI~~!!

– A~a~em cũng RAAAAA~~~

Hai cái l*и cùng lúc co thắt, ©ôи ŧɧịt̠ giả rơi ra, Thùy Nhu và Thúy ôm xiết lấy nhau, cùng thét lên rồi cùng bịt miệng nhau bằng một nụ hôn ướŧ áŧ.

– Ư~grrrrrrrrrrrrr

Lương Nhị cũng bấu chặt vào mông Thúy, hông ưởn hẳn lên khỏi giường.

– A~nóng~

Thùy Nhu rên xiết khi dòng tinh nóng bỏng của Lương Nhị bắn sau vào từng ngõ ngách trong l*и nàng, từng vòng từng vòng cơ l*и xiết chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠, cảm nhận từng nhịp co giật của nó, cửa tử ©υиɠ ép chặt đầu khấc, tham lam mυ'ŧ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dù đã đầy ứ bên trong.

– Aaaa~~

Rên lên đầy thỏa mãn, Thúy lăn ra khỏi người Lương Nhị, Thùy Nhu theo đó cũng đổ ập vào lòng hắn.

– Hơơ~mình ơi, chàng làm đầy ứ bên trong em rồi~! Hihi~ xem này, mặt chàng dính đầy nước l*и con Thúy~!

Thùy Nhu hôn lên mặt Lương Nhị, mυ'ŧ sạch nước l*и trên mặt hắn. Bên dưới, Thúy lồm cồm bò giữa háng Thùy Nhu, khẽ chạm vào mông nàng, Thùy Nhu hiểu ý, lật mình.

Ọtttt

Ngay khi ©ôи ŧɧịt̠ Lương Nhị rời khỏi l*и Thùy Nhu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong cũng trào ra.

– Để em làm sạch cho cậu mợ!

Thúy quỳ giữa háng Lương Nhị, chổng mông ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bú sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn nước nhờn, con bé liếʍ sạch cả bọt trắng dính trên thân ©ôи ŧɧịt̠ lẫn háng Lương Nhị.

– Ư~ưmmm~~

Thùy Nhu cũng nằm ngữa ra, vạch l*и cho Thúy kê miệng vào bú, tϊиɧ ɖϊ©h͙, nước l*и bên trong bị nó hút rột rột ra.

– Xong chưa há miệng ra cho cậu xem nào.

– Ạ!

Thúy hà miệng, Lương Nhị nhỏm người nhìn vào cái miệng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cô bé; vỗ vỗ vào má Thúy, Lương Nhị khuyến khích.

– Nuốt hết đi em, bổ lắm đấy!

– Âng ạ! Ực!

Hơi nhíu mày, Thúy nuốt ực toàn bộ xuống bụng.

– Ngon không Thúy?

Thùy Nhu ôm lấy Lương Nhị, gối đầu lên ngực hắn, một chân gác lên bụng hắn, thể hiện ý chiếm hữu rõ ràng.

– Dạ, hơi là lạ, nhơn nhớt, mằn mặn, nhưng…cũng được ạ.

Lương Nhị nghịch nghịch cái mũi cao xinh xắn của Thùy Nhu.

– Lần sau anh sẽ cho mình được uống tinh của anh, lần này coi như thưởng cho bé Thúy đi, ha! Tinh của đàn ông là đại bổ đấy, các em uống vào sẽ giữ được tươi trẻ, sung mãn tràn trề.

– Xí! Ai nói vậy? Sao em chưa nghe?

– Ông Lương Nhị nói chứ ai!

– Híhíhí! Quỷ hà~nhớ lần sau mình phải cho em nữa đó nhe! xem thử bổ cỡ nào~!

– Hehehe! Đương nhiên rồi vợ yêu của anh!

Nhìn Lương Nhị và Thùy Nhu âu yêm nhau, Thúy nhẹ nhàng tụt xuống giường.

– Cậu mợ, em xin phép được về phòng để cậu mợ nghỉ ngơi ạ!

– Ủa, sao lại về? Ở lại đây, ngủ với cậu mợ!

Thúy nhìn nhìn Thùy Nhu hỏi ý, thấy nàng gật đầu, con bé liền cúi đầu cảm ơn.

Thật ra, Thúy cũng muốn được ở lại, ngủ cùng Lương Nhị lắm, dù gì hắn và Thúy cũng đã làm chuyện phòng the với nhau, dù chưa thật sự làʍ t̠ìиɦ, nhưng cũng tính là một nữa thϊếp rồi, trong lòng Thúy dần sinh ra cảm tình với Lương Nhị. Nhưng thân phận con bé, dù sao đi nữa vẫn không bằng Thùy Nhu, nên nó không dám phạm thượng, để rồi cuộc sống sau này sẽ trở nên khốn khổ khốn nạn.

Được Thùy Nhu cho phép ngủ lại, Thúy đến bên bàn thổi tắt đèn, rồi nhẹ nhàng leo lên giường, nằm cạnh Lương Nhị.

– Đắp chăn khuya khỏi lạnh các em.

Lương Nhị nhỏm người, bung chăn trùm lên chân 3 người. Sự chu đáo của Lương Nhị khiến cả hai cảm thấy ấm áp trong lòng, Thùy Nhu và Thúy cùng ôm lấy Lương Nhị, cảm nhận sự ấm áp từ người đàn ông của mình. Lương Nhị nằm ngửa ra, cho hai cô gái gối đầu lên hai tay, bàn tay tự do mân mê vυ' chủ tớ Thùy Nhu.

– Hêhêhê! Trái ôm phải ấp, nằm giữa hai mỹ nhân, thế gian còn ai phong lưu khoái hoạt bằng ông đây!

– Hứ~! Phong lưu khoái hoạt! Ngày nào không hoàn thành xong bài vở, ngày đó đừng hòng trèo lên giường của em!

Thùy Nhu bĩu môi.

– Ai cha! lúc đó, chỉ sợ lại có người trèo lên giường của thằng em chồng này thôi!

– Đáng ghét~!

– Hihihi~

Trong đêm đen, nơi căn phòng đông viện, ba con chim uyên ương rủ rỉ rù rì, âu yếm nhau, hạnh phúc ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

Cách đó trăm dặm, trong một trại sơn dân, giữa căn nhà sàn lớn nhất trại, quanh đám lửa bập bùng, hơn 10 người đàn ông thô kệch, râu tóc rậm rạp uống rượu với nhau.

CẠCH

Một người đàn ông to lớn, trên cái đầu trọc là một cái sẹo dài, từ trán trái kéo dài qua tận má phải dằn mạnh chén rượu xuống sàn.

– Mẹ kiếp! Thù gϊếŧ cha, cướp vợ không đội trời chung. Quật mộ tổ, dành chén cơm ngươi sống thì ta chết! Thằng Lương Bằng đều có hận cướp vợ với tất cả anh em ở đây! Lần này con trai nó hộ lương qua đường này, chúng ta mỗi người một đao, cho thằng chó đó tuyệt tự tuyệt tôn!

Cả đám đông nhao nhao hưởng ứng.

– Đúng đúng! Cho nó tuyệt tử tuyệt tôn!

Choang! Choang! Choang!….

Từng chén rượu bị cạn sạch rồi đập xuống sàn nhà như làm lễ ước thệ. Sát khí ngùn ngụt bốc lên khiến lũ chim rừng đang ngủ say cũng phải giật mình, quang quác bay đi.