Edit-Beta: Kat Seinna (ms K)
Sáng sớm, hai người liền đưa Tang Nhụy về lại trường học. Tang Đào cũng đang định quay về nhà mình; mà Tề Dạ lại mở miệng đề nghị, còn sớm thế này, nếu không bận gì thì cùng cậu đi dạo tham quan trường đại học cậu đã từng học đi, phong cảnh rất đẹp.
Tang Đào chần chừ. Tề Dạ lại bồi thêm một câu, lúc cậu vào đại học mới chính thức thoát khỏi hai anh trai song sinh, học vất vả lắm mới nhảy qua hai cấp.
Lúc ấy, Tang Đào liền buộc miệng bật hỏi lại:
-Mối quan hệ giữa cậu và họ không tốt sao?
Tề Dạ nói lảng sang chuyện khác:
-Hai ta quay về thay đồ cái đã nha.
***
Hai người đứng trước cửa trường đại học. Dù cho Tang Đào có là người chậm tiêu đến đâu cũng đều cảm thấy hết thảy quá trình này đều đã được Tề Dạ ủ mưu từ trước rồi đi. Cậu ta còn chuẩn bị sẵn quần áo đúng kích cỡ vóc người cửa anh nữa chứ, là một bộ đồ thể thao. Tề Dạ còn làm mặt quỷ lại mở miệng trực tiếp khen “thoạt nhìn anh Đào rất là trẻ tuổi nha, nhìn như sinh viên năm nhất không khác lắm đâu.”
Càng đi vào bên trong, Tang Đào lập tức cảm thấy nếu lúc trước bản thân mình có thể học lên đại học thì có lẽ sẽ không quá giống nhau đi. Tề Dạ đi đến chỗ nào cũng quá thu hút tầm mắt của mọi người, với lại cậu ra trường chưa lâu nên vẫn có rất nhiều người quen biết cậu, dọc theo suốt đường đi luôn có người chào hỏi cậu. Nhưng Tề Dạ đến liếc mắt một cái cũng không thèm cho, vẻ mặt lạnh lùng lại xa cách tỏ vẻ như là không nghe thấy vậy.
Mà, cái loại bộ dạng này của Tề Dạ, trước nay Tang Đào chưa từng gặp qua lần nào. Anh cho rằng ít nhất thì Tề Dạ cũng sẽ nhiệt tình chào lại. Nói đến cùng thì ở trước mặt anh, Tề Dạ luôn nói chuyện rất nhiều, còn vì muốn đạt được thứ mình vòi vĩnh anh, thỉnh thoảng cũng sẽ làm nũng, nhìn thế nào cũng y hệt một bé con không chịu lớn vậy.
Tang Đào nhịn không nổi mới hỏi:
-Sao cậu lại đáp lại chào hỏi của ai hết vậy nghen?
Tề Dạ xoay mặt lại cười với anh, chỉ trong một giây sắc mặt bực bội phiền chán lập tức tiêu tán, biến sắc cực nhanh, làm cho Tang Đào nhìn thấy liền ngây người.
-Muốn đi chơi hai trận bóng không?
Tang Đào mới giật mình đáp:
-A? A, được nha.
Tề Dạ vui sướиɠ nở nụ cười, giữ chặt lấy cổ tay của Tang Đào dắt anh đi về phía sân trường. Đúng là Tang Đào cũng sẽ chơi bóng, trong nhà anh cũng có một quả bóng rổ, rất cũ rồi nhưng vẫn còn căng tròn, dù đã qua nhiều năm rồi, Tề Dạ nghĩ, quả bóng kia nhất đinh là đã được Tang Đào chơi rất thường xuyên.
Cậu từng hỏi Tang Đào, “có ý nghĩ gì đặc biệt hay không”. Tang Đào cười cười, đáp “không có, chỉ là muốn tưởng niện lại lúc còn đi học mà thôi”.
Có thể là Tang Đào tự mình cũng không biết, là do anh nhung nhớ tình bạn xưa, hay là vì an tâm với tình trạng hiện giờ, lại vừa không muốn trốn tránh buông xuôi, cũng vừa lo sợ đổi mới mà thôi.
Nếu gốc rễ của anh là ở trong thôn kia, vậy thì Tề Dạ chính là người phải nhổ đi cả căn gốc rễ kia bật ra.
Tề Dạ đi qua nói mất câu với người trên sân liền vẫy tay về phía Tang Đào, gọi anh lại đây.
Người vây xem bên ngoài sân càng lúc càng nhiều, đều là muốn đến nhìn Tề Dạ. Tang Đào chưa từng thấy qua cảnh tượng này; anh không ngờ rằng Tề Dạ được hoan nghênh đến vậy, vốn dĩ đã quá lâu chưa chơi bóng lại, cộng thêm suy nghĩ thất thần, làm cho chuyền bóng thất bại rất nhiều lần. Tề Dạ chay qua lướt qua bên cạnh anh nhắc nhở:
-Tập trung.
Động tác chơi bóng của Tang Đào vẫn tính là tiêu chuẩn, mà dáng vẻ hoạt bát sinh động thế này của Tang Đào, cũng là lần đầu tiên Tề Dạ được nhìn thấy. Lớp vải quần thể thao bao bọc lấy cánh mông to kia lắc lư không ngừng ở trước mắt cậu, thấp thoáng lộ ra một đoạn vòng eo, chỉ có mỗi Tề Dạ mới trực tiếp mới hiểu biết rõ là lúc thừa nhận mình thì chúng nó mới có bao nhiêu dẻo dai, gợi cảm lại căng tràn sức sống.
Khuya qua, cậu khẩu giao cho Tang Đào xong, tự mình lại chạy vọt vào phòng tắm xối rất nhiều lần nước lạnh mới khắc chế nổi bản thân. Mà giờ này, luồng cảm xúc sôi sục bốc đồng kia hình như là muốn trồi lên; Tề Dạ chỉ đành phải thu hồi tầm mắt, thất thần mà nghĩ, có lẽ nên chỉ dạy cho Tang Đào đánh golf đi, lúc Tang Đào nâng mông lên làm ra động tác đánh bóng nhất định là…
Tiếp theo sau, cả hai đều vẫn chơi thua, dựa theo giao kèo từ đầu đã thỏa thuận, thì bên thua phải hít đất ba mươi cái; Tang Đào áy náy không thôi, liền định nói để anh tự hít đất cho, dù là một trăm năm mươi cái thì anh vẫn sẽ hít.
Tề Dạ lại nhẹ nhàng đáp:
-Không sao cả, chỉ có mấy cái cứ coi là chơi đùa mà thôi, hồi trước bọn em đều thường xuyên đùa giỡn vậy mà.
Ở phía đối diện, một sinh viên nam có vóc dáng cao ráo chơi bóng rất khá bước lại, giơ tay lên định vỗ xuống bả vai Tang Đào, lập tức bị ánh mắt lia tới của Tề Dạ làm cho hoảng sợ đến độ rụt ngay lại bàn tay, không khỏi hiếu kì mà liếc mắt quan sát đánh giá từ trên xuống Tang Đào hai lần, sắc mặt vẫn cứ như bình thường mở miệng:
“Không sao đâu mà, nếu anh không đến, thì đến nay chắc bọn em cũng chưa từng có cơ hội để bắt Tề Dạ chịu phạt đâu đó, sau khi cậu ta tốt nghiệp đến giờ còn chưa từng ghé qua trường lần nào nữa.”
Tang Đào càng thêm bối rối lại khổ sở, cặp mặt mở to tròn trĩnh lén xem Tề Dạ hai lần, mới nhỏ giọng nói:
-Thực xin lỗi.
Tề Dạ cảm thấy ở trước mắt mình nhìn thấy thấp thoáng nhô ra một gương mặt kinh hoảng giât mình của chú nai con, cậu nhịn không nổi giơ tay đến khẽ xoa đỉnh đầu xù xù của Tang Đào hai cái, kiềm nén lại bản thân vẫn đáp:
-Không sao hết, lại đây.
Tang Đào nghe lời đi lại gần sát, cậu mới thì thầm mở miệng với âm lượng chỉ đủ để hai người họ có thể nghe thấy:
-Anh Đào, nếu không thì anh nghĩ lại xem, bồi thường cho em ở mặt khác đi.
Tang Đào nghiêng mặt vừa vặn nhìn thấy đoạn cần cổ trắng nõn thon dài của Tề Dạ, túa ra từng dòng mồ hôi nhễ nhại, cả người tản ra hormone đàn ông bỗng dừn dựa sát mình, ngay cả tiếng nói trầm thấp bên tai lại càng thêm nóng bỏng; Tang Đào cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, kéo theo đầu óc dần nóng lên thế mà lại nhớ đến đầy đầu đều là…
Hình ảnh Tề Dạ làʍ t̠ìиɦ với anh.
Làm sao bồi thường đây?
Không phải chứ, Tề Dạ là muốn.
Vì ý nghĩ này của mình mà Tang Đào vừa thẹn thùng lại 囧, ngay cả độg tác hít đất cũng hoàn toàn cứng ngắc mười phần, cũng may là vừa mới vận động xong nên làn da có chút ửng đỏ.
Tề Dạ thu hết mọi động tác nhỏ vào trong đáy mắt mình, ánh mắt nhìn Tang Đào hệt như là con sói đói đang mon men định lập tức nhào đến chộp lấy chú nai con mà tự mình nuôi nhốt cắn xé nhai nuốt không còn sót lại chút gì cả; nhưng mà cậu lại chỉ ở cạnh Tang Đào ân cần hỏi han:
-Nghĩ gì đó, anh Đào? Sao mặt đỏ quá kìa?
Tang Đào hoảng hốt, bối rối nâng một bàn tay lên sờ qua khuôn mặt của mình, vẫn chống một tay còn lại trên mặt sân giữ đúng nhịp đếm mà không dừng lại động tác hít đất:
-A, không có nha.
Ánh mắt của Tề Dạ càng đen tối, tưởng tượng: nếu bắt Tang Đào quỳ rạp trên mặt đất vừa phải chịu bị cᏂị©Ꮒ vừa phải tập hít đất, thì không chừng cũng rất là sướиɠ đi; có lẽ là người này sẽ không tiếp tục tập hít đất nổi nữa mà chỉ biết khóc thút thít xin tha, lúc này mình liền có thể sẽ nói mấy lời dọa dẫm nếu anh không tập tiếp, liền hung hăng cắm anh.
Tề Dạ chỉ là cố ý mở miệng chậm rì rì nhả chữ nói:
-Anh Đào đừng sợ, bây giờ em thật là sẽ không ép anh làm gì cả đâu, lát nữa cùng em đi đánh một trận golf có được không?
-A, ừm, được nha.
-Nghe giọng điệu này của anh Đào, nghe qua sao cứ thấy giống như là rất thất vọng đi? Lý nào ở trong lòng đã nghĩ kỹ, tìm được cách bồi thường cho em rồi sao hả?
-Không… không có!