Hôn Anh

Chương 13

Edit-Beta: Kat Seinna (ms K)

Rốt cuộc thì phản ứng quá kích của Tang Đào âm thầm lắng xuống trong tiếng cười giòn giã của Tang Nhụy. Tang Nhụy cười đến ngã trước ngã sau, nói: “Anh trai, anh nói giỡn quá trớn nha, coi ba ba kìa bị dọa sợ quá chừng hà.”

Tề Dạ hậm hực sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm, mình cũng đâu phải hù dọa ảnh, chính là đang nói lời nghiêm chỉnh mà. Cậu trả lời cho có lệ: “Ừm, giỡn mà.”

Tang Nhụy lại hỏi: “Anh trai nè, lúc anh đi học có từng đánh nhau với bạn học không á?”

Tề Dạ chống đầu suy nghĩ. Từ nhỏ, nguyên nhân xuất phát đều là từ diện mạo của mình, mà cậu đã hứng chịu không ít quấy rầy lại phiền phức dai dẳng; tính nết của cậu lại cọc lốc lại nóng nảy, cũng từng đánh người không ít. Nhưng trước mặt Tang Đào lại không thể khai ra được, cho nên cậu liền đáp:

“Ừm, hình như khá là ít đi, nhưng mà hồi anh còn nhỏ toàn bị hai anh trai song sinh bắt bạt, thường xuyên kiểu rõ ràng mình là nạn nhân lại không biết giải bày ra sao, cho nên đặc biệt có thể hiểu được cảm nhận của bé.”

Cô bé kinh ngạc liền há to miệng, trong lòng nghĩ có ba người lớn lên giống hệt Tề Dạ không khác chú nào, đây là kiểu gia đình gì nha. Con bé lại thật là hâʍ ɦộ: “Anh có hai người anh trai luôn sao? Vậy thì cũng quá hạnh phúc rồi nha!”

Tề Dạ lộ ra vẻ rầu rĩ lại nói tiếp: “Nhưng mà là anh em cùng cha khác mẹ thôi, anh lại là út, nên luôn bị bắt nạt, có gì tốt chứ?”

Cậu vừa nói vừa lưu ý đến Tang Đào đang ngồi ở một bên đúng là đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng hai người trò chuyện. Tề Dạ nghĩ thầm, rõ là Tang Đào rất để ý, rồi lại không dám thẳng thắn thừa nhận.

Thế nên, đúng lúc này cậu kết thúc câu chuyện, lái sang vấn đề khác:

“Được rồi, không nhắc đến chuyện linh tinh không vui nữa. Có muốn đi nhà anh chơi không nè, nhà anh… thật ra cũng không có gì để chơi đùa cảm, chỉ có mỗi mình anh ở thôi, rất là hiu quạnh, nhưng mà lại gần đây nên tiện cho bé đi học sớm vào ngày mai một chút đó.”

Đương nhiên là Tang Nhụy muốn đi rồi. Cô bé xoay người ôm lấy cánh tay Tang Đào lắc qua lắc lại, nhõng nhẽo năn nỉ:

“Ba ba, chúng ta có thể đi đến nhà anh trai Tề Dạ chơi hông? Chỉ có nửa ngày với một buổi tối nay thôi nha! Lúc trước, anh ấy cũng đã ghé chơi nhà chúng ta rồi mà hen, còn lúc ba sinh bệnh anh ấy vẫn luôn chăm sóc ba đến khỏe lên mà.”

Tang Đào có chút không được tự nhiên liền quay mặt đi sẵn giọng đáp lại:

“Muốn đi thì đi thôi.”

Con bé ôm chầm lấy cổ Tề Dạ, bám dính trên người cậu dụi đến dụi đi. Tề Dạ cũng cười, ôm lấy cô bé nhắc nhở: “Coi chừng ngã.”

Tiếp theo sau, Tang Nhụy nói chuyện ríu rít suốt cả một đường. Nhưng lại không có nhắc đến nội dung mà Tang Đào muốn nghe nữa; bỗng dưng anh mới nghĩ ra, Tề Dạ vốn hiểu rõ toàn bộ con người anh như lòng bàn tay; mà trước nay anh lại chưa từng hiểu biết rõ cậu trai lớn lên xinh đẹp quá mức này.

Tề Dạ dẫn hai người họ về ở tại một căn phòng không xa trường đại học mà cậu đã từng học. Trong phòng ngăn nắp lại sạch sẽ, với bộ dạng này nhìn qua hệt như là chưa có ai ở qua, chỉ có vài món quần áo của Tề Dạ quăng lung tung khắp nơi, thoạt nhìn cũng lại thật sự giống với nhà của người đàn ông sống một mình.

Chỉ là Tề Dạ còn chuẩn bị một đôi dép lê cho Tang Nhụy. Cậu lấy dép ra, lúc đưa cho Tang Nhụy mới nói:

-Ngày trước, lúc ghé chơi nhà hai cha con, liền nghĩ có lẽ sẽ có ngày hai cha con cũng sẽ ghé qua nhà em chơi, nên cứ chuẩn bị trước mấy thứ này đã.

Tang Đào cũng thay dép lên vào chân lên tiếng:

-Cám ơn.

Tề Dạ vào nhà rót nước cho hai cha con, lại nói:

-Em không biết nấu cơm. Anh Đào, muốn cám ơn mà nói, không bằng nấu bữa cơm cho em ăn đi, đã lâu rồi chưa ăn lại cơm canh do tự tay anh Đào nấu, làm chân heo hầm nồi đất được không anh?

Tang Đào cũng phu họa theo nói, lâu rồi con bé cũng chưa ăn lại mấy món ba ba nấu. Thế là, Tang Đào nghỉ ngơi chốc lát liền bắt tay nấu nướng làm cơm chiều. Còn Tề Dạ và Tang Nhụy chơi trò chơi với nhau ở bên ngoài phòng khách.

Tề Dạ vừa tự dắt tay chỉ bé con chơi trò chơi, lại dời tầm mắt chuyển về phía phòng bếp ngắm nghía. Cậu nhìn theo bóng lưng bận rộn lắc lư quanh trong phòng bếp; với vóc người đang mặc tạp dề buộc dây quanh eo kia, nếu bị cởi hết đồ ra thì càng thêm gợi cảm. Nhất đinh là cậu sẽ không nhịn nổi, liền đè Tang Đào lên trên quầy bếp, để anh vừa xắt rau, vừa thừa nhận du͙© vọиɠ của mình.

Nhưng hiện tại, cậu không thể làm vậy được, cứ vậy thì sẽ dọa sợ chú nai con của cậu chạy mất thì sao.

Tang Đào cao lớn vừa đủ, trong lúc nửa người trên bị đè xuống thì cái mông sẽ vểnh lên thành một đường cong mượt mà rất thích hợp để làm loại chuyện này. Tề Dạ ôm lấy ý da^ʍ với Tang Đào cứ mãi suy diễn bay bổng đến không giới hạn; mà trong trò chơi, nhân vật nho nhỏ đã chết liên tiếp mấy lần.

Rốt cuộc, Tang Nhụy không nhịn nổi nữa, mở miệng nhắc nhở:

“Anh trai ơi, anh đang làm gì á, coi kìa anh đã chết mất bao nhiêu lần rồi đó!”

Tề Dạ mới bừng tỉnh, thu hồi ánh mắt, quơ vội vạt áo che lại chỗ giữa hai chân mình vừa đáp: “Không sao đâu, chơi lại là được mà.”

Rốt cuộc, Tề Dạ chưa ăn được chân heo; điều này gần như sắp biến thành một cái chấp niệm của cậu. Cậu nhấm nháp đồ ăn trong miệng, còn cặp mắt lại nhìn Tang Đào, ánh mắt dõi theo chằm chằm hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Tang Đào vào bụng vậy; nghĩ thầm: cả chân heo lẫn Tang Đào, cậu đều nhất định phải ăn được vào miệng hết!

Căn nhà này vẫn còn có một ưu điểm. Chính là chỉ có một phòng nghỉ cho khách; thế là vào buổi tối lúc ngủ, Tề Dạ sắp xếp Tang Nhụy ở trong phòng dành cho khách; như vậy thì Tang Đào cũng chỉ có thể ở cùng với cậu…

Tang Đào ôm ra một tấm chăn không biết là lục tìm từ đâu ra, nói:

-Tôi ngủ trên sô pha.

Tề Dạ vội năn nỉ:

-Đừng nha, anh Đào, anh ngủ ở trên giường của em đi, em ra ngủ sô pha, nào có cái đạo lí để cho khách ngủ trên sô pha chứ?

Tang Đào không lay chuyển được quyết định của cậu, chỉ đành bước vào phòng ngủ chính, sau khi nằm được một lát, Tề Dạ lại đến gõ cửa lần nữa, cậu cầm một ly sữa tươi nói:

-Anh Đào, uống một ly sữa tươi ấm đi, sẽ ngủ ngon hơn một chút đó.

Tang Đào trực tiếp hối hận lỡ quên khóa cửa. Anh không muốn uống sữa tươi, mà Tề Dạ lại nói:

-Nếu anh không muốn tự uống một mình, thì em sẽ đút cho anh uống vậy.

Vừa nói xong lại tự mình uống vào một ngụm, làm bộ dán người lên phái trước định dùng miệng đút Tang Đào uống vào.

Tang Đào đành phải cầm lấy ly sữa, hơi ngửa đầu lên hé miệng uống cả một hơi hết sạch ly. Tề Dạ nhận lại cái ly không, nhìn thấy một vệt sữa còn vương lại bên khóe môi anh, cổ họng bắt đầu khô khốc, tự não bổ bốc lên hình ảnh Tang Đào ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình cố nén xuống cảm giác khó chịu đang nuốt vào phun ra…

Đột ngột, Tang Đào quăng cái gối đập vào chỗ giữa hai chân cậu, lúng túng quát khẽ:

-Đi ra ngoài mau! Cậu… cậu đi ra ngoài mau!

Tề Dạ cũng không thèm che đậy, thong thả lại thoải mái đứng dậy, ưỡn phần hông chỉa thẳng về Tang Đào làm động tác đâm đam hai cái, nói thẳng:

-Anh Đào yên tâm đi, không được anh cho phép, em sẽ không cưỡng ép anh nữa đâu.

Tôi tin là không qua bao lâu nữa, thì em sẽ lập tức đồng ý mà thôi.

***

Sau nửa đêm, cả người Tang Đào khô nóng. Anh nằm mơ thấy một giấc mộng. Trong mơ, Tề Dạ chui vào trong chăn anh, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng trên người anh,.mềm giọng năn nỉ:

“Anh Đào, đây là phản ứng bình thường mà thôi, đừng từ chối em có được không?”

Dứt lời, liền há miệng ngậm lấy anh rồi bắt đầu nuốt vào phun ra, hệt như yêu tinh chuyên đi hút tinh khí của đàn ông vậy; trong một chốc, Tang Đào lập tức ‘tước vũ khi đầu hàng’. Tề Dạ ngẩng mặt lên, vươn đầu lưỡi ra đánh một vòng liếʍ qua cuốn theo chút chất lỏng trắng đυ.c bên khóe môi nuốt vào trong miệng, lại nũng nịu nói: “Anh Đào, anh bắn ra nhiều lắm nha, lại còn muốn mạnh miệng nói anh không có cảm giác với em về mặt này sao hả?”

Cảm giác trong mộng quá chân thật hệt như là đã thật sự đã xảy ra vậy.

Ngày hôm sau, Tang Đào tỉnh giấc, xốc chăn lên lập tức thấy quần áo trên người vẫn chỉnh tề không chút xộc xệch nào; anh cảm thấy xấu hổ lại giơ ra kéo dây quần ra, bên trong cây của quý kia chỉ đang ở trạng thái ‘chào cờ’, đây là phản ứng bình thường thôi; trên người cũng không có bất kì dấu vết nào khác, mà… cứ thấy có chỗ nào đó quái quái.

Đến mức suốt cả buổi sáng này, anh cũng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt của Tề Dạ, nhưng người nọ lại cứ như cố ý lượn lờ rõ rệt ở trước mắt anh suốt cả một đường.