“Thiếu gia, ưm hưm… Bên trong, tiến, tiến vào…” Trình Vi Ức bị đặt trên đàn piano, quần bị lột, phân thân đứng thẳng, nữ huyệt rỉ nước. Trải qua một phen đùa giỡn của Tiên Thiên Vũ, hạ thân lầy lội, trong huyệt lại còn ngứa ngáy trống rỗng.
Anh cầm lấy cà vạt của Tiên Thiên Vũ kéo người về phía mình, chủ động hôn môi đối phương. Hai tay Tiên Thiên Vũ chống trên phím đàn, theo động tác biến động bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng nhạc bất đồng.
Trình Vi Ức cởϊ qυầи lót của Tiên Thiên Vũ ra, hai tay móc phân thân ràng buộc trong qυầи ɭóŧ. Nơi đó đã phồng to cứng rắn, độ cứng lửa nóng cho thấy Tiên Thiên Vũ hiện tại cũng hết sức kích động.
Bây giờ họ đang ở trong phòng khách của biệt thự, làm việc này trên đàn piano của Tiên Thiên Vũ.
Sự khẩn trương và cấp thiết của Trình Vi Ức thoả mãn ham muốn chiếm hữu của Tiên Thiên Vũ ở mức độ rất lớn. Hắn đỡ phân thân to cứng đẩy khe thịt, qυყ đầυ sung mãn tựa như mở đường tiên phong, không chỉ có banh rộng hành lang chật hẹp thuận tiện cho côn ŧᏂịŧ đi vào, lại dành cho thịt huyệt trơn ướt đầy đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Chỉ là quá trình tiến vào đơn giản ngắn ngủi như vậy, sau khi côn ŧᏂịŧ cắm vào nữ huyệt, Tiên Thiên Vũ phát hiện Trình Vi Ức đã bắn. tϊиɧ ɖϊ©h͙ để lại một vệt ô uế trên tây trang hai người, mùi tanh tưởi lan tràn trong không khí, Tiên Thiên Vũ gấp gáp thúc eo, chọc côn ŧᏂịŧ vào càng sâu.
“Ưm a…” Trình Vi Ức phản ứng hơi lớn, kêu lớn một tiếng, chân đạp trên phím đàn, tạo thành một khúc nhạc phổ lộn xộn.
Tiên Thiên Vũ xem cái này thành một loại cổ vũ, vừa gặm cắn cần cổ nam nhân vừa lắc eo, hai tay vói vào vạt áo vuốt ve cơ thể của nam nhân.
Trong huyệt ẩm ướt cực kỳ, côn ŧᏂịŧ ở bên trong lúc ra vào trêu ghẹo tạo ra âm thanh da^ʍ mỹ, “Phụt phụt”, kéo dài không dứt. côn ŧᏂịŧ mang ra dâʍ ŧᏂủy̠ càng nhiều, tích tách toàn bộ chảy xuống đàn piano dưới thân Trình Vi Ức. Ánh nắng ôn hòa từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bao phủ hai người giao hợp dưới cửa sổ trong ánh sáng rực rỡ.
Tiên Thiên Vũ nhấc hai chân Trình Vi Ức tách ra hai bên, triệt để bại lộ nữ huyệt, hắn dùng sức cắm vào, âm nang đυ.ng lên mông nam nhân, côn ŧᏂịŧ mạnh bạo chui vào sâu trong nữ huyệt.
Trình Vi Ức hô hấp dồn dập, theo côn ŧᏂịŧ nhanh chóng ra vào, kɧoáı ©ảʍ chất chồng, anh rất nhanh rơi vào thế giới tìиɧ ɖu͙©, lên tiếng kêu da^ʍ, cũng không để ý lúc này người đang ở đâu.
Tiếng rêи ɾỉ cử nam nhân chính là thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất, côn ŧᏂịŧ không ngừng cày cấy lại lớn thêm một vòng, bịt kín nữ huyệt, lúc ra vào ma sát thịt huyệt nhạy cảm, mang đến càng nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn.
Tiên Thiên Vũ không ngừng nghỉ mà thẳng tiến vào sâu trong huyệt, kích động không thôi, “A Ức, phía dưới của em cắn anh thật chặt, sướиɠ quá.”
Côn ŧᏂịŧ như đang ngâm mình trong nước suối nhiệt độ cực cao, thịt huyệt chung quanh không ngừng xoa bóp cán dươиɠ ѵậŧ, thực sự là vừa thoải mái vừa hưởng thụ. Nhìn thấy nam nhân bị mình làm gọi da^ʍ không ngừng lại còn muốn dang rộng hai chân để cho hắn đi vào càng sâu, trong lòng Tiên Thiên Vũ tràn đầy vui mừng, quyết định nếu hôm nay không làm nam nhân đến không rời giường cùng với tự cầu xin tha thứ thì tuyệt không dừng lại.
Nghĩ vậy, lực hắn thọc vào càng thêm hung mãnh. Phía dưới không ngừng dùng côn ŧᏂịŧ to phồng giày xéo nữ huyệt yếu ớt của nam nhân, bên trên còn dùng sức giật áo sơ mi của nam nhân.
Nam nhân thoáng nâng ngực lên, hai đầṳ ѵú đỏ đáng thương đứng thẳng. Tiên Thiên Vũ há mồm ngậm một viên trong đó, dùng đầu lưỡi liếʍ, dùng răng gặm cắn, chỉ chốc lát sau nơi đó đã dính đầy nước bọt, dấu răng bắt mắt, đầṳ ѵú cũng sưng lên, đỏ au.
“A, Thiên Vũ, Vũ…Đừng, đừng hút, đừng cắn…” Ngực sau khi hết đau thì căng căng, cảm giác quen thuộc khiến Trình Vi Ức rất bất an. Anh đẩy đầu Tiên Thiên Vũ, lại ưỡn ngực đưa cơ thể vào miệng đối phương.
Tiên Thiên Vũ hung hăng hút đầṳ ѵú trong miệng, vừa cười vừa nói: “Vẫn là cơ thể của em thành thật hơn.” Côn ŧᏂịŧ mãnh liệt rút cắm, đầṳ ѵú bị mυ'ŧ vào không ngừng, thần kinh của Trình Vi Ức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, toàn thân run run, phân thân lại bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, “A, a a…”
Nữ huyệt phun ra từng dòng da^ʍ thuỷ một nóng bỏng, bị côn ŧᏂịŧ lớn ngăn chặn lối ra, toàn bộ tưới lên qυყ đầυ phía trước côn ŧᏂịŧ. Bụng dưới của Tiên Thiên Vũ căng thẳng, liên tục dùng sức hướng về phía nữ huyệt mới cao trào của nam nhân rút cắm mấy lần, cuối cùng đâm côn ŧᏂịŧ vào miệng tử ©υиɠ, rồi bắn ra.
Trình Vi Ức “A a” kêu to, cong lưng, thẳng đầu ngón chân, sướиɠ đến mức nước bọt đều chảy ra từ khóe miệng khẽ mở. Tiên Thiên Vũ lè lưỡi liếʍ sạch.
Tiên Thiên Vũ rất thích để côn ŧᏂịŧ ở lại trong nữ huyệt thịt huyệt co giật sau cao trào, thứ nhất có thể ngăn chặn huyệt khẩu phòng ngừa tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, thứ hai chính là hưởng thụ thịt huyệt mềm mại xoa bóp, cực kỳ thoải mái.
L*иg ngực nam nhân phập phồng không ngừng, dư vị cao trào còn chưa đi qua, cả người mơ màng. Ánh mắt Tiên Thiên Vũ rơi lên ngực nam nhân, ánh mắt trầm xuống, hắn lại cúi đầu ngậm vào một đầṳ ѵú sưng đỏ trong đó.
Mυ'ŧ mạnh một cái, lại có một dịch thể chảy vào trong miệng. Tiên Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc, nhìn nam nhân đang khẽ khép mắt nam, đầu lưỡi bao lấy đầṳ ѵú lại mυ'ŧ một cái, lại một dòng dịch thể bị hút ra. Nam nhân chỉ phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái từ cổ họng.
Tiên Thiên Vũ kích động đến sắp khóc rồi. Ngậm đầṳ ѵú nam nhân liều mạng mυ'ŧ vào, hút dịch thể mùi sữa thơm toàn bộ vào trong miệng, nuốt vào bụng. Một đầṳ ѵú hút xong rồi thì đổi bên, cho tới khi sữa tươi của nam nhân đều ăn sạch sẽ.
Trình Vi Ức cũng không biết mình bị làm đến ra sữa. Đầu anh có chút nặng, ngực bị Tiên Thiên Vũ mυ'ŧ rất thoải mái, còn muốn bị mυ'ŧ nữa. Mà côn ŧᏂịŧ cắm trong nữ huyệt đang từ từ lớn lên, trở nên cứng rắn, căng nữ huyệt đều có chút đau. Anh giật giật cơ thể, lại bị Tiên Thiên Vũ ngăn chặn, ngay sau đó côn ŧᏂịŧ đã thọc vào tử ©υиɠ.
“Ưm a, a…” Trình Vi Ức khó nhịn phát ra tiếng rêи ɾỉ, hai tay nắm chặt thành đàn piano, khớp xương trắng bệch, “A, sâu, sâu quá…”
Tiên Thiên Vũ rất đắc ý, khởi xướng công kích mãnh liệt về phía tử ©υиɠ, “A Ức, em đúng là một bảo bối… Em bị anh cắm đến ra sữa rồi, thật là thơm.” Hắn nói rồi cúi người bên tai nam nhân, dùng đầu lưỡi liếʍ vành tai nhạy cảm của nam nhân, trong hơi thở đều là mùi sữa.
Trình Vi Ức thần trí hỗn độn, căn bản không biết Tiên Thiên Vũ nói cái gì. Anh chỉ biết mình hiện tại đang bị người yêu ȶᏂασ, hai người họ thân thể rất phù hợp, Tiên Thiên Vũ làm cho anh rất thoải mái, hắn muốn càng nhiều…
Nếu như có thể, anh còn có thể lại mang thai con của Tiên Thiên Vũ lần nữa.
Tiên Thiên Vũ làm đến hăng say, chợt nghe Trình Vi Ức đột nhiên khàn giọng nói: “Thiên Vũ, sâu chút nữa… Làm cho, làm cho em mang thai…”
Nghe vậy, Tiên Thiên Vũ cũng dừng động tác, nghe Trình Vi Ức lại nói một câu, “Cho em sinh em bé, vì anh sinh em bé.”
Con ngươi Tiên Thiên Vũ phóng đại, kinh ngạc đến mức quên mất chuyện mình đang làm. Hắn nhìn gương mặt Trình Vi Ức ngũ quan khắc sâu, hai gò má ửng hồng, hốc mắt ướŧ áŧ, đôi môi sưng đỏ. Chính là lời nói ta từ đôi môi quen trầm mặc kia, làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc gấp bội, “A Ức, em đang nói cái gì vậy?”
Hắn không xác định hỏi, trong lòng lại là kinh hỉ lại là chờ mong. Sau đó Trình Vi Ức quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, hắn lại nghe nam nhân nói: “Chúng ta sinh em bé, con của anh và em. Thiên Vũ, có được hay không?”
Lần này Tiên Thiên Vũ lần triệt để không bình tĩnh được tâm tình kích động rồi. Hắn trả lời “Được”, ôm nam nhân bắt đầu mãnh liệt ra vào.
Côn ŧᏂịŧ cậy mạnh rút cắm trong nữ huyệt, tử ©υиɠ từng bị bắn tinh hoàn toàn mở rộng cửa, mặc kệ côn ŧᏂịŧ ra vào, mang vào dâʍ ŧᏂủy̠, mang ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Hạ thân hai người quấn quýt chặt chẽ, côn ŧᏂịŧ chưa bao giờ rời khỏi huyệt khẩu mở lớn, qυყ đầυ đánh vào thịt huyệt mềm mại, kɧoáı ©ảʍ cường liệt trước nay từng chưa có.
Quần áo trên người hai người đều đã ướt đẫm, Trình Vi Ức còn giống như là mới vớt lên từ trong nước, tóc theo va chạm tung bay trên không trung, mồ hôi hất ra, trên phím đàn màu đen đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người.
Một đợt làʍ t̠ìиɦ đột ngột giằng co thật lâu. Tiên Thiên Vũ như là mở đủ mã lực, thề làm Trình Vi Ức đến phát khóc làm đến cầu xin tha thứ mới có thể ngừng. Nhưng mà Trình Vi Ức vẫn luôn rất kiên cường và quật cường, cho dù anh sắp ngất đi cũng chưa từng mở miệng kêu Tiên Thiên Vũ dừng lại.
Chỉ cần Tiên Thiên Vũ muốn, anh sẽ cho, dù cho chính mình tan xương nát thịt.
Trình Vi Ức chuyển về biệt thự đã một tuần, Lê Cẩm Hy ồn ào rốt cục không ở lại được đành mang theo túi xách rời đi. Hiếm có khi rảnh rỗi lại không có người quấy rối, Tiên Thiên Vũ ngồi bên cửa sổ đàn piano, Trình Vi Ức thì chuẩn bị trà chiều cho hắn.
Chỉ là Tiên Thiên Vũ không uống trà chiều, nhưng lại đè Trình Vi Ức trên đàn piano ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài, trong đó còn ngoài ý muốn uống được sữa mẹ nóng hổi.
Sau khi xong việc Tiên Thiên Vũ ngồi trên sô pha uống cà phê đã nguội, bên cạnh cũng không có người nói muốn đổi ly nóng cho hắn. Hắn uống thật vui vẻ, vẫn luôn cười, lần đầu tiên cảm thấy cà phê nguội hoá ra cũng có thể ngon như vậy.