Trình Vi Ức quyết tâm không cho côn ŧᏂịŧ rời khỏi mình. Côn ŧᏂịŧ vừa bắn tinh xong còn chôn sâu trong nhục động, anh đè lên vai Thiên Vũ, nằm lên ghế, cũng kéo Tiên Thiên Vũ nằm trong ngực, không cho đối phương đứng dậy.
Tiên Thiên Vũ rất mừng với đãi ngộ thân thiết, ôn tồn trong lúc làʍ t̠ìиɦ thì ắt không thể thiếu, hiếm có khi nam nhân chủ động như hôm nay, nhiệt tình như thoát thai hoán cốt, khiến hắn vẫn còn muốn tiếp tục.
Hắn hôn vai nam nhân, để lại phía trên một dấu vết mờ mờ, lại nghiêng đầu hôn lên cổ nam nhân, mυ'ŧ ra dấu hôn xanh tím. Trình Vi Ức chỉ thấp giọng rêи ɾỉ, không tránh ra, ngầm đồng ý hắn ôn nhu chiếm hữu.
Nữ huyệt trải qua hai lần làʍ t̠ìиɦ trắng trợn, huyệt khẩu xôm xốp, côn ŧᏂịŧ mềm xuống liền không lấp được hành lang, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi chảy ra, khiến hạ thân tương liên của hai người lầy lội vô cùng, mùi tanh nồng khắp bốn phía. Trên ghế da cũng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Trình Vi Ức mặc dù không cho côn ŧᏂịŧ rời đi, nhưng cũng không ép buộc tϊиɧ ɖϊ©h͙ nằm trong người, hai chân xụi lơ để trên xe, hạ thân mở rộng, mặc kệ thịt huyệt ngọ nguậy, đẩy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ngập ra ngoài. Một hình ảnh ngọc thể nằm đó, tùy người đến hái kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Tiên Thiên Vũ.
Có điều mới đình chiến được mấy phút đồng, không chịu nổi sức dụ dỗ max điểm của nhục động, côn ŧᏂịŧ mới bắn tinh lại sung huyết trương phồng lần nữa, đẩy căng nhục động, lấp kín huyệt khẩu không ngừng tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài.
Trình Vi Ức thở hồng hộc, bị qυყ đầυ sưng phồng ma sát đến nơi mẫn cảm, toàn thân run rẩy, phân thân đằng trước lại run rẩy dựng thẳng, tinh thần sáng láng.
Tiên Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trước xe, đúng năm giờ. Hắn cụp mắt nhìn nam nhân, nhún nhún thắt lưng, liền thấy nam nhân mở miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, hai mắt hơi khép, gương mặt chồng chất tình triều.
“Một lần nữa nhé?” Hắn khẽ thổi nhiệt khí bên tai nam nhân, “Đổi vé máy bay đi, anh không muốn cứ thế thả em đi.”
Nam nhân mở mắt nhìn hắn, hốc mắt ướŧ áŧ, ánh mắt lóe sáng. Hắn cho rằng nam nhân sẽ nói câu gì, nhưng cái gì đều không nghe được. Chỉ là nam nhân nâng eo cọ xát hạ thân của hắn, chủ động dùng nhục động ngậm côn ŧᏂịŧ lắc eo ra vào.
Nghe lời như vậy!
Đầu Tiên Thiên Vũ phát nhiệt, nâng eo phối hợp với nam nhân cắm vào. Hành lang ẩm ướt, dâʍ ŧᏂủy̠ trơn nhẵn tràn lan, qυყ đầυ trót lọt cắm đến vị trí tử ©υиɠ.
Trình Vi Ức mẫn cảm rụt người, kéo ra khoảng cách giữa qυყ đầυ và tử ©υиɠ. Tiên Thiên Vũ khó hiểu, lại thẳng lưng cắm đi, côn ŧᏂịŧ vừa vào sâu bên trong Trình Vi Ức liền trốn ra sau, tất nhiên không cho côn ŧᏂịŧ chạm tới tử ©υиɠ.
Trình Vi Ức hai mắt tan rã, nhìn trần xe, trong miệng kêu, “Đừng đυ.ng, không thể đi vào…”
Là tổn thương lần trước còn chưa khỏi nhỉ, Tiên Thiên Vũ thầm muốn, liền cúi đầu hôn nam nhân, trấn an nói: “Anh không vào, anh không vào nhé.”
Lúc nói chuyện côn ŧᏂịŧ cũng chỉ làm vận động piston nhè nhẹ, cách xa tử ©υиɠ nhạy cảm của nam nhân. Nghe được cam đoan nam nhân cũng không né nữa, hai chân đạp lên ghế, hạ thân mở rộng, bại lộ nhục động bị cᏂị©Ꮒ nhầy nhụa, tiếp thu côn ŧᏂịŧ rút cắm.
Tiên Thiên Vũ trèo lên giữa hai đùi nam nhân, hai chân đạp trên xe, cơ hồ là nhảy qua ngồi lên ghế trước, hai tay nhấc hai chân nam nhân lên nửa người trên nghiêng về trước đè nặng nam nhân. Hai người nhiệt liệt hôn sâu, trao đổi nướt bọt, đồng thời côn ŧᏂịŧ cũng dùng hết khả năng cắm vào nhục động, chín nông một sâu, kéo tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn vào r khỏi huyệt khẩu, lại cắm trụ thân vào thịt huyệt.
Qυყ đầυ sưng to giã vào thịt huyệt, ép hành lang vốn đã nóng tăng cao nhiệt độ lên nhiều hơn. Cái miệng cuối hành lang phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục không ngừng đồng thời còn liều mạng mυ'ŧ vào côn ŧᏂịŧ cắm tới, thề phải giữ lại côn ŧᏂịŧ, mυ'ŧ sạch tinh thủy của côn ŧᏂịŧ.
Tiên Thiên Vũ khóe mắt phiếm hồng, lại một lần nữa cảm nhận mê hoặc đến từ tử ©υиɠ, côn ŧᏂịŧ mất khống chế thô to vài phần, da huyệt khẩu gần như sắp căng thành một lớp thật mỏng, đỏ au rỉ máu. Lôиɠ ʍυ cứng đi theo hai viên trăng giã bên ngoài âʍ ɦộ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thân nam nhân, kɧoáı ©ảʍ tính lũy hàng trăm hàng ngàn lần, lại liên miên không dứt khuếch tán ra toàn thân, nam nhân liều mạng ôm lấy Tiên Thiên Vũ, thực sự sắp không chịu nổi trận rút cắm sắp chết này.
Tiên Thiên Vũ lại vào lúc này dừng lại, rút côn ŧᏂịŧ, đẩy hai cánh tay đang ôm lấy mình, “Ngồi dậy, đổi tư thế.”
Trình Vi Ức ý thức mơ màng, có chút trì độn, chỉ phối hợp động tác Tiên Thiên Vũ xoay người đổi thành tư thế quỳ nằm úp sấp. Thế nhưng Trình Vi Ức cao to chân dài, tư thế này liền chiếm hết cả cái ghế, Tiên Thiên Vũ không tiện cho lắm. Hắn nhìn phía trước xe, ra lệnh nam nhân, “Nằm úp sấp trên tay lái.”
Nam nhân nghe lời nằm trượt tới nằm úp sấp. Chỉ là tay còn chưa nắm vững côn ŧᏂịŧ đã cắm vào nhục động rồi, giã cơ thể nam nhân không ngừng nhích tới trước, suýt đã té, côn ŧᏂịŧ cũng tuột ra.
Tiên Thiên Vũ nhìn nam nhân giữ vững thân thể, ngoan ngoãn quỳ xuống, cong eo, chổng mông lên lộ ra nữ huyệt. huyệt khẩu không còn là một khe nhỏ nữa, bị côn ŧᏂịŧ cᏂị©Ꮒ thành một lỗ nhỏ tròn trịa, thịt huyệt lòi ra, màu sắc đỏ tươi, thịt non chung quanh huyệt khẩu chịu đựng rút cắm ma sát, màu sắc càng đậm, âm đế đứng thẳng, điềm đạm đáng yêu.
Phân thân đằng trước rũ xuống, túi tinh phần gốc xẹp lép, xem ra không còn hàng tích trữ gì nữa. Lôиɠ ʍυ lưa thưa bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ làm dính lấy nhau, dán lên da. Toàn bộ hạ thân đều bị cᏂị©Ꮒ hỗn độn, khiến người ta vừa nhìn liền tìиɧ ɖu͙© tăng vọt, côn ŧᏂịŧ to cứng.
Tiên Thiên Vũ nâng eo nam nhân, để côn ŧᏂịŧ ở huyệt khẩu, lần này dùng tốc độ thật chậm cắm côn ŧᏂịŧ vào. Trình Vi Ức cầm lấy tay lái, có thể rõ ràng cảm thụ được quá trình côn ŧᏂịŧ chen vào, qυყ đầυ tách ra thịt huyệt chen chúc nhào lên, từ từ chui vào bên trong, cuối cùng đứng trước tử ©υиɠ, thong thả rút cắm.
“Cẩn thận kèn xe.” Nam nhân vừa rồi suýt đè lên kèn, Tiên Thiên Vũ cũng không muốn nhắc nhở người qua đường bên này đang phát sinh sự kiện kiều diễm gì, nếu như bị bị hữu tâm nhìn thấy bảng số xe, thân phận bị lộ là nhỏ, lên đầu đề báo chí thì phiền phức. Hắn cũng không muốn bị người vỗ được hình ảnh nam nhân toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị mình cᏂị©Ꮒ.
Trình Vi Ức được nhắc nhở mới trở nên càng cẩn thận, chỉ dùng hai tay cầm lấy tay lái, đầu hơi gục xuống, nửa người trên lơ lửng giữa trời. Tiên Thiên Vũ nâng eo nam nhân, tốc độ tuy chậm lại nhiều lần chạm vào nơi mẫn cảm của nam nhân.
Trình Vi Ức rất nhanh đã không còn sức, hạ thắt lưng, bị ép thừa nhận rút cắm không ngừng của Tiên Thiên Vũ, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ “Ưm a a”, làm cho Tiên Thiên Vũ thầm muốn tăng thêm tốc độ, làm nam nhân đến hôn thiên ám địa, không biết ngày mai.
Cuối cùng, lúc Tiên Thiên Vũ oán giận tư thế không tốt, nam nhân chủ động đề nghị muốn hắn nhanh lên, “Nhanh, nhanh lên, bên trong… sâu, sâu một chút nữa…”
Lúc này Tiên Thiên Vũ dùng sức làm tiến vào, qυყ đầυ đánh vào miệng tử ©υиɠ, thịt huyệt lập tức xông tới bao lấy cán, mυ'ŧ vào không ngừng. Tiên Thiên Vũ sướиɠ đến toàn thân tê dại, nam nhân cũng liên tục gầm nhẹ, eo xụi lơ, phân thân run rẩy vài cái bắn ra tinh thủy mỏng manh.
Mở ra hình thức điên cuồng, Tiên Thiên Vũ cũng không băn khoăn cái khác nữa, ôm thắt lưng nam nhân lên làm mạnh làm ác, tốc độ cực nhanh, côn ŧᏂịŧ thâm nhập đến nơi sâu nhất trong hành lang, qυყ đầυ đυ.ng mạnh vài giây nam nhân đã không chịu nổi, toàn thân run rẩy, rêи ɾỉ kêu hắn chậm một chút.
Tiên Thiên Vũ không quan tâm, côn ŧᏂịŧ liên tục xông tới, làm cơ thể nam nhân đưa không ngừng, rêи ɾỉ từng hồi. Hắn đưa tay cầm phân thân đã cương của nam nhân, vuốt ve âm nang phần đáy, dừng động tác một lúc, côn ŧᏂịŧ một lần nữa tiến công, tốc độ không giảm, nhiều lần thâm nhập.
Nam nhân đột nhiên giãy giụa, bắt đầu túm tay hắn, “Dừng lại, dừng lại… Đừng di chuyển, đừng di chuyển nữa…”
Tiên Thiên Vũ dừng lại thật, lại không buông tay, côn ŧᏂịŧ vẫn chôn trong nhục động trong, “Sao thế?”
“Muốn, muốn tiểu.” Nam nhân khàn giọng nói.
Tiên Thiên Vũ mím môi cười, bóp phân thân to cứng, côn ŧᏂịŧ lại rút cắm tiếp, “Tiểu đi.”
Nam nhân lập tức luống cuống, “Dừng lại, thiếu gia… Thiếu gia, xin anh, cho tôi, tôi đi nhà vệ sinh.”
“Em thế này có thể đi nhà vệ sinh sao?” Bị làm thành thế này còn muốn đi nhà vệ sinh, hắn còn chưa phát tiết xong đâu, Tiên Thiên Vũ không để ý tới, qυყ đầυ đυ.ng vào miệng tử ©υиɠ, sức khá mạnh. Nam nhân chuyên tâm muốn nhịn tiểu, được cái này mất cái khác.
Khi một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực phun vào tử ©υиɠ, Tiên Thiên Vũ thả lỏng nam nhân, nam nhân rốt cục không chịu nổi, bắn ra từng đợt nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt, bắn lên ghế, âm thanh xì xì thật hút tai. Trong buồng xe kín kẽ toàn là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ.
Tiên Thiên Vũ bắn tinh xong, nhưng vẫn ở trong huyệt của nam nhân hồi lâu không rút ra. côn ŧᏂịŧ cắm trong nhục động của nam nhân, hắn ôm lấy nam nhân, ngồi ghế sau.
Nam nhân ngồi trên đùi hắn, nữ huyệt ngậm côn ŧᏂịŧ, toàn thân cứng ngắc. Trên người là đủ loại vệt chất lỏng, sau lưng cũng hiện đầy dấu hôn hắn để lại, chỉ có thể hình dung bằng chịu đủ lăng nhục bi thảm.
Hắn hôn lưng nam nhân, hai tay vuốt ve trên người nam nhân, “Ngày mai lại đi nhé, anh tiễn em ta.”
Trình Vi Ức không nói lời nào.
“Anh biết em đang nghĩ gì. Anh cũng có thể đi Nhật Bản, cho nên đừng nghĩ đi rồi không trở về.” Giọng của Tiên Thiên Vũ rất nhẹ, lời nói ra lại làm cho ánh mắt tan rả của Trình Vi Ức thâm trầm, “Trình Vi Ức, em phải hiểu anh muốn cái gì. Trước mặt em anh không có bí mật, em làm không được như anh, dù sao cũng nên suy nghĩ vì anh. Anh yêu em, cho nên hãy nghe lời một chút.”