Nghe vậy, Tiên Thiên Vũ cầm lấy cánh tay nam nhân ngồi thẳng dậy, hung hăng đẩy eo, đâm côn ŧᏂịŧ đâm vào nơi trong cùng, tinh quan mở rộng, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phụt ra, hành lang nho nhỏ lập tức bị lấp đầy.
Trình Vi Ức toàn thân run rẩy, nhục động cấp tốc thắt lại, bóp chặt côn ŧᏂịŧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bị chặn lấy, khiến bụng anh hơi phình lên, giống như mang thai ba tháng.
“Phồng ghê.” Trình Vi Ức lẩm bẩm một câu, vẫn ôm Tiên Thiên Vũ, nhục động ngậm côn ŧᏂịŧ đã có vẻ mềm nhũn không cho lui ra ngoài.
Trong huyệt thực sự ấm áp, thịt huyệt không biết thoả mãn thong thả di chuyển, lại bắt đầu chèn ép côn ŧᏂịŧ. Nghe ra Trình Vi Ức khó chịu, Tiên Thiên Vũ giật giật thắt lưng, rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài, “Buông tay, để anh rút ra.”
Vậy mà Trình Vi Ức lại trầm eo lần nữa nuốt vào côn ŧᏂịŧ đã trượt ra một nữa, nuốt ngược tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp chảy ra khỏi nhục động trở vào.
Trên gương mặt lạnh lùng của nam nhân chưa bao giờ có biểu tình, cho dù trong thời điểm mờ ám da^ʍ mỹ như vậy, giữa trán anh ngoại trừ tìиɧ ɖu͙© tràn ra ngoài, Tiên Thiên Vũ lại nhìn thấy một phần quyết tuyệt?
Tiên Thiên Vũ cứng mặt, đẩy nam nhân đang dán lên người mình, chất vấn: “Trình Vi Ức, em không biết như vậy rất nguy hiểm sao? Anh thấy em điên rồi.”
Trình Vi Ức bị đẩy ngã trên ghế, vẫn như cũ hai chân nhốt chặt eo Tiên Thiên Vũ, không cho côn ŧᏂịŧ trượt ra khỏi nhục động. Anh cầm lấy bàn tay của Tiên Thiên Vũ, mười ngón tay đan nhau, âm thanh cực khẽ mở miệng năn nỉ, “Còn thời gian, một lần nữa.”
Tiên Thiên Vũ nheo mắt, đột nhiên có cảm giác thất bại vì nhìn không thấu nam nhân. Hắn cúi người, tay kia chống lên kính xe, nhìn xuống nam nhân, ánh mắt ác liệt, “Em nghĩ anh không dám?”
Trình Vi Ức đón lấy ánh mắt của hắn, thản nhiên nói: “Thiếu gia, dành thời gian, tôi chờ không nổi nữa.”
Vừa nói ra, Tiên Thiên Vũ lúc này thẳng lưng đâm mạnh một cái, côn ŧᏂịŧ đẩy ra phần cuối thịt huyệt đã khép lại, trực tiếp cắm đến miệng tử ©υиɠ.
Trình Vi Ức bị thúc đến mức cơ thể trượt tới trước, đầu thiếu chút nữa đã đập lên cửa xe. Anh bất chấp đầu đập lên cửa xe, lại rụt người về sau, đầu đặt lên mu bàn tay Tiên Thiên Vũ, côn ŧᏂịŧ trượt ra một chút, qυყ đầυ cách xa tử ©υиɠ, “Đừng vào bên trong.”
Tiên Thiên Vũ lộ vẻ không vui, “Tại sao, muốn anh làm em còn muốn anh giữ lực độ, em không có quyền yêu cầu.” Nói xong bèn dùng lực đâm mạnh vào, lại một lần nữa tấn công miệng tử ©υиɠ đóng chặt. Nam nhân nhất thời phát ra một tiếng nức nở từ trong cổ họng, sắc mặt đỏ lên, biểu tình đau đớn.
Tiên Thiên Vũ vội vàng lui ra, “Trình Vi Ức, em sao rồi?”
“Đừng đi vào, tôi rất khó chịu.” Trình Vi Ức đau đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hốc mắt ướŧ áŧ, Tiên Thiên Vũ sắp bị tay anh bóp gãy, nhưng không rút về, mặc cho anh nắm.
Qua một lúc lâu hô hấp Trình Vi Ức mới bình ổn xuống. Tiên Thiên Vũ hôn lên mặt anh, thỉnh thoảng dùng côn ŧᏂịŧ thẳng tắp quét quanh hạ thân nam nhân.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn vào đầy chảy ra hết khi côn ŧᏂịŧ lui ra, dưới thân nam nhân là một bã dịch nhờn màu trắng đậm đặc, từ nam nhân chân chảy xuống sàn xe, trong xe kín kẽ đều là mùi tanh tưởi da^ʍ mỹ.
Tiên Thiên Vũ cởi áσ ɭóŧ, lộ ra thân trên trắng nõn rắn chắc. Hắn để Trình Vi Ức ngồi dậy, đưa tay hạ ghế điều khiển, sau đó mới để nam nhân trên ghế đã ngã ngang.
Trình Vi Ức nằm ngang, tứ chi đều có thể duỗi thẳng, không cần co người giống như vừa nãy, hắn làm cũng dễ hơn, không cần co chân co tay nữa.
Hắn vừa cúi xuống Trình Vi Ức liền chủ động mở chân ôm lấy eo hắn, nhục động chưa khép lại đưa ra, chạm vào côn ŧᏂịŧ phồng của hắn, “Thiếu gia, tôi muốn anh, đi vào nhanh lên.”
Giọng nói nam nhân trầm thấp từ tính, lúc này xen lẫn tìиɧ ɖu͙© càng thêm cuốn hút phi thường, Tiên Thiên Vũ vừa nghe, da đầu tê dại, côn ŧᏂịŧ to dài nhịn không được lại lớn vài phần, nâng thắt lưng nam nhân, ưỡn eo, côn ŧᏂịŧ dùng tư thế chẻ tre cắm vào nhục động, đâm thẳng vào trong cùng.
Chỉ là côn ŧᏂịŧ mới chạm tới tử ©υиɠ cuối hành lang liền lui về, qυყ đầυ cắm trong huyệt khẩu, kéo ra hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ chất, làm dơ ghế da.
Trình Vi Ức há mồm thở hổn hển, kɧoáı ©ảʍ lần này so với vừa rồi anh chủ động dùng da^ʍ huyệt ngậm côn ŧᏂịŧ còn lớn hơn gấp mười triệu lần, ngay lập tức kéo anh vào ao đầm kɧoáı ©ảʍ, lún bùn hãm sâu, không thể nào tự kiềm chế.
Tiên Thiên Vũ nâng eo anh, côn ŧᏂịŧ rút cắm rất nhanh, ra vào trong nhục động bị đã làm một lần dị thường trót lọt. Côn ŧᏂịŧ ma sát thịt huyệt xông tới, vị tri mẫn cảm bị cắm liên tục, kɧoáı ©ảʍ từ sâu trong cơ thể lan tràn ra toàn thân, hai tay Trình Vi Ức cầm lấy ghế ngồi bên dưới, nhịn không được cất tiếng rêи ɾỉ.
Cơ thể phù hợp hoàn mỹ của hai người một lần nữa đạt được chứng minh. Mặc dù không thể cắm vào trong cùng, nhưng Tiên Thiên Vũ vẫn rất thoả mãn, đặc biệt đối với thái độ chủ động ngày hôm nay của nam nhân.
Nghĩ tới những thứ này hắn tăng nhanh tốc độ, côn ŧᏂịŧ liều mạng chui vào bên trong, lực độ lớn dọa người. Huyệt khẩu bị giã vào biến thành màu đỏ thẫm, nhục huyệt bị côn ŧᏂịŧ kéo ra lại rút vào, phân thân cứng rắn đằng trước Trình Vi Ức lay động trên không trung, đâm lên bụng Tiên Thiên Vũ, thế mà bị trực tiếp làm bắn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ phun lên người Tiên Thiên Vũ, lại nhỏ xuống l*иg ngực Trình Vi Ức, từ da thịt chảy xuống tứ tán, cuối cùng toàn bộ dính lên ghế ngồi.
Tiên Thiên Vũ nhếch môi cười lên, côn ŧᏂịŧ bị thịt huyệt thắt chặt, vẫn còn đang không ngừng rút cắm, đâm vào sâu trong hành lang, “Trình Vi Ức, anh yêu em, rất yêu rất yêu em.” Hắn cúi người kề bên tai Trình Vi Ức, giọng nói trầm thấp, “Em biết, anh không hề muốn em đi chút nào, tại sao em có thể tàn nhẫn rời xa anh như vậy?”
Nam nhân bị làm đến hai mắt mơ màng, ý thức hỗn độn, vô thức ôm chặt cơ thể bên trên. Thừa nhận rút cắm từ người bên trên, anh phát ra tiếng nỉ non, “Thiếu gia, xin lỗi…”
Chỉ là, lời xin lỗi của anh chỉ có thể đổi được trận rút cắm càng chết người của Tiên Thiên Vũ, “Anh không muốn nghe lời xin lỗi của em, Trình Vi Ức, cuối cùng là em muốn cái gì? Nói cho anh biết, nói cho anh biết đi…”
“A… Chậm, chậm một chút…” Nam nhân rốt cục chịu không nổi xâm nhập càng thêm mạnh mẽ, nói không nên câu, rêи ɾỉ đảo quanh trong cổ họng lại không phát ra được, thịt huyệt co rút nhanh chóng, cắn chặt côn ŧᏂịŧ không thể di chuyển mảy may.
Tiên Thiên Vũ nhíu mày, duỗi tay nắm chặt phân thân nam nhân, “Em nhanh quá, chờ anh cùng bắn.”
Không được phát tiết sắc mặt nam nhân ửng hồng, muốn đẩy tay Tiên Thiên Vũ ra, “Đau quá, thả lỏng, buông ra…”
Chỉ là Tiên Thiên Vũ không định cho anh bắn, bất luận anh cầu xin thế nào đều vô dụng. Nữ huyệt triều xuy phun ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, lại khiến Tiên Thiên Vũ tăng thêm tốc độ rút cắm mấy mươi lần, rốt cuộc dưới sự mυ'ŧ mát không ngừng của thịt huyệt, côn ŧᏂịŧ sưng phồng đến cực hạn cũng có dấu hiệu muốn bắn tinh.
Tiên Thiên Vũ lại rút cắm thêm mấy lần, đâm côn ŧᏂịŧ vào sâu trong nhục động, để ở miệng tử ©υиɠ, khi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì buông bàn tay cầm phân thân nam nhân, ôm lấy nam nhân vào trong ngực, côn ŧᏂịŧ chôn sâu tại cuối nữ huyệt, cùng nam nhân đồng thời bắn ra.