Trình Vi Ức ngước mắt nhìn người bên trên đỉnh đầu, ánh mắt tối đen, không có động tác.
Tiên Thiên Vũ cũng không nóng nảy, ngón tay dài nhọn từ trên vách ngăn trượt xuống tới, rơi lên gò má của Trình Vi Ức, đầu ngón tay trượt qua lại, khóe môi mỉm cười, lại không nói câu nào.
Sau đó, Trình Vi Ức nghiêng đầu né tránh tay hắn, ngay sau đó liền cúi đầu ngậm vào hạ thân của hắn. Tiên Thiên Vũ híp mắt lại, đưa tay đặt lêи đỉиɦ đầu Trình Vi Ức, nắm chặt nhúm tóc trong lòng bàn tay, biểu tình hưởng thụ.
Khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ bao vây lấy trụ thân không ngừng phun ra nuốt vào. Nướt bọt dính đầy côn ŧᏂịŧ to dài, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn chiếu xuống, theo động tác phun ra nuốt vào thỉnh thoảng ra tiếng nước da^ʍ mỹ, trong không gian yên tĩnh nghe dị thường chói tai kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Vật trong miệng càng ngày càng cứng rắn, cũng càng lúc càng lớn, hầu như căng kín toàn bộ khoang miệng, nướt bọt chưa kịp nuốt chảy xuống khóe môi. Trình Vi Ức nhíu chặt chân mày, trong lúc phun ra nuốt vào không ngừng thì đồng thời khẽ nghiêng người ra sau một chút, chỉ bạc chảy xuống mặt đất, tụ tập thành một bãi.
Tiên Thiên Vũ cúi mặt nhìn, giọng khàn khàn nói một câu, “Đừng chỉ quan tâm bên trên, liếʍ bên dưới nữa.” Nói rồi còn ưỡn thắt lưng về trước một ít, côn ŧᏂịŧ càng đâm sâu hơn, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng. Trình Vi Ức lập tức đỏ mắt, kềm chế cảm giác nôn khan, nhả côn ŧᏂịŧ ra.
Một tay y cầm trụ thân, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ liếʍ lối vào qυყ đầυ, sau đó từ trụ thân ướt nhẹp liếʍ xuống, còn liếʍ tới vị trí hai túi trứng, lại mở đôi môi ngậm một túi trứng trong đó, mυ'ŧ vào từng cái một.
Sướиɠ quá! Tiên Thiên Vũ nheo mắt lại, tất cả cảm quan đều tập trung ở hạ thân. Hô hấp của nam nhân dần dần trầm trọng, phả lên lớp lông rậm của hắn, kɧoáı ©ảʍ kèm theo ngứa ngáy, từ dưới thân đi khắp toàn thân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của hắn.
Lúc này Trình Vi Ức lại dọc theo côn ŧᏂịŧ sưng phồng liếʍ qua liếʍ lại, tựa hồ anh muốnọt liếʍ sạch nước bọt trên trụ thân, nhưng do động tác không ngừng khiến cho côn ŧᏂịŧ càng thêm ướt sũng. Côn thị to lớn mang màu hồng, gân xanh quấn quanh, nướt bọt trải rộng, dựng thẳng đối mặt với anh, thoạt nhìn xấu xí tột cùng, kinh người đáng sợ.
Đuôi mắt thoáng nhìn nam tử nhếch môi mỏng, biểu tình ẩn nhẫn. Anh liều mình, há mồm một lần nữa ngậm qυყ đầυ to bự, dùng lực mạnh mà hút, đầu phập phồng, liên tục làm động tác nuối sâu cổ họng. Hai tay xuôi bên người nắm chặt nắm lại, khớp xương trở nên trắng bệch.
Kɧoáı ©ảʍ từng đợt tiếp từng đợt dâng lên, Tiên Thiên Vũ mở to hai mắt, nhìn nam nhân quỳ trước mặt nhắm mắt lại không ngừng khẩu giao cho mình, con ngươi đen trầm xuống, bàn tay to chế trụ gáy nam nhân, thắt lưng dùng sức đâm về trớc, đâm thật sâu vào cổ họng nam nhân, sau đó lại lui ra ngoài, tiếp đó lại dùng lực đâm vào.
Qua lại mấy lần, thẳng đến nam nhân bị động tác nổi điên của hắn bức bách sắp tắt thở thì hắn mới lui ra ngoài, bất ngờ đẩy nam nhân ra, rút mấy tờ giấy khăn bao vây côn ŧᏂịŧ, cắn hàm răng bắn ra.
Bắn tinh giằng co hết mấy phút. Đến khi côn ŧᏂịŧ triệt để mềm xuống, Tiên Thiên Vũ lại rút giấy lau sạch côn ŧᏂịŧ, lúc này mới bắt đầu mặc quần. Hắn xoay người, nhìn nam nhân đứng trong góc, tây trang thẳng thớm, thần tình lạnh nhạt. Chỉ là trên gương mặt biểu tình lạnh lùng, hai mắt ướŧ áŧ, gương mặt ửng đỏ, đôi môi lại còn đỏ rỉ máu, có chỗ còn rách da.
Không chờ hắn nói, nam nhân mở miệng trước, giọng nói khàn khàn, “Thiếu gia, xe không có khóa, tôi đi xuống trước.” Nói xong thì tự tay mở cửa đi ra ngoài.
Tiên Thiên Vũ lại túm được bàn tay đưa ra của nam nhân trước, dùng sức đưa kéo lại đối mặt với mình, ánh mắt lớn mật lại trực tiếp nhìn về phía hạ thân phía. Chỗ đó hơi phồng lên, nhưng lại không có động tình giống hắn, hắn đột nhiên cảm thấy thất bại, ngẩng đầu nhìn gương mặt nam nhân, lạnh lùng cười cười.
Trình Vi Ức mặc đối phương tìm hiểu, biểu tình từ đầu tới cuối đều đạm nhiên trầm tĩnh, trong đôi mắt đen kịp không hề có tâm tình.
Tiên Thiên Vũ hừ hừ hai tiếng, thấp giọng nói rằng: “Thân là chủ nhân của em, tôi phải dẫn em đi bác sĩ.” Khi nói chuyện ánh mắt lại rơi vào hạ thân nam nhân có ý riêng, “Vì hạnh phúc nửa người dưới của em, tôi sẽ không cho em quyền cự tuyệt.”
Biểu tình của Trình Vi Ức rốt cục có biến hóa, ánh mắt sâu khín, vừa buồn bực vừa xấu hổ, nhưng vẫn không chịu nói một câu.
Lúc này buồng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở, kèm theo cước bộ rời đi, còn có tiếng người nói chuyện, “Gay chết tiệt, cư nhiên làm ở nhà vệ sinh.”
Tiên Thiên Vũ nhướng mày, gương mặt lập tức xụ xuống.
Trình Vi Ức nhìn biểu tình của thiếu gia ở trong mắt, hơi im lặng, xoay người động tác lưu loát mở cửa đi ra ngoài.
Tiên Thiên Vũ đi tới cửa buồng, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào lên cửa, nhìn nam nhân súc miệng ở bồn rửa tay, biểu tình âm trầm cuối cùng cũng hòa hoãn đôi chút, trêu đùa: “Quản gia Trình, kỹ thuật của em còn cần phải đề cao, tìm tôi luyện tập nhiều lên.”