Edit: Dờ
Phương pháp nhân giống của người cá khác biệt rất lớn so với loài người. Đến độ tuổi thích hợp, căn cứ theo đối tượng giao phối, người cá sẽ phân hóa thành đực hoặc cái, đồng thời tự sản sinh ra tϊиɧ ŧяùиɠ và trứng. Trong đó, người cá ở hình thái giống cái sẽ phát triển tử ©υиɠ, sau khi giao phối với bạn đời thì trứng sẽ được thụ tinh và phát triển trong vòng năm tháng, cá thể con gần trưởng thành sẽ được đưa ra ngoài thông qua khoang sinh sản để tiếp tục lớn lên ở bên ngoài.
Người cá giống cái có thai sẽ hao phí rất nhiều thể lực, cảm xúc cũng dễ trở nên căng thẳng, cáu gắt, ham muốn cũng dữ dội hơn bình thường. Làm cha của năm đứa trẻ, Lâm Triển Quyền hiểu rõ Lâm An Kỳ sẽ xảy ra tình trạng gì, cho nên hắn chuyển tất cả công việc thành xử lý từ xa, những việc nhỏ trong tập đoàn giao luôn cho con trai cả và con trai thứ đều mười tám tuổi - Lâm Gia Hào và Lâm Gia Hoa. Con trai thứ ba là Lâm Gia Tuấn thì đã đi theo Lương Thiên Minh, thuộc hạ thân tín nhiều năm của hắn để làm việc.
Năm 1992 Lâm An Kỳ sinh một lúc ba đứa, đến năm 2000 lại sinh đôi, Lâm Triển Quyền đặt tên cho các con theo thứ tự từ lớn đến nhỏ là Lâm Gia Hào, Lâm Gia Hoa, Lâm Gia Tuấn, Lâm Gia Kiệt, Lâm Gia Khiêm. Mà lần này lại tiếp tục sinh đôi, hắn muốn có một đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu như vợ mình, cho nên đặt trước hai cái tên trung tính là Lâm Gia Hạo và Lâm Gia Lạc.
Đương nhiên, không phải Lâm Triển Quyền bất mãn gì với năm đứa con trai của mình. Cho dù là Gia Hào, Gia Hoa, Gia Tuấn - những đứa con thông minh từ nhỏ, nhảy lớp vào đại học; hay là Gia Kiệt, Gia Khiêm đang học tiểu học, tất cả đều quá giống hắn. Nhất là con trai cả Lâm Gia Hào, từ dung mạo đến thần thái đều giống Lâm Triển Quyền đến mức người quen nhìn thoáng qua gần như chắc chắn sẽ nhận sai, lại thêm thái độ đối nhân xử thế và tính cách cũng giống Lâm Triển Quyền, khiến cho Lương Thiên Minh luôn cười trêu rằng hai bố con như đúc ra từ cùng một khuôn, càng không bàn tới những trưởng bối trong bang hội đã nhìn Lâm Triển Quyền lớn lên, ai cũng khen ngợi nhà họ Lâm đúng là "cha nào con nấy".
Những đứa trẻ thông minh lanh lợi ấy khiến Lâm Triển Quyền rất hài lòng, hắn cũng trở thành tấm gương điển hình cho việc nuôi dạy con cái trong giới thượng lưu, bất kể là sự nghiệp hay học vấn, những thiếu gia nhà họ Lâm luôn trở thành đối tượng để người khác khen ngợi. Nhưng người ngoài đâu biết rằng, mỗi khi Lâm Triển Quyền quấn quýt triền miên với Lâm An Kỳ, điều hắn mong muốn nhất là có một đứa con giống vợ mình. Con trai cũng được, con gái cũng tốt, thậm chí người cá cũng không hề gì... Đáng tiếc, Lâm An Kỳ bầu bạn với hắn bao nhiêu năm nhưng chưa từng sinh ra đời sau giống cậu.
Nhìn thiếu niên ngồi trong bồn tắm, vừa chăm chú xem phim truyền hình 10 giờ tối vừa nghịch miếng bông tắm hình bông hoa, Lâm Triển Quyền bóp trán bất lực. Cho dù đã từng có kinh nghiệm chăm sóc cậu, thế nhưng nhìn dáng vẻ mềm mại xinh xắn của vợ mình, nghĩ tới chuyện sắp tới cậu sẽ càng thêm dính người vì mang thai, hắn không dám thả lỏng một giây phút nào.
"Daddy ơi..."
Nhạc cuối của bộ phim truyền hình máu chó dài tập vang lên, Lâm An Kỳ quẳng bông tắm sang một bên, nằm sấp lên thành bồn tắm, gọi Lâm Triển Quyền đang ngồi đọc báo cáo ở đầu giường phía đối diện bằng giọng mềm nhũn: "Daddy...daddy à..."
Lâm Triển Quyền ngẩng đầu, nhìn đôi môi chu lên của cậu, hỏi: "Sao vậy? Bé heo điệu lại làm nũng rồi, muốn daddy bế phải không?"
"Ưm ha..." Ngáp một cái thật khẽ, thiếu niên dụi nước mắt, khép hai tay lại đặt bên má, làm một động tác "buồn ngủ", rầm rì nói: "Kỳ Kỳ... Kỳ Kỳ muốn đi ngủ..."
Người cá mang thai rất dễ mệt mỏi, không chỉ cảm thấy buồn ngủ mà năng lực tự khống chế cũng không bằng lúc bình thường, cho dù duy trì số lần giao hợp thường xuyên thì vẫn ngẫu nhiên biến về hình dạng người cá. Vì vậy, Lâm Triển Quyền đặt làm riêng một bồn tắm lớn hình tròn, trên đó lát đá cẩm thạch màu hồng mà thiếu niên thích nhất, di chuyển chiếc giường lớn vào trong đó, lắp đặt cả thiết bị tạo oxy từ A đến Z. Vậy là Lâm Triển Quyền vẫn có thể ở bên cạnh thiếu niên, mà cậu cũng có thể ngâm nước bất cứ lúc nào, duy trì trạng thái tinh thần và thể xác đều thoải mái.
Ngòi bút phẩy một nét cạnh chữ "Bạch Sa", Lâm Triển Quyền đứng dậy đi ra gãi cằm Lâm An Kỳ, gật đầu nói: "Ừm, cũng muộn rồi, nên đi ngủ thôi."
"Ưm, daddy cũng phải ngủ." Vỗ vỗ vào cạnh giường, thiếu niên cọ môi vào đùi hắn, nói bằng giọng mềm nhũn: "Mấy ngày nay daddy ngủ rất muộn, mệt lắm đó."
"Ngoan." Bàn tay to lớn xoa đầu thiếu niên, Lâm Triển Quyền dịu dàng an ủi: "Daddy còn bận việc, làm xong sẽ ngủ cùng em. Bây giờ Kỳ Kỳ nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, được không?"
Ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, Lâm An Kỳ liếʍ môi một cách lém lỉnh, hai tay quấn lấy cổ tay Lâm Triển Quyền, nói: "Ứm, không được đâu..."
Hắn ngồi xuống trước mặt cậu, bóp mũi thiếu niên một cái, nở một nụ cười cưng chiều: "Hửm, sao lại không được?"
Thiếu niên chớp mắt, nũng nịu đáp: "Bởi vì...ưn... tối nay Kỳ Kỳ vẫn chưa uống sữa nóng nóng..."
Đang nói chuyện, đôi tay nhỏ mềm mại luồn vào trong vạt áo ngủ của Lâm Triển Quyền mà sờ soạng, ngón tay xoa dươиɠ ѵậŧ của hắn cách lớp vải qυầи ɭóŧ, ý định dụ dỗ vô cùng rõ ràng.
"Sữa...của daddy..."
Lâm Triển Quyền búng trán cậu, bất đắc dĩ nói: "Bé heo điệu, em chịu uống sữa thật thì tốt rồi."
Nghe vậy, thiếu niên lè đầu lưỡi ra, nở một nụ cười đắc ý. Sau đó cậu rút dây áo của người đàn ông ra, kéo cạp qυầи ɭóŧ xuống, cọ mũi vào dươиɠ ѵậŧ nửa cương cứng.
Lâm An Kỳ há miệng ra, ngậm gậy thịt vào miệng.
"Oàm..."
Lâm Triển Quyền hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào thiếu niên. Bởi vì mang thai, da thịt vốn dĩ đã trắng nõn của người cá càng trở nên mềm mịn, giống như được phủ một tầng sương. Để bảo vệ tử ©υиɠ, bụng nhỏ tích một ít mỡ, thoạt nhìn phồng lên một chút so với nửa tháng trước, cảm giác tươi mới non mịn khiến hắn không rời được tay.
Không ngừng mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bóng của hắn, đôi môi hồng nhẹ nhàng đè ép, đầu lưỡi cũng tùy ý quấn quýt, giống như muốn hút khô toàn bộ cây gậy thịt của hắn. Lâm Triển Quyền nhìn vợ yêu của mình chìm trong tìиɧ ɖu͙©, mở miệng hỏi một câu bằng giọng trầm hơi khàn.
"Ngon không?"
"Ưʍ...ưm hm..."
"Đúng là bé heo ngốc."
Đưa tay vén tóc của người cá ra sau tai, ngón tay ấm áp của hắn trượt thẳng xuống, đảo quanh khuôn ngực hơi nhô lên của thiếu niên, đỉnh núʍ ѵú sưng đỏ lập tức đứng thẳng lên. Quầng vυ' rõ ràng to hơn lúc chưa mang thai, phiếm màu hồng nhạt mê người, trên đỉnh chảy ra một chút chất lỏng mang hương vị ngọt ngào.
Lâm Triển Quyền khẽ cười sờ lên đó, nói: "Lại ra sữa."
"Ức...ư..."
Người cá trong thời kỳ mang thai sẽ sản sinh ra sữa, có điều ngực của thiếu niên gần như vẫn duy trì hình dạng cũ, một tay Lâm Triển Quyền có thể dễ dàng phủ lên được, hai đầṳ ѵú non mềm cũng chỉ chảy ra lượng sữa đủ cho một ngụm mà thôi.
"Để dành nhiều một chút, sáng mai daddy sẽ uống."
"Ưʍ...ư..."
Hai mươi phút sau, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng bắn vào trong miệng thiếu niên. Người cá đạt được mục đích vẫn không chịu buông hắn ra, trái lại càng mυ'ŧ qυყ đầυ đỏ vào một cách dữ dội hơn, nuốt hết dịch trắng đυ.c vào trong cổ họng để an ủi cơ thể rất cần dinh dưỡng của mình.
"Được rồi...ngoan, ngoan."
Nựng hai má thiếu niên, Lâm Triển Quyền lấy khăn tay lau cằm cho cậu rồi lau sạch bên dưới của mình. Người cá xinh đẹp bò lên hôn vào dươиɠ ѵậŧ vẫn vô cùng hưng phấn dù đã bắn ra một lần của Lâm Triển Quyền, lại ngửa đầu liếʍ khuỷu tay của hắn, chép miệng vô cùng thỏa mãn. Thiếu niên lặn xuống bể tắm, phun ra một vòng bong bóng hình trái tim.
"...Thích...daddy..."
Lâm Triển Quyền chỉnh đèn đầu giường tối xuống, gõ vào thành bồn tắm, "Bé heo điệu, ngủ ngon."
Không biết qua bao lâu, tay hắn bỗng có cảm giác nhồn nhột. Lâm Triển Quyền ngủ rất nông, hơn nữa hắn rất lo lắng cho cơ thể của thiếu niên trong thời kỳ mang thai nên gần như tỉnh dậy ngay lập tức.
"Làm sao vậy Kỳ Kỳ?"
"Ưʍ...daddy ơi..."
Thiếu niên mơ màng dụi mắt, dưới ánh đèn u ám, đôi con ngươi ướt sũng của người cá có vẻ vô cùng đáng thương. Cậu bĩu môi, đặt tay lên đầu gối hắn, nhẹ giọng cất tiếng rầm rì.
Lâm Triển Quyền đứng dậy đi đến trước mặt cậu, hỏi: "Khó chịu chỗ nào sao?"
Người cá ghé sát thành bồn tắm rồi ngẩng mặt lên, vươn hai tay về phía trước chủ động ôm cổ Lâm Triển Quyền mà hôn. Đầu lưỡi mềm mại quấn lấy lưỡi hắn, thiếu niên ướt sũng nước nhào vào ngực hắn, khiến cho áo ngủ của Lâm Triển Quyền cũng ướt nhẹp.
"Ưm nn...ư...ưm hm...ưʍ..."
Lâm Triển Quyền nâng mông của người cá bằng một tay, tay kia chặn lại cơ thể đang giãy lên của cậu, thỉnh thoảng lên tiếng trấn an cảm xúc của đối phương. Cho đến khi hai người tách ra, hắn mới bất đắc dĩ xoa vành tai Lâm An Kỳ: "Nói bao nhiêu lần rồi, đừng vừa ngậm vừa nói chuyện..."
Thiếu niên nhìn hắn bằng đôi mắt sũng nước, nở một nụ cười tinh nghịch, liếʍ môi cầu xin: "Daddy... bánh..."
"....Bánh gì cơ?"
"Kỳ Kỳ muốn ăn bánh..."
"Trong nhà có bánh, để daddy lấy cho em."
"Ưʍ..." Thiếu niên nghiêng đầu, cọ mũi vào cánh tay Lâm Triển Quyền, tủi thân nói: "Là...bánh mà trong nhà không có... Là cái bánh mà bây giờ không mua được... Kỳ Kỳ muốn ăn lắm..."
"Bây giờ..." Lâm Triển Quyền nhìn đồng hồ trong phòng ngủ, nhẹ nhàng xoa má thiếu niên, dịu dàng dỗ dành: "Hôm nay muộn rồi, Kỳ Kỳ ngoan chờ sáng mai rồi ăn được không, đi ngủ trước đã."
"Daddy... Kỳ Kỳ muốn ăn bây giờ, không có bánh không ngủ được..."
"Ừm..." Lâm Triển Quyền sửng sốt một lát, ôm thiếu niên mềm mại vào lòng, hôn môi trấn an cậu, sau đó nói: "Bé heo điệu, nói cho daddy biết em muốn ăn bánh gì?"
Lâm An Kỳ cố gắng khua tay miêu tả, lại bảo Lâm Triển Quyền lấy sổ với bút ra, vẽ một hình tròn nho nhỏ và một hình chóp nhọn lên bản ghi chép công việc của hắn.
"Bánh...chỗ này hình tròn, chỗ này nhọn nhọn."
Lâm Triển Quyền cố gắng phân tích, phát hiện ra đó là bánh quy meringue [1], trong nhà không có.
[1] 花占饼:Thiếu niên lại chớp chớp mắt.
"Daddy..."
"Tôi đi mua."
Cúi xuống hôn môi thiếu niên, Lâm Triển Quyền đứng dậy thay quần áo, dỗ cậu đi ngủ tiếp: "Tôi sẽ về nhanh thôi, ngoan."
Ba giờ sáng, thuộc hạ trực đêm ở Hòa Ký bị Lâm Triển Quyền gọi tới nhà, cùng hắn đi tìm tiệm tạp hóa có bán bánh quy meringue ở vùng phụ cận