Tân Giới Dạ Ca

Chương 38

Edit: Dờ

Chiều hôm ấy, Lâm Triển Quyền đánh thức nhóc câm đang ngủ đến đỏ bừng cả má, bế cậu rời giường uống canh.

"Ư..."

Nhóc câm mặc chiếc áo ngủ tơ lụa trơn bóng, cười tủm tỉm vuốt ve hoạ tiết hình bông hoa trên đó. Biết cậu thích những thứ đẹp đẽ, Lâm Triển Quyền bảo A Mị mua rất nhiều quần áo đủ màu sắc, thấy thiếu niên vui vẻ đến vậy, đương nhiên tâm trạng của hắn cũng rất tốt.

Nhưng hiển nhiên là tâm trạng tốt không áp dụng cho tình huống đút ăn này, dù ít dù nhiều vẫn vướng phải một chút rắc rối ngọt ngào.

Maria đã làm giúp việc mười mấy năm, tay nghề rất khá, một nồi canh gà thơm phức bỏ thêm long nhãn, táo đỏ, câu kỷ tử và nhân sâm, canh gà hầm tỏa ra mùi thơm ngòn ngọt pha chút vị đắng của thuốc, ngay cả Lâm Triển Quyền ngửi thấy cũng muốn ăn một chút. Nhưng khác với cảm giác của người bình thường, nhóc câm lại bĩu môi với thìa canh đưa đến bên miệng. Ánh mắt cậu nhìn chòng chọc miếng thịt gà nhừ và một hạt câu kỷ tử trên thìa, dường như rất sợ Lâm Triển Quyền sẽ nhét chúng vào miệng cậu. Nhóc câm ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ mặt đầy đáng thương.

"Ư ưʍ..."

Cậu kêu lên một tiếng xin tha, cọ cằm vào bàn tay cầm bát của hắn, muốn dụ dỗ hắn vuốt ve má mình.

"Ư ư."

Lâm Triển Quyền nghiêm mặt, lấy đầu gối đẩy cẳng chân cậu một cái, trầm giọng: "Không được nhõng nhẽo, lúc trước đã hứa với tôi thế nào?"

"Hu hu."

Nhóc câm bị phát hiện là đang giả vờ thì cúi đầu, ghé vào gần chiếc thìa rồi ngửi thử, lè lưỡi ra liếʍ một chút. Đương nhiên là mùi vị không kỳ cục, trái lại còn rất ngon, nhưng mà cậu thấy no lắm rồi...

Đánh vật mãi, cuối cùng Lâm Triển Quyền buông bát xuống, bỏ thìa vào bát canh trong ánh mắt vui mừng của nhóc câm.

"A...."

Thiếu niên khép hai tay lại vỗ nhẹ vài cái, vẻ mặt lộ rõ vui sướиɠ.

Nhưng giây tiếp theo cậu lập tức sững người, Lâm Triển Quyền không hề có ý định từ bỏ việc đút canh, hắn gắp một miếng thịt trong bát ra.

Bây giờ lại có thêm một miếng thịt trên thìa, nhiều hơn cả vừa nãy.

Thấy vậy, nhóc câm phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, lắc đầu thật mạnh.

"Lắc đầu cũng vô ích." Lâm Triển Quyền bóp mũi cậu: "Còn nhõng nhẽo nữa thì tôi bắt em uống hết cả nồi canh đấy."

"Ư a..."

Nếu đã không thể qua ải được thì nhóc câm đành phải ngoan ngoãn hé miệng ra ăn, nhai hết cả thịt gà, táo đỏ và câu kỷ tử.

Thấy người trong lòng liếʍ môi một cách tủi thân, Lâm Triển Quyền không khỏi thấy bất lực, cúi đầu hỏi: "Uống có bát canh gà thôi, đâu phải bắt em uống thuốc. Gầy tong teo như vậy, về sau có em bé thì phải làm thế nào? Em không ăn cơm, làm sao đứa nhỏ trong bụng ăn no được?"

"Ưʍ...ư..."

Dường như thiếu niên có gì đó muốn nói nhưng chỉ có thể lắc đầu, ngồi vào lòng Lâm Triển Quyền rồi dụi mặt vào ngực hắn.

Lâm Triển Quyền lại múc một thìa canh, đưa đến trước mặt cậu: "Ngoan, ăn thêm một thìa nữa."

Nhóc câm lập tức lắc đầu: "Ưʍ...ư..."

Lâm Triển Quyền bóp trán, nói: "Thế này đi, không uống canh cũng được nhưng phải ăn một miếng thịt cho tôi."

Thiếu niên đánh giá thái độ của hắn, một lúc sau mới kêu lên: "Ư ưʍ."

Lâm Triển Quyền thấy môi cậu mím chặt lại, nói: "Không thích ăn câu kỷ tử thì nhả ra."

Thiếu niên gật gật đầu: "Ư..."

Vất vả dỗ dành thiếu niên ăn xong một bát canh gà, Lâm Triển Quyền toát cả mồ hôi lưng. Hắn ăn vội mấy miếng rồi xách nhóc câm vào phòng tắm để tắm rửa, không thể thiếu được một màn âu yếm vuốt ve.

Trời dần tối mịt, nhóc câm rúc ở sofa xem phim giờ vàng, kiên quyết từ chối Lâm Triển Quyền đút ăn bữa tối. Hắn biết buổi chiều nay cậu chịu ăn một bát canh gà đã là rất hiếm có cho nên không đánh vật với cậu nữa, ôm thiếu niên xem TV một lúc rồi đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Triển Quyền tỉnh dậy vì người bên cạnh luôn dụi vào người hắn.

Bởi vì có mặc áo ngủ nên hai người không khỏa thân ôm nhau ngủ như mọi khi. Sáng sớm, Lâm Triển Quyền đã thấy quanh người như bị bó chặt, làn da cũng cảm nhận được có gì đó ngứa ngáy, mở mắt ra mới biết nhóc câm đã chui vào áo ngủ của hắn.

"Ư...ưʍ..."

Áo ngủ không thắt chặt, một mình Lâm Triển Quyền mặc thì coi như rộng rãi, thêm một nhóc câm vào thì chật chội hơn nhiều. Thiếu niên vén áo hắn lên rồi rúc vào trong, cố gắng chui vòng eo nhỏ qua, còn mông thì bị kẹt lại. Vì vậy, lúc này hai người dán vào nhau với tư thế trên dưới cực kỳ sắc tình.

"Hư...ưʍ..."

Bởi cơ thể rất nhỏ bé yếu ớt nên cậu chui rúc khoảng bốn năm phút thì nằm phịch xuống ngực Lâm Triển Quyền mà thở hổn hển. Hắn thấy thế thì bật cười, xoa cái đầu thò ra khỏi áo mình: "Bé heo ngốc."

Hắn nới lỏng dây áo ra một chút, đẩy thiếu niên lên trên.

Rất nhanh sau đó, môi của Lâm Triển Quyền ngậm lấy thịt vυ' mềm mại của nhóc câm, đầu lưỡi ấm nóng trơn ướt quấn quanh viên thịt sưng to, cẩn thận mυ'ŧ núʍ ѵú xinh xắn. Chỉ cần hơi hút nhẹ là hai núʍ ѵú nhô cao lên ấy sẽ ồ ạt chảy ra dòng sữa ngọt ngào, thiếu niên cũng bắt đầu phát ra tiếng khóc nũng nịu. Sữa trong đầṳ ѵú bị người đàn ông mυ'ŧ ra một cách hung hăng, mang đến kɧoáı ©ảʍ tê dại đỉnh cao, thực sự khiến đầu óc của nhóc câm như trở nên hỗn độn. Càng đáng sợ hơn là cơ thể ăn ngon biết mùi của thiếu niên cũng nóng lòng hùa theo kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như điện giật khắp cơ thể, phía dưới của cậu đã sớm trào ra chất nhầy, chờ mong được đối phương đâm thọc.

"Ưʍ...ư..."

Đắm chìm trong du͙© vọиɠ, đôi môi non mềm của nhóc câm khẽ hé ra, vài sợi chỉ bạc nhễu xuống từ khóe miệng . Lâm Triển Quyền thò tay vào vạt áo ngủ, sờ soạng bờ mông cong mẩy của thiếu niên xoa bóp đủ kiểu, tay kia thì kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầṳ ѵú dựng đứng lên và vùng ngực dạo gần đây có vẻ mềm mại hơn của cậu.

"Ưm ư...ya..."

"Ngoan, cho em bây giờ đây."

"Ư hư!"

"Bé heo ngốc, nếu ăn cơm cũng tích cực như làʍ t̠ìиɦ thì tốt rồi."

Cuộc mây mưa ngày hôm nay có vẻ thô bạo hơn bình thường, tư thế trên dưới của hai người cũng không giống mọi khi. Lâm Triển Quyền cắm vào lỗ sau ướt đẫm của cậu vô cùng dịu dàng, sau khi mở rộng vách thịt mềm mại xong thì nhẹ nhàng cọ xát, liên tục thăm dò chỗ nhạy cảm của đối phương. Mà nhóc câm chỉ thấy phía dưới ngày càng nóng, cảm giác ngứa ngáy ập tới từng hồi, kɧoáı ©ảʍ hơi khác so với những lầm làʍ t̠ìиɦ trước khiến cậu vô cùng vui sướиɠ, khóe mắt không khỏi rớm lệ, vòng eo nhỏ và bờ mông mềm không ngừng vặn vẹo, cố gắng đón lấy động tác di chuyển của Lâm Triển Quyền.

"Đáng yêu lắm."

Ôm thiếu niên trong vòng tay, Lâm Triển Quyền khẽ cắn vành tai nhuốm màu đỏ của cậu rồi ngậm lấy môi tiếp tục quấn quýt.

"Ưʍ..." Tiếng rêи ɾỉ chứa đựng cảm giác vui thích, nhóc câm hưởng thụ cái ôm chặt và bàn tay mơn trớn của Lâm Triển Quyền, càng sung sướиɠ hơn bởi kɧoáı ©ảʍ tới từ nơi kết hợp đã ướt đẫm dính nhớp. Cậu chớp đôi mắt ngập nước, ngoan ngoãn thò đầu lưỡi màu hồng ra để hắn có thể mυ'ŧ mát một cách tùy ý. Mà Lâm Triển Quyền hôn cậu rất say mê, cũng không quên đưa tay an ủi dươиɠ ѵậŧ đã đứng thẳng của thiếu niên, đẩy lớp da phía trên ra rồi xoa bóp vuốt lên xuống.

"Ya a..."

Nhóc câm phát ra tiếng kêu khe khẽ, hai má đỏ bừng, cơ thể liên tục run lên. Lâm Triển Quyền cảm thấy cái lỗ non đang mυ'ŧ lấy gậy thịt của hắn đột nhiên thít chặt lại rồi buông lỏng ra, sau đó chảy ra một lượng lớn nước da^ʍ, tưới ướt cả dươиɠ ѵậŧ của hắn.

"Con trai thì phải sờ nơi này mới sướиɠ được." Hôn lên chóp mũi hồng của thiếu niên, Lâm Triển Quyền cười: "Sướиɠ phải không? Thít chặt như vậy, còn chảy rất nhiều nước nữa."

Nói xong, hắn đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp dươиɠ ѵậŧ mềm mại của thiếu niên, liên tục cọ xát đỉnh qυყ đầυ khiến nhóc câm lại khóc nức nở không ngừng.

"Ưʍ...ưm hừ...ư..."

"Để tôi sờ chỗ mà em cᏂị©Ꮒ đàn bà."

"Ư...ya..."

Nghe tiếng khóc nức nở mê người bên tai, Lâm Triển Quyền lại hứng lên. Vừa tiếp tục xoa nắn cây gậy thịt nhỏ của nhóc câm, vừa dùng lòng bàn tay cọ xát vào âʍ ѵậŧ sưng đỏ phía trên cái lỗ bướm, lại trượt ngón tay xuống khẽ gảy hai mép thịt đỏ thẫm. Khi thiếu niên bắt đầu khóc lên và vặn vẹo người, dường như còn chê kí©ɧ ŧɧí©ɧ ba nơi là chưa đủ, tay trái của Lâm Triển Quyền nâng cậu lên một chút, há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú của cậu rồi hút mạnh một lần nữa.

"A...ưm ya——!"

Lỗ nhỏ mềm mại phía dưới liên tục co giật, thiếu niên run rẩy toàn thân, ngửa đầu ra sau, vòng eo nhỏ không ngừng giật nhẹ. Lâm Triển Quyền tranh thủ cắn lên cổ cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ làn da non mịn.

"Phù...phù...ha..."

Nhóc câm thở dốc kiệt sức, nước mắt rơi lách tách xuống ngực Lâm Triển Quyền, cậu thất thần cúi đầu, yếu ớt ngã vào lòng hắn. Phía dưới của thiếu niên đã ướt nhẹp, hiển nhiên đã xuất tinh bằng âʍ đa͙σ qua lần lêи đỉиɦ vừa rồi.

Cái lỗ sau của cậu lêи đỉиɦ xong thì còn nóng bỏng hơn trước rất nhiều, Lâm Triển Quyền không khống chế ham muốn của hắn, trực tiếp bắn và cơ thể của thiếu niên. Điều duy nhất khiến Lâm Triển Quyền thấy đáng tiếc là mới chỉ mυ'ŧ hai lần mà ngực cậu đã bị hắn hút khô sữa rồi.

Sau cuộc làʍ t̠ìиɦ lúc sáng sớm, Lâm Triển Quyền ôm nhóc câm ngủ tiếp tới 10 giờ mới tỉnh dậy.

Vừa dọn dẹp giường xong, hắn nhận được cuộc gọi từ số điện thoại của A Minh.

"A lô."

"Quyền ca! Là em, Diệu Tử đây! To chuyện rồi... A Minh gặp rắc rối!"

Lâm Triển Quyền nhíu mày, A Minh là thuộc hạ thân tín dưới trướng hắn, bình thường làm gì cũng rất cẩn thận và gọn gàng, không gây chuyện một cách vô cớ. Nhưng hôm nay Diệu Tử lại cầm điện thoại của A Minh, xem ra tình huống không đơn giản đến thế.

Hắn bình tĩnh lại, trầm giọng: "Nói từ từ thôi, kể cho rõ mọi chuyện."

"Vâng!"