Cán Hoa Khúc

Chương 8

Là vì luẩn quẩn trong lòng, cho nên nàng ngã bệnh, cái gì cũng không ăn, bác sĩ nói là thần kinh có vấn đề. Chính vì luẩn quẩn trong lòng, nàng mới có thể bốn ngày không ăn gì, chạy tới tầng cao nhất của trường học nơi vị hôn phu cầu hôn mà bồi hồi, sau đó nhảy xuống.

“Nhưng khi nhảy xuống, tôi mới cảm thấy hối hận.” Bạch Dực ngửa đầu nhìn bầu trời xanh, “Nếu phải chết, tôi nên ăn no hãy chết. Mười năm…Tôi không dám ăn đồ ăn vặt, không dính đường, ngay cả tinh bột cũng không dám ăn…Tôi rất muốn ăn bát cơm tẻ.”

May mắn không chết.

Mỗi ngày có thể ăn no, một phần tâm lực trút xuống đồng ruộng, sẽ có một phần hồi báo. So với tình yêu gắn bó hao tâm mười mấy năm, thổ địa công bằng hơn…

Hoặc là nói, tính công bằng trong mọi chuyện đều cao hơn trong tình yêu.

“Tôi nếu lấy mười mấy năm tâm lực đó học hành, tệ lắm cũng có thể tới Havard đi.” Bạch Dực tự giễu, “Ngu ngốc đâm đầu vào tình yêu, đổi lại chỉ là một bài giáo huấn máu chảy đầm đìa. Thực không bằng đi nuôi gà.”

“Cô muốn làm gì thì làm.” Ô Vũ lạnh nhạt nói, “Đừng thiếu cơm của ta là được.” Hắn không nói thêm gì, rút một cây sáo, uyển chuyển thổi một khúc, làm cho thu quang thủy sắc nhiễm một vẻ bi thương thê lương thật sâu.

Bạch Dực ôm đầu gối nhìn thiên không, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.

Ô Vũ không an ủi nàng, chỉ khua chèo, đưa thuyền xuôi dòng xuống sông Dạ Uyển, nghỉ lại quán trọ ở Tịch Trấn một đêm, mới ngược dòng trở về, tuyệt không cố sức.

Ven đường hái một đống lớn rau dại thượng vàng hạ cám, hắn cũng không nói gì, chính là vì không thích thức ăn ở Tịch Trấn thêm nhiều nước tương, ăn khó chịu.

Chương 6

Edit: Gia Lăng Tần

Một chuyến bồng thuyền chi lữ mùa thu như vậy, lại khiến cho tâm tình Bạch Dực toàn bộ trở nên sáng sủa. Tuy rằng nhắc lại chuyện cũ khiến rơi lệ, nhưng nàng vốn là người yên vui, phân tâm sẽ không rối rắm nữa.

Cá tính Bạch Dực tuy rằng không so đo lắm, tùy tiện, là người khoan dung. Nhưng đối với những chuyện nàng để ý thì chết sống cũng vẫn để ý. Mười mấy năm tình cảm đã đổ thành sông, nàng lập tức từ cái cực đoan này đi tới cái cực đoan khác, chuyện tình cảm này, nàng quyết không dây vào nữa.

Hiện đại chế độ một vợ một chồng còn bị tổn thương, tại đây cổ đại ba vợ bốn nàng hầu lại càng là tự tìm đầu rơi máu chảy. Biết rõ cho dù có nùng tình mật ý cũng vẫn hủ bại, cần gì phải tự khiến chính mình không thoải mái?

Toàn bộ tình cảm của nàng đều chuyển tới trù nghệ cùng điền viên, nhìn tay nghề ngày càng tinh tiến, điền viên từ từ phồn thịnh, phi thường có cảm giác thành tựu. Kết bạn với Ô Vũ, hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn. Khó có được người quân tử lại thi ân không cầu báo như vậy, nhân cách phi thường đáng kính nể. Nói lại, người thích xuống bếp cũng thích làm đồ ăn cho người khác, Ô Vũ vẫn đều cổ động nàng, càng làm cho nàng cảm thấy như tri kỷ.

Bạch Dực vốn đã mất đi tin tưởng vào lòng người, bởi vậy mới có chút hy vọng.

Cho nên chuyện Đại Nữ mới có thể đả kích nàng như vậy. Bạch Dực dù sao cũng không phải ẩn sĩ, nàng cũng muốn kết giao vài người bạn tốt, khi Ô Vũ không đến mới có người nói chuyện phiếm. Nhưng chuyện Đại Nữ như vậy, giống như giáng cho nàng một cái tát, làm cho nàng uể oải không thôi.

Nàng cả đời trôi chảy, cha mẹ yêu thương, bạn bè thân cận, lại cùng thanh mai trúc mã lớn lên, chưa từng trải qua sóng gió gì. Cho nên khi bị vị hôn phu từ chối, nàng mới có thể không gượng dậy nổi như vậy, cho nên mới không thiết sống. Nhưng lại kì quái đi vào thế giới này, đã hơn một năm phải chịu rất nhiều khổ cực, nàng rất nhanh trưởng thành, nhưng vẫn chưa nhìn hết được lòng người phức tạp cùng khó khăn.

Ô Vũ chỉ khẽ cười một tiếng, “Loại bằng hữu đó, không đáng coi trọng. Cô đã trải qua tình quan rồi…” Khó xử một lát, “Cô cư nhiên đã hai mươi lăm. Tuổi này…muốn gả cũng không gả được đi…”

“…Không phải không gả được, là tôi không muốn gả!” Bạch Dực mặt đỏ lên.

“Cũng tốt.” Ô Vũ lạnh nhạt nói, “Không sợ bị người ta lại đuổi về.”

Nếu đổi là người khác, tuyệt đối không thể lạnh nhạt như vậy. Nhưng Ô Vũ sinh ra trong gia tộc sát thủ, tâm tính lại không thích hợp làm một sát thủ. Nhưng hắn nguyện ý theo gia nghiệp, rốt cuộc trong lòng vẫn còn ‘dòng họ’, không thể nề hà.

Hắn cùng Bạch Dực có điểm gần gũi, chính là mặt ngoài lạnh nhạt, trên thực tế đối với những chuyện để ý lại phi thường bướng bỉnh. Hắn bất đắc dĩ theo gia nghiệp, nhưng lại chuẩn bị để chi họ của mình tuyệt tự. Từ năm mười hai tuổi, hắn đã vào sinh ra tử, nhìn thấy vô số mặt của nhân tính, làm cho hắn phi thường khác thường duy trì một loại tinh thần khiết phích.

(khiết phích: thích sạch sẽ)

Nhưng hắn dù sao cũng là phàm nhân. Là người đều có khát vọng sống cùng mọi người, nhưng hắn tới nay đã hai mươi tám tuổi, đã sắp sang hai mươi chín, lại không ai qua được cửa ải khiết phích kia, trở thành bằng hữu của hắn.

Không biết nên khóc hay nên cười nhất là, làm cho hắn cảm thấy cao hứng, ở chung cảm thấy thoải mái, cư nhiên lại là một cô gái.

Đây là một loại duyên phận như thế nào.

Chở một thuyền rau dại kia về, Bạch Dực phi thường vui vẻ đại triển thân thủ. Lúc này nàng nấu đặc biệt nhiều, đầy một bàn thức ăn, rau cô nấu thịt, còn có một ít đậu làm đậu sốt, từ rất xa đã ngửi thấy mùi thơm, làm cho người ta phải nuốt nước miếng.

Cỏ lau sao thịt băm, thanh nhẹ ngon miệng, có một chút đắng. Một bát canh sò nấu gừng, trong thời tiết đầu thu se lạnh, thực vô cùng thích hợp.

Đồ ăn muối sẵn, rau trộn. Đều là những món ăn thanh đạm, lại mang hương vị ‘nhà’ mà Ô Vũ thích nhất.

Cho nên khi nhìn thấy Bạch Dực xếp bát đĩa lên bàn, mặt hắn lập tức xị xuống.

Quả nhiên Bạch Dực hỏi, “Tiểu tinh linh gia đình… Tôi là nói, thủ hạ của huynh, ở đâu? Làm thế nào đưa đồ ăn qua cho bọn họ?”

“Mỗi ngày bọn chúng đều có vịt béo ăn rồi, không cần thiết!” Ô Vũ nổi giận.

“Ẩm thực phải cân đối huynh hiểu không?” Bạch Dực trừng mắt nhìn hắn, “Dù sao cũng không có tủ lạnh, nấu cũng đã nấu rồi, để lâu sẽ hỏng. Mời bọn họ tới ăn đi… Vất vả. Vừa phải làm thị vệ, còn phải đi làm thuyền… Không có việc gì còn phải giúp tôi cho gà ăn, sửa chuồng trại.”

Người ta đường đường là cao thủ!

Ô Vũ nhịn đau cho bọn họ ra, đồ ăn trên bàn như gió cuốn mây tan, ngay cả canh nước cũng không còn thừa. Bạch Dực đạt được thỏa mãn hư vinh, mừng rỡ đi nghiên cứu cách trồng rau cô. Dù sao rau cô mọc dại thực sự là rất nhỏ.

Nhưng Ô Vũ thực mất hứng. Bởi vì lúc đám thủ hạ trả lại bát đĩa, còn dám trông mong nhìn hắn.

Nhìn bàn ăn trống trơn, hắn quả thực tức giận, âm trầm nói, “Các ngươi dám ăn hết?”

Thủ hạ thực ủy khuất, “Kỳ chủ, ngài nói oan cho thuộc hạ? Thuộc hạ chỉ cướp được một miếng măng cùng thịt. Tên vương bát đản kia mới giống như quỷ đói chết…”

“…Thịt canh đâu?”

“Thuộc hạ cũng chỉ cướp được một miếng…” Thủ hạ của hắn ủy khuất nhìn hắn, “Kỳ chủ, người xem…”

“Cút!” Ô Vũ lập tức đuổi người.

Được một tấc lại muốn tiến một thước… Còn mong chờ Bạch Dực nấu cơm cho bọn hắn ăn sao? Ngẫu nhiên còn chấp nhận được, thường xuyên thì không thể!

Bạch Dực từ vườn rau quay lại, nhìn thấy bát đĩa trống trơn, nhếch miệng nở nụ cười, “Tiểu tinh linh… Tôi là nói thuộc hạ của huynh có thích không? Tôi lại…”

“Không được.” Ô Vũ phi thường nghiêm khắc ngăn lại, “Nuôi miệng ta là được, không thể nuôi miệng toàn bộ bọn chúng.”

Vốn Bạch Dực thực buồn bực, trù nghệ của nàng cho dù tôi luyện qua, cũng chỉ là thường thường mà thôi, Ô Vũ cùng các tiểu tinh linh lại cổ động như vậy, thật sự là nan giải.

Sau Ô Vũ ngẫu nhiên sẽ mang nàng xuống núi dạo chơi, thậm chí đến thị trấn xa, còn từng vụиɠ ŧяộʍ vào phòng bếp nhà giàu xem xét, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.

Đó là một thời đại giàu nghèo chênh lệch rất lớn. Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt. Sơn thôn muốn ăn no mặc ấm đã là rất vất vả, quanh năm không thấy có đường, ngay cả tương cũng không thể ăn được loại tốt, muối lại càng quý giá. Rau xanh, cho dù như thế nào đi nữa, nhưng thiếu tương, không muối, cũng khó có thể ăn được.