Thiên địa bị mặt trời chói lọi trói buộc, hào quang vạn trượng, chiếu vào mắt dường như muốn bị mù.
Nam Cung Diệp đứng ngoài đại trướng chờ, Diệp Phong phi người xuống ngựa, lập tức chạy đến: “Nương, Sương nhi thế nào?”
Nam Cung Diệp nâng tay lau mồ hôi trên trán nàng đau lòng nói: “Phong nhi, con không bị thương chứ?”
Diệp Phong miễn cưỡng cười cười: “Nương, con không sao. Sương nhi đâu?”
Nam Cung Diệp vừa đi vừa nói: “Đã dùng dược nhưng tạm thời vẫn chưa tỉnh.”
Nội trướng tràn ngập mùi thảo dược, hai tiểu nha hoàn túc trực bên tháp, thấy hai người vào vội vàng thi lễ, yên lặng rời khỏi. Diệp Phong bước đến bên tháp, nhìn dung nhan mà nàng nhớ mãi không yên, hai tròng mắt nàng nhắm chặt, môi anh đào hơi trắng bệch, chỉ có tiếng hít thở như có như không, làm lòng Diệp Phong bất an.
Diệp Phong nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé, đầu ngón tay truyền đến từng trận mát lạnh, mềm mại không xương. Dung nhan khắc sâu trong lòng, ba năm rồi vẫn như tạc, không hề có dấu vết năm tháng, vẫn khiến người ta phải si mê. Hy vọng nàng có thể sớm tỉnh lại, lần này ta không bao giờ buông tay để lại nàng một mình. Một loại tương tư, hai người đau khổ, là ta quá mức tùy hứng, mới để nàng trả qua ba năm khổ sở.
Cảnh tượng kia vẫn còn như in, áo trắng bị nhiễm đỏ, nếu không phải nàng đuổi tới kịp lúc, chắc chắn hai người phải âm dương cách biệt. Những lời nỉ non vẫn còn quanh quẩn bên tai, tiếng gọi tràn ngập mong đợi, bao hàm thâm tình và chờ đợi, một nụ cười thỏa mãn chứa bao nhiêu si tình cùng quyến luyến?
Nhìn ánh mắt si ngốc, Nam Cung Diệp thở dài, nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng: “Phong nhi, Yên nhi đã thi châm cho nàng, thương thế ổn định, rất nhanh sẽ tỉnh lại, con đừng lo lắng như thế.”
Diệp Phong vội vàng lau nước mắt, gật gật đầu, đem tay nàng thả vào chăn, thấp giọng hỏi: “Yên… Yên nhi đâu?”
“Phong đại ca trúng độc quá nặng, Yên nhi đang chữa trị.”
Lúc này Diệp Phong mới nhớ thương thế của Phong Thúc, nội tâm một trận áy náy, mau chóng đứng dậy: “Hiện tại Phong Thúc thế nào?”
“Cổ độc quá lợi hại, bất quá may mắn ngươi cho hắn dùng Trăm Độc Hoàn, cho dù không thể giải độc nhưng cũng tạm hoãn thời gian phát độc. Yên nhi nói độc có thể giải, bất quá cần chút thời gian.”
“Con đi nhìn xem!” Diệp Phong chạy ra ngoài.
“Phong nhi!” Nam Cung Diệp ngăn lại: “Yên nhi, không biết con đã trở về, nên tạm thời không cần gấp. Toa nhi đợi con một đêm, nên qua xem nàng trước.”
Chữa bệnh quan trọng hơn, không thể qua loa, tốt nhất đừng làm nàng phân tâm. Diệp Phong cưỡng chế lại xúc động, khẽ gật đầu, lại nhìn Lãnh Vô Sương, sắc mặt thoáng do dự.
“Đi đi, đứa nhỏ này.” Nam Cung Diệp ôn nhu nói: “Sương nhi có nương chăm sóc!”
Tuy Toa Y Na không biết tình hình bên ngoài thế nào nhưng tiếng vó ngựa vang lên cả đêm, làm lòng nàng chìm nổi liên tục, hỏi Cát Nhã nàng cũng nói chưa có tin tức, an ủi nàng không cần lo lắng, nhưng không tận mắt nhìn thấy Diệp Phong bình an vô sự, làm sao có thể yên tâm? Giờ phút này, nàng nằm trên giường, nhắm mắt không nói gì, vẻ mặt ưu sắc.
Đột nhiên tiếng bước chân ‘Sàn sạt’ vang lên, tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn làm mở hai mắt, đối diện với cặp tử mâu quen thuộc, Toa Y Na lập tức ngồi dậy, vui vẻ nói: “A Phong, khụ khụ khụ…”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy không thể che giấu mừng rỡ như điên, trong lòng Diệp Phong ấm áp lạ thường, cảm giác có người chờ đợi, thật quá tốt, đây chính là nhà. Mau mau ngồi xuống, ôm Toa Y Na vào ngực, trách cứ: “Nàng còn bệnh, như thế nào không cố gắng nghỉ ngơi?”
Thấy quần áo trên người Diệp Phong bị xé rách, còn có vết máu loang lổ, Toa Y Na từ kinh hỉ chuyển sang khϊếp sợ, giãy khỏi l*иg nàng, bối rối xem xét rồi lại la lên: “Ngươi đổ máu? Làm sao bị thương? Có nặng lắm không? Vu y…”
Nàng vẫn chưa nói hết, môi anh đào đã bị phong bế, nụ hôn triền miên, đem những lời Toa Y Na muốn nói toàn bộ nuốt vào trong, chỉ còn tình yêu tràn ngập ngọt ngào, khổ sở chờ suốt một đêm, giờ phút này không hỏi, không trách cứ, mà là quan tâm nhất thành bất biến, nữ tử am hiểu lòng người như thế, sao Diệp Phong không đau lòng đây?
Cảm thấy nàng bắt đầu hít thở không thông, Diệp Phong mới lưu luyến rời đi, hương thơm quen thuộc vẫn còn lưu lại, thân thủ điểm nhẹ chóp mũi nàng, cười nói: “Không phải ta vẫn ổn đây sao?”
Toa Y Na tỉnh lại từ trong mê man, mặt bay lên hai rạn mây hồng, nhẹ nhàng đánh Diệp Phong một cái, giận dữ nói: “Ngươi cố ý! Hại nhân gia lo lắng suốt một đêm!”
Diệp Phong gắt gao ôm nàng vào lòng, sủng nịch nói: “Ân, ta sai rồi, phải trở về sớm một chút mới phải!”
“Vì cái gì ngươi không nói cho ta biết, Yên nhi tỷ tỷ cùng Sương nhi tỷ tỷ đến thảo nguyên? Vì cái gì muốn gạt ta? Sao lại không tin ta như vậy?”
Nhìn biểu tình nàng lả chả chực khóc, Diệp Phong ngượng ngùng: “Ta không muốn nàng lo lắng, tuyệt đối không phải không tin nàng.” Nghe Toa Y Na gọi Lãnh Vô Sương và Sở Yên thân thiết như thế, trong lòng Diệp Phong lóe sáng, cầm tay nhỏ bé của nàng, phủ lên mặt mình, nói: “Ta sai rồi, nên đánh.”
Thế này Toa Y Na mới vui vẻ, thở dài, sâu kín nói: “Yên nhi tỷ tỷ rất đẹp! Có phải Sương nhi tỷ tỷ cũng rất hấp dẫn hay không?”
Diệp Phong không khỏi ‘Xì’ một tiếng bật cười, thật đúng là tâm tính tiểu hài tử, liền ôm eo nhỏ nàng, cười cười: “Toa nhi của ta là đệ nhất mỹ nữ thảo nguyên, cũng rất xinh đẹp a! Không ai có thể sánh bằng!”
“Gạt người!” Ngoài miệng Toa Y Na nói như thế nhưng trong lòng lại rạo rực, những lo lắng trước đó bị nàng bỏ sau đầu, hỏi: “Khi nào thì ta có thể gặp Sương nhi tỷ tỷ?”
Nhìn mặt Diệp Phong lóe lên ưu sắc, Toa Y Na nhu thuận hỏi: “Sương nhi tỷ tỷ bị thương rất nặng sao?”
Diệp Phong đem những chuyện xảy ra đơn giản nói một lần, lại sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “Sương nhi bị nội thương, bây giờ vẫn chưa tỉnh.” Sau đó thoải mái nói tiếp: “Yên tâm đi, y thuật Yên nhi rất cao siêu, có nàng ở đây, sẽ không việc gì. Bệnh của nàng cũng không sao, đến lúc đó chúng ta cùng trở về trung nguyên.”
“Ân.” Toa Y Na đáp: “Ta không sao, ngươi đi chăm sóc Sương nhi tỷ tỷ đi.”
“Một đêm chưa nghỉ ngơi, ngươi cũng phải hảo hảo ngủ một giấc.” Diệp Phong buông nàng ra, hôn trán khẽ nói: “Chờ nàng dậy, ta lại đến thăm nàng!”
Toa Y Na gật gật đầu, nhoẻn miệng cười: “Ân, đã biết.” Nghe tiếng bước chân rời đi, Toa Y Na khẽ thở dài, không biết những ngày tháng như vầy, sau này còn có thể không? Nhưng loại ý nghĩ này lập tức bị xua tan, rất nhanh nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài hãn trướng tụ tập hơn mười vị lão gả đức cao vọng trọng Ngạch Căn tộc, nhỏ giọng nghị luận thương thế của Phong Thúc. A Mục chống chọi tình hình dịch bệnh bên ngoài chưa quay lại, rắn mất đầu, nhất thời những người này không có chủ trương, nhìn Diệp Phong đi tới, lập tức vây quanh nàng hỏi tình huống???
Kỳ thật Diệp Phong cũng không biết tình hình hiện tại của Phong Thúc, vì trấn an mọi người, nàng đành nói: “Mọi người không cần lo lắng, Yên nhi có danh xưng là y tiên, y thuật cao siêu, nhất định Phong Thúc sẽ chuyển nguy thành an. Trước mắt vấn đề quan trọng nhất là phòng ngừa tình hình dịch bệnh lan tràn, mọi người không cần ở chỗ này đợi, hãy thay Phong Thúc phân ưu, vì thảo nguyên cầu phúc.”
Nghe lời ấy, mọi người mới thở phào một hơi, tốp nắm tốp ba rời đi. Diệp Phong nghĩ nghĩ, vẫy vẫy tay với Tiểu Ha: “Tiểu Ha, lập tức đi tìm A Mục đại ca, để hắn đem việc trên tay giao lại, tạm thời trở về trước.” Nàng thở dài: “Hy vọng Phong Thúc có thể bình an vô sự.”
“Ân!” Tiểu Ha gật đầu nói: “Có đem chuyện của tộc trưởng với A Mục đại ca hay không?”
“Trước tiên đừng nói, tránh hắn lo lắng, đi đi.”
Nhìn Ha Tu U La rời đi, Diệp Phong lần nữa nhíu chặt mày, nạn hạn hán kéo dài, tuy tình hình dịch bệnh tạm thời khống chế, nhưng nếu thật sự trời không mưa, hậu quả không thể tưởng tượng. Sau khi Phong Thúc bị thương, A Mục cần chủ trì đại cục, nàng lắc đầu cười khổ, Sương nhi trọng thương chưa tỉnh, Toa nhi bệnh nặng quấn người, cũng may Yên nhi vẫn bình an vô sự, trong thời gian này sợ nàng rất bận rộn. Nghĩ đến Sở Yên, mày Diệp Phong giãn ra, xoay người đi vào nội trướng.
Vừa định xốc mành trướng lên, vừa lúc Nhu nhi bưng chậu nước đi ra, đầu tiên là cả kinh, nhưng thấy rõ người trước mặt là Diệp Phong, nàng sửng sốt ba giây rồi thét lên một tiếng chói tai, thân ảnh hồng nhạt chợt lóe, tiếp theo ‘Cạnh’ một tiếng, chậu nước đáng thương rơi xuống đất, may mắn Diệp Phong nhanh tay lẹ chân mới không bị nước bắn lên người. Bên trong nội trướng truyền ra tiếng hô to: “Tiểu thư, Diệp Phong đã trở lại!”
Thanh âm xuyên thấu lục địa! Nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ba năm không gặp, tiểu nha đầu này làm sao thất kinh như vậy? Xoay người nhặt chậu nước lên, vừa đứng dậy thì một trái một phải có người nhào tới, chậu nước lại rơi xuống lần nữa.
“Diệp đại ca! Rốt cuộc cũng gặp được đại ca!”
“Diệp đại ca! Chúng ta nhớ đại ca muốn chết!”
Mạc Ngôn Mạc Ngữ cao hơn rất nhiều, cơ hồ ngang bằng Diệp Phong, nét trẻ con không còn tồn tại, nghiễm nhiên là hai thiếu niên mỹ mạo, thấy hai người vui vẻ phát ra từ nội tâm, hốc mắt Diệp Phong cưng cứng, đây có thể coi là người chí thân của nàng, vô luận làm cái gì, tách ra bao lâu, thì phần thân tình này vĩnh viễn không phơi mờ, vẫn thuần hương sâu xa. Thật ra là nàng giấu diếm tin tức, để bọn họ khổ sở lo lắng, chờ hai người bình ổn cảm xúc, Diệp Phong mới đánh bọn họ một quyền, cười nói: “Cao lớn không ít, ta sắp không nhận ra!”
“Không nhận ra? Vậy đại ca nói thử xem, ta là ai?” Thiếu niên bên trái trừng mắt, nghịch ngợm nói.
Diệp Phong cười ha ha: “Khẳng định là Tiểu Ngữ!”
“Thế này mà nói không nhận ra, vừa liếc mắt đã biết đệ là ai.” Tuy ngữ khí Mạc Ngữ có chút thất vọng, nhưng trên mặt là vạn phần vui sướиɠ. Mặc dù ở chung với Sở Yên ba năm nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn nhận sai, không ngờ Diệp Phong chỉ nhìn một cái liền nhận ra, làm Mạc Ngữ có chút tò mò, vẻ mặt Mạc Ngôn cũng chờ mong nhìn nàng.
Diệp Phong chỉ vào mặt hắn, đắc ý nói: “Bởi vì Tiểu Ngôn không khóc nhè!”
“Ha ha ha…” Nói xong, Diệp Phong cùng Mạc Ngôn đồng thời cười lớn, Mạc Ngữ ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhưng không hề có ý hờn giận, cảm tình ba người vẫn như trước, phảng phất cách biệt chỉ là ngày hôm qua.
Nhu nhi đi ra, một thân phấn hồng, đồ trang sức thanh nhã, mặt kiều diễm như hoa, nhớ tới quẫn cảnh vừa rồi, hai má đỏ bừng, trừng mắt liếc nhìn Diệp Phong một cái, giận dữ nói: “Ngươi ở ngoài cửa lén lút làm gì? Muốn hù chết người a!”
Rốt cuộc Diệp Phong cũng vái chào, nói: “Là Diệp Phong lỗ mãng, xin Nhu nhi muội muội thứ lỗi.” Nói thì nói vậy nhưng lại trừng mắt nhìn Nhu nhi, vẻ mặt trêu tức.
Nhu nhi khẽ gắt một tiếng: “Không đứng đắn!” Nói xong bĩu môi, lôi kéo Mạc Ngôn Mạc Ngữ xoay người rời đi.
Diệp Phong nhìn xuống quần áo trên người, vạt áo rách mướp, cả người dơ bẩn, đã vậy còn loang lổ vết máu, đúng thật rất chật vật, mau mau vỗ vỗ hai má, ít nhất cũng có tinh thần, nàng tự giễu cười cười, sao giống lần đầu nói chuyện yêu đường thế này? Hít sâu một hơi, bước vào nội trướng.
Bởi vì miệng vết thương của Phong Thúc bị hư thối nên cần cắt bỏ phần thịt đó đi, tránh cổ độc lây lan, dù hôn mê bất tỉnh những quá trình không đơn giản, sợ chịu không được nên Sở Yên đã hạ ma tán để hắn mất đi tri giác, mới có thể động thủ chữa thương. Vừa mới xử lý xong, mỗi ngày đổi dược, đem cổ độc từ từ bức ra, ma tán chưa hết hiệu lực, nên Phong Thúc vẫn chưa tỉnh.
Sở Yên lau mồ hôi trên trán, đang dùng nước rửa tay, liền nghe tiếng Nhu nhi kinh hô, suýt chút nữa té ngã, lại nghe được âm thanh quen thuộc, cùng tiếng cười đùa, nàng không nhịn được cười khẽ, ngoài trướng đột nhiên không còn thanh âm gì, làm lòng nàng rất chờ mong còn có chút không yên, nhưng vẫn đưa lưng về cửa không dám xoay người. Cảm nhận sau lưng có tiếng bước chân, hơi thở quen thuộc càng ngày càng gần, nàng cảm thấy mình không thể đứng vững, cả người mềm mại run nhè nhẹ.
Hoàng san uốn lượn, thắt lưng tinh tế, duyên dáng yêu kiều, mùi thơm tự nhiên, chọc lòng người, Diệp Phong thanh thanh cổ họng, ôn nhu gọi: “Yên nhi.”
Bao nhiêu thứ một mình chịu đựng, tiếng gọi quen thuộc vang lên, nhưng lúc xoay người lại không có bóng dáng, trong bụng buồn bả…
Bao nhiêu đêm tỉnh giấc từ trong mộng, gian nan trợn mắt, ngoại trừ hắc ám vẫn là hắc ám, chỉ có bên gối ướŧ áŧ, lệ không ngừng tuôn rơi, kể ra tưởng niệm vô tận…
Mà nay, thanh âm ngay bên tai, người nọ ở phía sau, nhưng Sở Yên không có dũng khí, sợ đây chỉ là ảo giác, nàng không muốn bừng tỉnh, sợ xoay người lại, mọi thứ sẽ tiêu tan, hết thảy quy về hư ảo.
Thấy nàng thật lâu không đáp, Diệp Phong tiến tới từng bước, đề cao âm thanh: “Yên nhi, ta… Ta rất nhớ nàng.”
Khoảnh khắc xoay người, châu sai nhẹ lay động, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe, nước mắt chưa khô, làm hô hấp Diệp Phong đình trệ, lụa mỏng che đi dung nhan nàng mong nhớ ngày đêm.
Lúc này đây, tuấn nhan hiện trong đầu trăm ngàn lần vẫn không tiêu thất, trên mặt có chút tang thương, con ngươi màu tím chứa đựng nhu tình, làm người nhìn phải sa vào, thì ra nàng vẫn tồn tại trong đó, chưa từng thay đổi.
Lụa mỏng lặng lẽ rơi xuống đất, mặt treo đầy nước mắt chọc người trìu mến, hàm răng khẽ cắn môi dưới, cố gắng đè nén xúc động, tầm nhìn bị nước mắt che kín, ngọc châu khinh hoạt, tích tụ dưới cằm, sau đó rơi xuống…
Hai tay Diệp Phong nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói: “Yên nhi đừng khóc, ngoan…”
Ánh mắt thâm tình, ngữ khí sủng nịch, ba năm trầm tích, tưởng niệm chồng chất cũng tìm được chỗ phát tiết, rốt cuộc Sở Yên cũng không thể tiếp tục kiên trì, nhào vào lòng Diệp Phong, gắt gao nắm chặt vạt áo nàng, lớn tiếng khóc thảm.
Khóc vì hối hận, khóc vì nổi khổ tương tư, khóc vì vui sướиɠ mất rồi tìm được…
Diệp Phong cũng chôn mặt vào tóc nàng, hai tròng mắt khép hờ, tham lam hít mùi hương thơm ngát, dường như mọi thứ đều tan biến, chỉ còn lại cái ôm nóng bỏng, mọi phiền não đều có thể tạm gác, chỉ có tâm liền tâm.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc dần dần nhỏ đi, thiên hạ trong lòng không còn động tĩnh, Diệp Phong không khỏi nhẹ giọng: “Yên nhi… Yên nhi?”
Sở Yên ngày đêm cứu người bị ôn dịch, không hề nghỉ ngơi theo Ngạo Thiên chạy về Ngạch Căn tộc, lại một đêm không ngủ, sau đó phải trị thương cho Lãnh Vô Sương, tiếp theo xử lý vết thương của Phong Thúc, cắt đi thịt thối rửa, thân thể sớm mệt mỏi không chịu nổi, hoàn toàn dựa vào tưởng niệm chống đỡ, bây giờ tâm sự đã hoàn thành, nàng lại ở trong lòng Diệp Phong nặng nề chìm vào giấc ngủ. Nhìn dung nhan nàng ngủ say, nước mắt trên mặt vẫn còn, khóe miệng ngẫu nhiên vẫn nức nở, Diệp Phong đau lòng không thôi, lập tức ôm ngang nàng lên, Sở Yên chấn kinh, cố gắng mở hai mắt, mơ hồ nhìn thấy Diệp Phong, mới nửa tỉnh nửa mê gọi: “Diệp lang!”
Rõ ràng là mệt mỏi không chịu được, vẫn ráng thấy mình bằng được, bộ dáng này làm Diệp Phong nhẹ nhàng bật cười, ôn nhu nói: “Ngủ đi!”
Sở Yên hừ nhẹ một tiếng, chôn mặt vào lòng nàng, lại chìm vào giấc ngủ, chỉ sợ hết ngày vẫn không thể tỉnh lại.