Gió núi thấp giọng than thở, bụi cây thấp bé lắc lư theo gió, bóng đêm hỗn độn quỷ mị, phá lệ thê lương. Ban đêm đầu hạ có chút hàn ý, tinh quang thưa thớt như ẩn như hiện, phát ra ánh sáng yếu ớt, ánh trăng không biết khi nào trốn phía sau tầng mây, tìm không thấy tung tích.
Bên trong động khẩu bắn ra nhiều ánh lửa, lay động theo gió, lúc sáng lúc tối, giống như vụt tắt, thoáng chốc lại bừng sáng.
Ở ngoài động thạch có một cái bàn, trên bàn đặt bộ trà cụ, lửa trại bên cạnh vừa tắt, vẫn còn khói nhẹ lượn lờ, ở trong một mảnh cỏ khô để nghỉ ngơi biến mất không thấy tăm hơi thay vào đó là cái giường đá khoảng một thước, một bên là bàn gỗ đơn giản, ngọt nến không ngừng thiêu đốt. Văn phòng tứ bảo đầy đủ, trên bàn có bức họa vẫn chưa khô mực, lúc này một cơn gió thổi bức họa rơi xuống đất.
Theo ánh nến nhìn lại, một thiếu niên tuấn mỹ, tử mâu đẹp đẽ, cưỡi hắc mã oai phong… Lúc này bên ngoài động truyền vào tiếng bước chân, như rõ ràng người đến cố gắng thả nhẹ động tác dường như sợ quấy nhiễu không khí tĩnh lặng, quần áo lay động, thân ảnh gầy yếu mềm mại lộ rõ lạnh lùng trong trẻo, mặt tái nhợt, nga mi nhíu chặt, tâm kết không thể giải, hai tròng mắt mất đi thần thái của ngày xưa, chỉ động lại nhớ nhung, tóc có vài sợi bạc, tột cùng là vấn đề tuổi tác hay tương tư bạc đầu?
Nhìn bức họa, nàng sâu kín thở dài, chậm rãi ngồi xuống nhặt lên, nhẹ nhàng cuộn lại, động tác khinh nhu nâng niu giống như trân bảo.
Ba năm trước phong kiếm quy ẩn, Lãnh Vô Sương đem tất cả mọi công việc trong cung giao phó toàn bộ cho Kiếm Cầm, một mình chuyển vào đây sinh sống, nàng làm bạn với cô đơn, mỗi ngày đều vẽ một bức tranh, tất cả đều là dáng vẻ của Diệp Phong, nơi ký thác tương tư. Có ai hiểu được tâm tư nàng? Tự trách và hối hận không bờ bến khắc sâu như thế, giống hải dương không thấy đáy, dù nàng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được; Hằng đêm bị giấc mộng đánh thức, nàng mất đi bình tĩnh thong dõng trước đó, vô luận cố gắng nhưng ác mộng vẫn như trước; Nhớ nhung khắc cốt ghi tâm chua xót như thế, cố gắng ngăn chặn ngược lại càng thêm rõ ràng, nó gần như xé rách linh hồn của nàng, không thể bình an dù chỉ một lát.
Phong nhi, ngươi ở nơi đó có tốt không? Tử Thủy từng nói, người còn sống vĩnh viễn đau khổ hơn người đã chết, ta còn sống chính là trừng phạt mà ngươi dành cho ta, ta vẫn đang cố gắng nhận lấy trừng phạt, nhưng ngươi biết không, ta sắp kiên trì không nỗi, rất nhớ ngươi. Nhưng ngay cả đi tìm ngươi cũng không có dũng khí vì sợ ngươi không muốn nhìn thấy ta, sợ mình chết rồi, ngay cả tư cách nhớ cũng không có.
Đèn đuốc sáng lạn giữa trời đêm, đặc biệt chói mắt, cũng không bằng một phần vạn nụ cười của ngươi, ta rất nhớ ngươi, nhớ từng cử chỉ, biểu tình ngượng ngùng, hoặc dáng vẻ tà khí, khi nhu tình như nước, lúc thì bừa bãi không e ngại.
Gió đêm nỉ non, giống như tình nhân thấp giọng nói nhỏ, tựa như thanh âm ôn nhuận, xẹt qua tâm tĩnh lặng suốt mười năm, kích khởi từng con sóng, không cách nào yên bình;
Tình yêu đột nhiên đến thăm, nhưng chưa kịp nhấm nháp vị ngọt của nó thì đã biến mất không còn tăm hơi. Khi còn trẻ ngây thơ không biết, nghĩ tình cảm người nọ dành cho mình chính là tình yêu, không muốn hắn cưới người khác, giống như mất đi món đồ chơi yêu thích, giận dữ bỏ trốn. Khi nhận được tin tức thì người nọ không còn trên nhân thế, thời khắc đó lòng hoàn toàn đóng băng. Phê trúng mục tiêu theo lời ‘Vốn là hữu duyên nhân, lại phi hữu tình lang’ nghĩ từ nay về sau sẽ lẻ loi một mình, không còn chỗ dựa vào, nên sáng lập Lãnh Nguyệt Cung, thu nhận những nữ tử số khổ. Bỗng nhiên ở Đoạn Tình Nhai bắt gặp dung nhan tương tự, bản thân không cách nào bình tĩnh được, lần đầu biết thân phận nữ tử của nàng, trong kinh ngạc xen lẫn một chút thất vọng, người nọ qua đời, chẳng qua nàng chỉ có vài phần giống mà thôi, nhưng chỉ vài phần này lại khiến bản thân mất đi phương hướng, tột cùng hắn hay là nàng? Khối ngọc kỳ ân chứng tỏ nàng thật sự là người hữu duyên nhưng trong một khoảnh khắc nào đó lại lâm vào mê mang.
Khi nàng rời đi, tâm dường như mất mát thứ gì đó, khi gặp lại nhìn thấy bi thương trong mắt nàng thì lòng đau thắt. Đại chiến phái Thanh Vân liều mình bảo hộ, ra sức giải vây cho Lãnh Nguyệt Cung, sinh tử gắn bó dưới Đoạn Tình Nhai, sớm chiều ở chung trong thạch động, tột cùng từ khi nào tâm không còn thuộc về bản thân.
Một tiếng gọi quyến luyến vang vọng bên tai, nay chỉ là ảo giác; Một câu ân cần thăm hỏi, hiện tại cũng chỉ còn trong giấc mộng; Cảnh chưa mất nhưng người đã đi xa…
Bóng đêm yên tĩnh, ánh sáng lay động, tiếng vang rất nhỏ, đánh vỡ bầu không khí thê lãnh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nước mắt che khuất tầm nhìn, nhớ nhung trong lòng càng thêm rõ ràng. Nét mực vẫn còn chưa khô đã bị nước mắt làm lem đi, tay phải nàng chống bàn gỗ, đỡ toàn bộ thân thể giống như lá khô lặng lẽ bay xuống.
Lãnh Vô Sương khẽ cắn môi, áp lức đè nén giờ phút này muốn xả ra, hai vai run rẩy, xé rách trong lòng không cách nào khép lại.
Một kiếm kia không chỉ đâm vào ngực Diệp Phong mà còn đâm vào tâm nàng. Là nàng tự tay gϊếŧ chết người mình yêu nhất, mà bản thân phải hảo hảo sống sót, còn trừng phạt nào đau đớn hơn thế này không? Tự tay tạo quả đắng mà ngày ngày còn phải nhấm nháp mùi vị của nó.
Phong nhi, không biết ta có thể kiên trì bao lâu, mười mấy năm cô tịch ta vẫn thản nhiên trải qua, nhưng ba năm vừa rồi ta phải dùng hết dũng khí, bóng tối kéo dài không kết thúc, ta không cách nào một mình đi tiếp…
Lúc này một đạo thân ảnh lục sắc xuyên qua rừng rậm, hướng thẳng đến đến sơn động: “Cung chủ! Cung chủ!”
Lãnh Vô Sương mau mau lau nước mắt, sâu kín thở dài: “Ngọc nhi, không phải ta đã nói, chuyện trong cung đừng đến hỏi ta sao?”
Vẻ mặt Tiểu Ngọc hưng phấn, hít thật sâu, nói: “Cung chủ, không phải chuyện trong cung. Là… Là Diệp Phong!”
Nghe được tên này, tâm Lãnh Vô Sương đau xót, miễn cưỡng ổn định thân thể, run rẩy nói: “Nàng mất ba năm, chẳng lẽ bọn họ vẫn không buông tha nàng?”
“Không phải!” Tiểu Ngọc vội vội vàng vàng: “Kiếm Họa tỷ tỷ đưa tin về, Diệp Phong chưa chết!”
“Cái gì… Cái gì?” Rốt cuộc Lãnh Vô Sương không thể tiếp tục kiên trì, ngã ngồi xuống giường đá.
Tiểu Ngọc mau giải thích: “Là thật! Diệp Phong chưa chết, Hắc Bạch tiền bối cứu nàng khỏi Tử vũ môn, thỉnh thần y Tiêu Lưu Vân giải hàn độc trên người nàng, nàng vẫn còn sống!”
Tin vui từ trên trời giáng xuống, làm đầu Lãnh Vô Sương thoáng chốc trống rỗng, cả người gần như bị hóa thạch, sững sờ ngồi đó.
“Cung chủ? Cung chủ?” Tiểu Ngọc giơ tay quơ quơ trước mặt nàng, cẩn thận gọi.
“A?” Nàng bừng tỉnh, đột nhiên đứng lên, nắm hai vai Tiểu Ngọc, run rẩy: “Phong nhi… Thật sự, thật sự chưa… Chết?”
“Ân!” Tiểu Ngọc gật đầu, nước mắt không tự chủ chạy xuống, ba năm, ngoại trừ Cung chủ đau thương và rơi lệ thì thời gian còn lại gần như không có biểu tình gì, ngay cả cười cũng là hy vọng xa vời. Hiện tại nàng không còn lạnh nhạt của ngày xưa, có chút thất thố, nhưng nàng chân thật như thế, không còn giống tiên tử xa cách ngàn dặm, mà dính chút tục khí, người động tâm vì tình là đẹp nhất.
Lãnh Vô Sương cảm thấy hai chân mềm nhũn, quên mất nên dùng biểu tình gì đáp lại, vui vẻ? Tươi cười? Hình như nàng sẽ không như vậy. Nước mắt tùy ý rơi xuống, thì thào nói: “Phong nhi chưa chết, nàng còn sống, còn sống.”
Tiểu Ngọc đỡ Lãnh Vô Sương, gật đầu xác nhận, nghẹn ngào nói: “Ân, nàng vẫn còn sống. Cung chủ, ngài cùng Ngọc nhi hồi Cung được không?”
Đầu tiên Lãnh Vô Sương ngẩn ra, lập tức nói: “Đúng! Hồi cung! Ta muốn đi tìm Phong nhi!”
Nói xong cất bước rời khỏi động thất, đi được hai bước thì dừng bước, quay lại, cẩn thận cầm bức họa bỏ vào lò lửa, rồi nhìn thoáng qua nơi sinh hoạt trong ba năm qua, yên lặng thở dài: “Ngọc nhi, hồi cung!”
Thư phòng Lãnh Nguyệt Cung
Bốn người Kiếm Cầm đang thấp giọng thương nghị tin tức vừa thu thập được, biểu tình ngưng trọng nhưng không dấu vui sướиɠ, tin tức này đối với các nàng mà nói so với chiến thắng Ma Giáo còn hưng phấn hơn.
Kiếm Kỳ lôi kéo Kiếm Họa vẫn không thể tin được: “Kiếm Họa, ngươi nói thật sao? Diệp Phong vẫn còn sống?”
Kiếm Họa xem thường, không kiên nhẫn: “Ta nói tám lần rồi! Nàng còn sống, bây giờ đang ở đại mạc!”
“Ha ha ha…” Kiếm Kỳ ôm cổ Kiếm Thi, cao hứng khoa chân múa tay: “Thi nhi, nghe được không? Nàng còn sống!”
Sắc mặt Kiếm Thi ửng đỏ, đẩy nàng ra: “Ân, đây là tin tức tốt! Chắc Ngọc nhi đã thông báo cho Cung chu hay rồi!”
Kiếm Cầm bỏ qua lãnh đạm, vui đùa: “Tốt lắm, tốt lắm. Người còn sống, Cung chủ có thể trở lại, rốt cuộc ta cũng bỏ xuống trọng trách này.”
Mấy người vừa dứt lời thì nghe tiếng Tiểu Ngọc truyền vào: “Cung chủ đã trở lại!”
Bốn người vui mừng, mau mau chạy ra nghênh đón, thấy một thân ảnh áo trắng quen thuộc bước vào, thân hình gầy yếu, cả người tiểu tụy, tuy khôi phục một chút thần thái nhưng những khổ sở phải chịu sao một cái liếc mắt có thể tan biến?
Đau lòng không gì sánh được, bốn người đồng loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiếm Cung chủ!”
Lãnh Vô Sương nhìn tất cả, thấp giọng: “Tất cả đứng lên đi!”
Thư phòng không hề thay đổi, các nàng vẫn luôn hy vọng nàng trở về sao?
Lãnh Vô Sương chậm rãi thở ra một hơi, ngăn chặn không yên trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: “Họa, nàng… Có khỏe không?”
“Hồi Cung chủ, ba năm trước Diệp Phong được thần y Tiêu Lưu Vân cứu sống, hàn độc trên người đã được giải trừ, sau đó rời khỏi Thiên Sơn đi tới đại mạc thảo nguyên, Chưởng môn phái Thiên Sơn đã hạ sơn đi tìm kiếm, nói không chừng cả hai sẽ trở lại trung nguyên, Cung chủ không cần lo lắng.”
Nếu không phải thương tâm đến cực điểm, không cần một mình tha hương như thế? Nếu không phải tuyệt vọng làm sao dấu tin tức suốt ba năm? Phong nhi, ta tổn thương ngươi quá sâu!
“Ta muốn đi tìm nàng!”
Nghe Lãnh Vô Sương nói, mọi người vừa mừng vừa sợ, Cung chủ đi tìm Diệp Phong là chuyện nằm trong dự kiến, nhưng tất cả không ngờ người luôn lạnh nhạt như Cung chủ lại sốt ruột tới mức này; Vui mừng vì Cung chủ có thể sống tốt không cần mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, một mình đau thương.
“Cung chủ, việc này… Có phải nên bàn bạc kỹ hơn không?” Kiếm Cầm thận trọng nói: “Chỉ sợ Ma Giáo cũng nắm được tin tức, lúc này Cung chủ rời đi, thuộc hạ sợ Ma Giáo ngây bất lợi cho Cung chủ.”
Lãnh Vô Sương lắc lắc đầu: “Như thế ta càng phải đi, Ma Tôn sẽ không bỏ qua cho nàng. Phong nhi ở tận đại mạc, tất nhiên không biết tin tức, ta muốn thông báo để nàng sớm phòng bị. Ngọc nhi, việc này không nên chậm trễ, lập tức xuất phát!”
“Cung chủ!” Kiếm Họa ngăn lại: “Thuộc hạ biết Cung chủ đã quyết nhưng sự tình trọng địa, thỉnh Cung chủ cân nhắc!”
Nga mi Lãnh Vô Sương nhíu chặt: “Chuyện trong Cung có Cầm nhi xử lý, còn gì không ổn thỏa?”
Kiềm Kỳ vội đáp: “Cung chủ, ba năm qua Cung chủ không hỏi chuyện giang hồ, hiện tại không còn giống lúc trước, Ma Tôn luyện thành ma công, chỉ sợ khó địch lại, nếu Cung chủ đi đại mạc, thuộc hạ không thể bảo vệ chu toàn.”
Lãnh Vô Sương cúi đầu thầm nghĩ, lời Kiếm Kỳ nói không phải không có lý, chẳng lẽ còn phải chờ đợi? Tưởng niệm mãnh liệt như thế, hận không thể lập tức đến bên cạnh nàng, nay biết được người ở nơi nào nhưng lại vì an nguy của bản thân, lo lắng sợ hãi? Trận chiến ở Lôi Chấn sơn trang, một mình nàng đại chiến cao thủ các phái, bản thân không thể cùng nàng kề vai chiến đấu, còn bức nàng vào tuyệt cảnh, nay nàng gặp nguy hiểm, sao có thể vứt bỏ nàng lần này? Vô luận hiện tại nàng hận mình, oán mình, mình cũng không rời bỏ!
Vì vậy nói: “Ta đã quyết, không cần nhiều lời!”
Bốn người nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ, nhiều lời vô ích, chỉ có thể âm thầm bảo vệ.
“Cung chủ, thuộc hạ còn một chuyện.” Kiếm Họa ôm quyền: “Tiền minh chủ Lăng Hải chết rất kỳ quái, thuộc hạ điều tra rõ, hắn chết vì trúng độc Phệ tâm, là Lăng Tinh bị Ma Tôn lợi dụng, hạ độc Lăng Hải. Lần này trên đường trở về, gặp được Lăng Phúc quản gia Lăng gia bảo, hắn vẫn bị Ma Giáo đuổi gϊếŧ, thuộc hạ hỏi qua, hắn nói biết chuyện liên quan tới Đoan Mộc sơn trang mười tám năm về trước, nhưng lại không nhiều lời, muốn gặp Cung chủ, thuộc hạ biết việc này trọng đại, không dám trì hoãn, nên suốt đêm chạy về.”
Lòng Lãnh Vô Sương chấn động, liên quan tới Đoan Môc sơn trang? Thảm án năm đó là nỗi đau trong lòng nàng, một đêm bị gϊếŧ hết, thi cốt không còn, ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối cùng không có. Đoan Mộc sơn trang cơ quan trùng trùng, cao thủ nhiều như mây, như thế nào lại khinh địch rơi vào hoàn cảnh bị diệt môn? Nhiều năm qua vẫn luôn tìm kiếm Lôi tam ca và Đoan Mộc Phong nhưng không có bất cứ tin tức gì, không ngờ Lôi Khiếu Thiên chính là Lôi tam ca, nhiều năm như vậy vì sao hắn không tới tìm nàng?
Xem ra Lăng Phúc biết nội tình, vội hỏi: “Hắn ở đâu? Mau dẫn hắn tới gặp ta!”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Kiếm Họa vội vàng rời khỏi thư phòng.
Lãnh Vô Sương lại hỏi: “Thi nhi, ngươi còn nhớ ngày ở Lăng gia bảo nhận được tin kia không?”
Kiếm Thị suy tư một lúc: “Diệp Phong gϊếŧ chết Ngô Kiếm tiền bối, chấn kinh toàn bộ giang hồ, ngày đó, các phái đang ở Lăng gia bảo thương nghị làm sao đối phó nàng, là tên khất cái tới báo tin, nói nàng trở về Lôi Chấn sơn trang, nên tất cả mới vội vàng đuổi tới.”
“Không sai, nhưng rốt cuộc người kia là người phương nào? Sao lại biết Phong nhi trở về Lôi Chấn sơn trang?”
“Thuộc hạ từng phái người điều tra, hắn chỉ là tên khất cái bình thường, có một nữ tử che mặt cho bạc bảo hắn đến Lăng gia bảo báo tin, còn nữ tử kia là người phương nào, thuộc hạ không thể tra được.’
“Cung chủ, Lăng Phúc tới!”
Một lão giả lam lũ đi sau Kiếm Họa, sợ hãi rụt rè bước vào thư phòng, không thể tưởng tượng đây chính là quản gia của Lăng gia bảo khi xưa!
Lăng Phúc không dám ngẩng đầu, phủ phục trên mặt đất: “Tiểu nhân bái kiến Lãnh cung chủ, cầu Cung chủ cứu tiểu nhân!”
“Lăng quản gia mau mau đứng lên!”
Lăng Phúc đập đầu thật mạnh: “Đa tạ Lãnh cung chủ.”
Vốn dĩ thân thể mập mạp, lúc này lại tiều tụy bất kham, tóc tai bạc trắng, chòm râu hoa râm run run, ánh mắt đảo quanh, rõ ràng rất bất an.
“Lăng quản gia, không biết Lăng minh chủ chết và Đoan Mộc sơn trang có quan hệ gì?”
“Tiểu nhân tình cơ nghe được, đêm đó ta tới thư phòng của bảo chủ, thương lượng kế sách giải cứu thiếu gia, mới vừa tới cửa, nghe trong phòng có tiếng cãi vả, ta không dám quấy rầy, khi chuẩn bị rời đi thì nghe bảo chủ cùng người kia lớn tiếng, nhất thời tò mò nên ở ngoài cửa nghe lén.”
Thần sắc Lăng Phúc hơi hoãn, nhớ lại một đêm ba năm trước.
Thư phòng Lăng gia bảo
Lăng Hải tức giận: “Ta đáp ứng ngươi không nói ra việc kia, tại sao không buông tha Tinh nhi?”
Ở trong bóng tối, người kia hừ lạnh: “Năm đó nếu không phải ta làm nội ứng, sao ngươi có thể diệt Đoan Mộc sơn trang, ngồi vào chủ vị minh chủ giang hồ?”
“Ta cũng giúp ngươi đem Lôi Chấn sơn trang thành quý trang đứng đầu Thiên Tuyết Quốc, phú khả địch quốc, chẳng lẽ chưa đủ?”
“Ha ha ha…” Người nọ cười quỷ dị, lành lạnh nói: “Thì tính sao? Ta muốn có được tất cả của Đoan Mộc Kiền, còn cả những thứ hắn không có được!”
Lăng Hải biến sắc, run rẩy nói: “Rốt cuộc ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Người nọ đột nhiên xoay người, hai mắt bắn hàn quang: “Vị trí minh chủ ta phải có bằng được! Tốt nhất ngươi nên nhận mệnh, nếu không nhi tử bảo bối của ngươi đi gặp Diêm Vương!”
Mặt Lăng Hải trắng bệch, âm thanh lạnh lùng: “Lôi Thiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Lãnh Vô Sương cả kinh, sắc mặt đại biến: “Ma Tôn là trang chủ Lôi Chấn sơn trang, Lôi Thiên của Đoan Mộc sơn trang?”
Lăng Phúc gật đàu: “Lúc này tiểu nhân cũng rất chấn động, không cẩn thận tạo ra động tĩnh, nên mới bị đuổi gϊếŧ.”
Nghe tới đây, Tiểu Ngọc nhớ lại gì đó, vội vàng lên tiếng: “Kiếm Thị tỷ tỷ, ngươi còn nhớ Mai di ở hậu viện không?”
Kiếm Thi đáp: “Ngươi nói Mai di chăm sóc ngựa?”
“Đúng! Chính là nàng!” Tiểu Ngọc cau mày cố gắng nhớ lại: “Một năm trước, lúc nàng sắp chết từng nói với ta mấy câu, lúc ấy ta không để ý, hình như là…”
“Là cái gì?”
“Nhớ rồi!” Vẻ mặt Tiểu Ngọc hưng phấn: “Nàng nói nàng là nha hoàn bên cạnh Thiếu phu nhân của Đoan Mộc sơn trang, có một lần Thiếu chủ luyện công chưa về, trong phòng truyền ra tiếng Phu Nhân và nam tử tranh chấp, nàng nói thanh âm người nọ chính là Lôi Thiên, hình như hắn ép Thiếu phu nhân chuyện gì đó, Mai di còn nhắc tới Lăng Hải, nàng nói…”
“Còn nói cái gì?” Kiếm Thi nóng ruột.
“Nàng nói phải cẩn thận nội gián, ta hỏi là ai, đáng tiếc nàng không thể kiên trì, chết đi.”
“Ai?” Nói nhà truyền đến động tĩnh thật nhỏ, Lãnh Vô Sương và đám người nhanh chóng phi thân ra ngoài, chỉ thấy một bóng đen biến mất.
“A!!” Trong phòng truyền ra tiếng hét thảm tiếng, mấy người biến sắc, quay trở lại, Lăng Phúc đã phó mệnh hoàng tuyền, bộ mặt dữ tợn, máu trên đầu vẫn còn ồ ồ chảy ròng.
Kiếm Thi xem xét miệng vết thương: “Là ám khí! Nội lực rất mạnh! Đây là ám khí gì?”
Kiếm Họa tiếp nhận, xem xét kỹ: “Hình như là Bàn tính châu.” Lập tức thay đổi sắc mặt: “Dùng ám khí này chỉ có Lôi Tam của Lôi Chấn sơn trang!”
“Xem ra Lôi Thiên chính là nội gián ngày đó, những gì chúng ta vừa nói đều bị người của Ma Giáo nghe được! Cung chủ, nên cẩn thận làm việc.”
Lãnh Vô Sương lắc đầu: “Không được! Tình cảnh Phong nhi nguy hiểm hơn ta. Cầm nhi, chuyện trong cung liền giao cho ngươi, nhất định phải phòng bị nghiêm ngặt, mặt khác phái thêm người bảo vệ Sở Yên cô nương. Ngọc nhi, ngươi theo ta đi đại mạc, những người khác cứ làm việc của mình.”
“Nhưng Cung chủ…”
“Được rồi!” Lãnh Vô Sương phất tay đánh gãy lời Kiếm Kỳ, vỗ vỗ trán: “Lui ra đi, ta mệt, ngày mai còn phải xuất phát.”
Mấy người bất đắc dĩ, thi lễ lui ra.
Lôi Thiên cái tên quá mức quen thuộc, trong ấn tượng hắn luôn tươi cười ngốc nghếch, đối người khác hòa khí lễ độ, rất thích vuốt đầu nàng, cười ha ha gọi ‘Sương nha đầu’, mỗi lần từ bên ngoài trở về, sẽ mang cho nàng những lễ vật kỳ lạ, khi thấy biểu tình nàng mừng rỡ như điên, hắn còn cao hứng hơn cả nàng. Người như vậy sao có thể phản bội Kiền ca ca? Như thế nào lại phản bội Đoan Mộc sơn trang? Sao có thể biến thành Ma Tôn của hôm nay? Nếu Phong nhi biết, người cha nuôi nấng nàng mười mấy năm là kẻ thù gϊếŧ chết phụ thân thân sinh, nàng sẽ ra sao? Yên hận đan xen tựa như l*иg giam, lòng nàng có thể trải qua dày vò một lần nữa không?”
“Cung chủ…”
Lãnh Vô Sương nâng mắt, nhìn Kiếm Thị bước vào, nhẹ giọng: “Thi nhi, còn chuyện gì?”
Kiếm Thi lấy trong lòng ra ba bình sứ, đặt xuống bàn: “Đây là Diệp Phong lưu lại cho Cung chủ, màu đỏ là Hoàn Hồn đan, màu vàng là Trăm Độc hoàn, lục sắc là Ngưng Hương hoàn, trên đường có thể cần dùng đến. Nàng nói ta không được nói cho Cung chủ biết, nhưng…”
Kiếm Thi nhìn Lãnh Vô Sương, không nói gì thêm, tới đây là tốt rồi, sau đó lặng lẽ rời khỏi thư phòng.
Lãnh Vô Sương kinh ngạc nhìn bình sứ, nước mắt che kín hai mắt, theo gò má tái nhợt chảy xuống, từng giọt từng giọt động trên bàn. Thì ra tình yêu của nàng sâu như thế, Phong nhi, ta chưa từng biết quý trọng, không biết còn hy vọng hay không?
Tâm của ngươi, chỉ sợ đã sớm không thể chịu nổi, vết thương kia liệu có thể khép lại không? Ngươi đối với tình yêu rất chấp nhất và khát vọng nhưng một lần lại một lần chịu tổn thương… Không dám hy vọng ngươi có thể tha thứ, nhưng ta muốn nhìn thẳng vào tâm của mình, đối mặt nói với ngươi nói một câu ‘Thực xin lỗi’….