Tiểu viện Tử vũ môn
Thêm tiếng nổ bùm bùm, thoáng chốc bên trong một mảnh hắc ám, tiếp theo truyền đến âm thanh giận dữ: “Cút! Toàn bộ cút cho ta!”
Bốn nha hoàn hốt hoảng lui ra ngoài, vừa bước khỏi phòng, thoáng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rời đi, không có Bạch cô nương, cả người Môn chủ đều thay đổi, chỉ còn lại tàn bạo.
Bên trong hỗn độn, mọi thứ tan nát, hoàn toàn trở thành phế phẩm. Tử Thủy ôm vò rượu oa trong một góc, tóc tai hỗn loạn che khuất nửa gương mặt, một chút ánh sáng rọi vào hư ảo, mày nhíu chặt, hai tròng mắt không còn xinh đẹp quyến rũ thường ngày, ngoại trừ hận ý chính là nhớ nhung vô bờ bến. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm bức họa, người trong tranh nửa ngủ nửa tỉnh, lộ ra mê hoặc không thể cưỡng lại, thân hình dưới lớp áo trắng tăng thêm vài phần cao quý.
Nước mắt rơi xuống, nàng lảo đảo đứng dậy, loạng choàng đi qua chỗ bức họa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt kia, không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.
Tiếng khóc nức nở giống gió đêm, run run, yếu ớt: “Nhứ nhi, ta nhớ nàng! Rất nhớ nàng! Ta vô dụng! Là ta vô dụng!”
Ngữ khí tự trách còn có tưởng niệm khắc cốt ghi tâm, hung hăng gõ vào lòng Dịch Thanh, đối mặt với cường địch, nàng không hề đổi sắc mặt, thản nhiên như cũ; Đối mặt với Ma Tôn, mặt ngoài khuất phục nhưng không thể chê dấu phần ngông nghênh trong lòng; Nhưng phong thái ngày xưa biến mất không còn một mảnh, nàng giống nữ tử yếu ớt, không có người yêu che chở thì trở nên bất lực.
“Môn chủ, người quyết định đi! Ta lập tức dẫn theo thuộc hạ bắt người về, như vậy Bạch cô nương có thể quay lại!” Dịch Thanh không muốn nàng thống khổ như thế, kiên định nói.
‘Ba’ Tử Thủy đập vỡ vò rượu trong tay, không cẩn thận bị mảnh sứ cắt trúng, máu từng giọt từng giọt chảy xuống. Nàng mở to hai mắt tràn đầy tơ máu, nắm áo Dịch Thanh, dữ tợn nói: “Bắt người? Ngươi có biết nàng là người của Tử yêu quái không? Ngươi có biết nàng quan trọng với Tử yêu quái tới mức nào không? Ngươi có biết Tử yêu quái giúp ta nhận ra những thứ gì hay không? Ngươi biết không?”
Mỗi một câu Tử Thủy chất vấn đều chạm vào tâm Dịch Thanh, sao nàng không biết? Không có Diệp Phong, Môn chủ không thể ở cùng Bạch cô nương, không có ba năm vui vẻ thật sự, nếu không phải năm đó nàng tùy tiện giao Sở Yên cho Huyết Sát, Diệp Phong sẽ không một mình dấn thân tới Huyết Kiền đường, Lôi Chấn sơn trang không bị diệt môn, không có một kiếm kia, Môn chủ không cần tự trách bản thân. Nàng đối với Diệp Phong không chỉ là cảm kích không nói nên lời, mà còn áy náy thật sâu, Diệp Phong là tri kỷ duy nhất cuộc đời nàng, thật lòng đối đãi với nàng. Nhưng nếu không như vậy, sao Ma Tôn buông tha Bạch cô nương?
“Môn chủ, nếu Diệp Phong còn yêu Sở Yên, nàng đã sớm trả lời, sao lại mất tích ba năm qua?”
Tử Thủy buông Dịch Thanh ra lắc đầu: “Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu! Tử yêu quái sẽ không buông xuống được, không được.”
“Nhưng…”
“Câm miệng! Ta không thể làm như vậy, tuyệt đối không thể!”
“Chẳng lẽ người nhẫn tâm để Bạch cô nương ở đó chịu khổ sao? Nàng không có võ công, trúng phệ tâm, nàng… Nàng không thể kiên trì!”
Một câu này như chùy đánh vào đầu Tử Thủy, nghĩ đến Bạch Nhứ ở một nơi quanh năm không có ánh sáng mặt trời, lúc nào cũng bị Phệ tâm làm đau đớn, tâm Tử Thủy run rẩy, đau không thể hô hấp, loại đau đớn này còn hơn Phệ Tâm gấp trăm lần, Nhứ nhi, ta nên làm gì bây giờ? Ta không thể có lỗi với Tử yêu quái, càng không thể mất đi nàng…
“Môn chủ, người quyết định đi!” Dịch Thanh hối thúc: “Diệp Phong còn Lãnh cung chủ, nhưng người chỉ có một mình Bạch cô nương!”
Lòng Tử Thủy run lên, nghĩ tới câu Diệp Phong nói ‘Tình yêu là quan trọng nhất’, tâm rối rắm dường như được tháo gỡ, ta chỉ có Nhứ nhi! Ta chỉ có Nhứ nhi! Tử yêu quái, thực xin lỗi, ta không thể không có Nhứ nhi, không thể không có nàng!
“Thanh nhi, lập tức dẫn người theo ta tới Tế Thế Y!”
Trong lòng Dịch Thanh vui vẻ: “Dạ! Ta lập tức đi chuẩn bị!”
“Chậm đã!” Tử Thủy cuống quít giữ nàng lại, lo sợ không yên: “Chậm đã! Ta còn muốn suy nghĩ, còn phải suy nghĩ…”
Dịch Thanh không nói gì, lẳng lặng nhìn nàng, lúc này mặt Tử Thủy nhăn thành một đoàn, bất an đi qua đi lại, giãy dụa trong lòng không ai có thể hiểu, một bên là tri kỷ của cuộc đời, một bên là người yêu, mặc dù ai đi nữa cũng không thể nào đưa ra quyết định một cách dễ dàng.
Qua một lúc lâu, Tử Thủy kiên quyết nói: “Đi Tế Thế Y!”
Bóng đêm đã sâu, ngã tư đường sớm yên lặng, chỉ còn âm thanh của phu gõ mõ quanh quẩn không trung: “Cẩn thận củi lửa, đề phòng hỏa hoạn!”
Nơi này cách Đoạn Tình Nhai khoảng ba mươi lý, vốn là một thị trấn vô danh, nhưng một năm trước có vị y tiên đến đây, dần dần nổi khắp Thiên Tuyết Quốc, nghe nói đây là cao đồ của Thần y Tiêu Lưu Vân, không chỉ y thuật siêu phàm có thể khởi tử hồi sinh, mà mỹ mạo như thiên tiên, tục truyền nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Sở Yên, nhưng nàng không xuất hiện với diện mạo thật, lúc nào cũng mang khăn che mặt, nghe nói nàng vì một người thủ sa, là Tử y tu la Diệp Phong, người này chết đã ba năm, sợ không bao giờ tháo xuống, những người khác chỉ có thể than thở, thầm kêu đáng tiếc.
Tế Thế Y bận rộn suốt một ngày, hai ngọn đèn l*иg cao quái ngoài cửa, trời chưa tối đã châm, sắc trời sáng hẳn mới được tắt, đây là quy củ của Tế Thế Y, không ai biết nguyên nhân trong đó, mọi người đoán, đây là vì Diệp Phong chỉ dẫn đường về nhà, nhưng không ai thật giả ra sao.
Trong viện, Nhu nhi từ phòng Sở Yên đi ra, Mạc Ngôn thấy thức ăn không động bao nhiêu, cau mày nói: “Sở Yên tỷ tỷ vẫn không ăn sao?”
Nhu nhi lắc đầu, vẻ mặt đau khổ: “Ta khuyên mãi mới ăn được mấy đũa, cứ thế này thân thể tiểu thư không cách nào trụ được! Các ngươi mau nghĩ biện pháp đi!”
“Chúng ta có thể có biện pháp gì?” Mạc Ngữ bất đắc dĩ: “Trừ phi Diệp đại ca khởi tử hồi sinh! Nếu không Sở Yên tỷ tỷ mãi mãi không vui!”
“Tiểu Ngữ, không được nói bậy!” Mạc Ngôn quát khẽ, tuy có đạo lý, nhưng làm sao người chết sống lại, thở dài một hơi: “Cố gắng làm thức ăn hợp khẩu vị Sở Yên tỷ tỷ, hy vọng nàng ăn nhiều một chút.”
Nhu nhi đau lòng nói: “Ai! Đúng vậy, ban ngày thời gian uống nước cũng không có, đêm đến thì ngủ không được, cho dù người làm bằng sắt cũng sẽ hao mòn từ từ!”
“Được rồi, mọi người vất vả cả ngày, mau đi nghỉ ngơi, hôm nay ta gác đêm!” Tiểu Ngữ vỗ vỗ bả vai Nhu nhi, biến mất trong bóng đêm.
Bầu trời đầy sao, tinh quang lấp lánh, bán nguyệt treo cao, nhưng có vài nơi bị mây đen che kín, không gian yên tĩnh không tiếng động, gió đêm than thở, thổi rơi những cánh hoa đào, cuối cùng chỉ còn lại tàn hương trong trẻo nhưng lạnh lùng trong không khí, một mảnh tiêu điều.
‘Tranh’ tiếng đàn vang lên, đánh vỡ đêm tĩnh lặng, thư điểu bị quấy nhiễu, run rẩy vẫy cánh vài cái, rồi tiếp tục chìm vào giấc mộng.
Tiếng đàn đứt quãng xuyên tạc màn đêm, rõ ràng người tấu có kỹ thuật rất cao nhưng lại không tấu một khúc đầy đủ, có lẽ muốn dùng phương thức này biểu đạt nội tâm cô độc của bản thân.
Ngọn nến lay động, chiếu rọi thân ảnh lên cửa sổ, hình dáng mơ hồ không rõ cộng thêm tiếng đàn thê lương, càng khiến người nao lòng. Tiếng thở dài như có như không, tràn ngập ai oán.
Tiếng thở dài vừa dứt thì tiếng đàn vang lên, xuyên thấu qua cửa sổ, mười ngón nàng phi vũ, hành văn liền mạch lưu loát, nối liền âm phù chảy xuôi theo đầu ngón tay. Khúc này, nàng đánh cả trăm ngàn lần, sớm nằm lòng, lần đầu tiên đánh là năm năm trước, nhưng hiện giờ tâm tình hoàn toàn khác biệt.
“Minh Nguyệt bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên.
Không biết thiên thượng cung khuyết, nay tịch ra sao năm.
Ta dục thuận gió trở lại, lại khủng quỳnh lâu điện ngọc, chỗ cao không thắng hàn.
Khởi múa may thanh ảnh, gì giống như ở nhân gian.
Chuyển chu các, thấp khinh hộ, chiếu vô miên.
Không ứng có hận, chuyện gì dài hướng đừng khi viên?
Nhân có thăng trầm, nguyệt có âm tình tròn khuyết, việc này cổ nan toàn.
Chỉ mong nhân lâu dài, ngàn dặm cộng thiền quyên.”
Tiếng đàn khóc than, ca từ ai oán thê lương, tiếng ca nghẹn ngào phiêu linh, giống như mũi tên nhọn đâm thủng tường cao, đến chỗ sâu nhất trong nội tâm. Đau đớn gần như hít thở không thông, cả linh hồn nát thành từng mảnh nhỏ, tìm không thấy chút dấu vết.
Ngọn nến sắp tàn, hỏa diễm màu lam đau khổ giãy dụa, ý muốn lưu lại chút ánh sáng cuối cùng, hai vai gầy yếu run nhè nhẹ, tựa hồ đang cố gắng đè áp tiếng khóc. Gió thổi tung tóc dài đến thắt lưng, khinh vũ trong không trung, gương mặt tái nhợt tiều tụy, mi tâm dồn cùng một chỗ, không thể giản ra. Hai mắt trong trẻo từ lâu bị trống rỗng thay thế, nước mắt không ngừng trực trào, rơi xuống đàn, va chạm nho nhỏ phân tán trong không khí.
Chuyện xưa về Ngưu Lang Chức Nữ vẫn quanh quẩn bên tia, bọn họ chờ đại mòn mỏi nhưng vẫn có hy vọng, mỗi năm gặp mặt một lần trên cầu hỉ thước, lúc đó có thể thổ lộ hết tâm sự, nhưng còn nàng…
Hành nghề y, trị bệnh cứu người, khó tránh gặp cảnh sinh ly tử biệt, vốn nghĩ tâm chết lặng nhưng vẫn không thể thờ ơ, người chết rời xa thống khổ, để lại người sống, trải qua hoài niệm mỗi ngày…
Mỗi một hình ảnh đều in hằn trong trí nhớ, một mình thổi tiêu dưới ánh trăng, phát tiết tịch mịch trong lòng; Ở Lãnh Nguyệt Cung điên cuồng gào thét, giải tỏa thống khổ; Khóc rống ở nông gia viện, phóng thích tự trách khôn xiết; Phải giãy dụa trong những cơn ác mộng hằng đêm; Bảo Sơn tự mờ mịt thất thố, sinh mệnh bị lạc phương hướng.
Ở Tử Vũ Môn ngươi mềm giọng cầu xin, nhưng ta lại sợ hãi đánh mất lý trí gây ra vết thương lòng cho ngươi, không hề suy nghĩ đập nát ngọc trâm, máu nhiễm đỏ hà bao…
Vì ta, ngươi vứt bỏ tín niệm trong lòng, không tiếc bức bản thân vào tuyệt lộ, gϊếŧ người không hề quen biết, đẩy bản thân lên đầu ngọn sóng, một mình thừa nhận hết đau khổ.
Tại Lôi Chấn sơn trang bi phẫn gào thét, mất đi người chí thân làm người chìm vào vực sâu hắc ám, máu ướt sũng tử y, nhưng không có chỗ để dựa vào tìm chút hơi ấm.
Vì ta, ngươi bỏ xuống ngạo nghễ, quỳ cầu xin thên tiểu nhân hèn mọn Lăng Tinh, những cái tát vang vọng trong không trung lần lượt đánh vào nội tâm ta nhưng ánh mắt ngươi vẫn ôn nhu như trước, chứa đựng tình yêu sâu đậm.
‘Được chết, thật tốt’ Đây có phải nguyện vọng cuối cùng của ngươi?
“Duyên định tam sinh tình loạn phân, đúng ngộ thế gian cuồng dại nhân, thị lang phi lang thương mất hồn, âm dương hai cách nan tướng nghe thấy” Mà nay âm dương cách biệt, ta mới hiểu tâm mình vẫn luôn thuộc về ngươi.
Chỉ cần trong lòng có yêu thì nam hay nữ có gì đáng ngại? Đáng tiếc ta hiểu được quá muộn, mất đi hạnh phúc vốn thuộc về chúng ta. Diệp lang, ta đã cô phụ tình của ngươi, ngươi có hận ta không?
Cuối cùng ngọn nến cũng tắt hẳn, hắc ám cắn nuốt hết thảy, chung quanh chỉ còn lại một mảnh tịch mịch.
Có câu:
Đa tình tâm, hàn băng chú, chỉ vì đạm mạc vô tình vật;
Nhất bồi thổ, vạn xương khô, tồn tại tương tư bi tình khổ;
Ức vãng tích, nơi nào tố? Vô tận tang thương vô tận lộ.
Lúc này từng đạo bóng đen nhảy tường vào trong, ai ai cũng cầm kiếm ẩn ẩn hàn quang.
“Tử môn chủ, hôm nay lại rảnh đến Tế Thế Y làm khách?” Một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi, lạnh lùng lên tiếng, nhìn nhóm người lai giả bất thiện.
“Khanh khách lạc…” Phấn y nữ tử cười khẽ: “Như thế nào, Sở cô nương không tiếp kiến cố nhân sao?”
“Hừ! Nếu Bạch cô nương đến, Sở Yên tỷ tỷ tất nhiên hoan nghênh, còn những người khác? Không có tư cách!”
Mạc Ngữ nói xong, hơn mười bóng người từ chỗ tối xuất hiện, có người của Lãnh Nguyệt Cung, cũng có phái Thiên Sơn.
Mạc Ngôn nghe động tĩnh, từ trong phòng đi ra, thấy Tử Thủy, sau đó quét mắt nhìn những người sau lưng nàng nói: “Đêm khuya Tử môn chủ đến thăm, cầm theo binh khí, trèo tường mà vào, e không phải bái phỏng đơn giản? Rốt cuộc muốn thế nào?”
Tử Thủy giữ chặt Dịch Thanh muốn tiến lên, đùa bỡn tóc trước ngực, cười nói: “Nhứ nhi nhớ Sở cô nương, nhưng thân thể không khỏe, không thể tự mình đến bái phỏng, đặc biệt để ta đưa tới một thủ khúc, muốn nhờ Sở cô nương chỉ điểm một hai.”
Mạc Ngữ tiếp nhận thư, để trong lòng nói: “Chắc chắn ta sẽ nhắn, Sở Yên tỷ tỷ đã nghĩ ngơi, không tiện gặp khách, mời Tử môn chủ trở về.” Nói xong bày ra tư thế thỉnh.
“Quấy rầy, cáo từ!”
“Môn chủ!:” Dịch Thanh vội la lên: “Bạch cô nương…”
“Im miệng!” Tử Thủy quát nhẹ: “Rút.”
Vừa dứt lời, người biến mất trong bóng đêm, đám người Dịch Thanh cũng theo sát. Trong chớp mắt, tiểu viện chỉ còn lại Mạc Ngôn Mạc Ngữ, hơn mười bóng người vừa rồi đã sớm biến mất không thấy, dường như không phát sinh chuyện gì.
“Môn chủ, vì sao không động thủ?” Dịch Thanh không cam lòng hỏi.
Tử Thủy thở dài một tiếng: “Không ngờ Lãnh Nguyệt Cung và phái Thiên Sơn sớm có phòng bị, võ công những người khi nãy không dưới ngươi, căn bản chúng ta không phải đối thủ. Nều lần này động thủ, không chỉ không thể thành công, nếu cùng hai đại phái này xảy ra xung động, Ma Tôn sẽ không bỏ qua.”
“Vậy Bạch cô nương làm sao bây giờ?”
“Ta đã có biện pháp cứu Nhứ nhi, nếu không thể ra tay ở đây, thì dẫn dụ Sở Yên là ngoài!”
Tử Thủy nhìn về Tế Thế Y, trong lòng thở dài: Tử yêu quái, ta biết như vậy rất có lỗi với ngươi, nhưng ta không còn cách nào khác, để nàng gặp ngươi đi, về sau sống hay chết liền xem tạo hóa của nàng!
Trong viện, Mạc Ngữ lấy phong thư ra, nghi hoặc nói: “Mấy hôm trước Bạch Nhứ đến, sao bây giờ lại có thư? Lại là Tử Thủy tự mình đưa tới.”
“Chỉ sợ trong này có trá, nhìn kỹ trước!”
Hai người đi vào phòng, mở thư ra, nhất thời cả kinh, Mạc Ngữ xem lại rất nhiều lần, run run nói: “Ca, Ca… Đây là thật hay giả? Diệp đại cai, Diệp đại ca chưa chết?”
Trong thư chỉ có tám chữ ‘Diệp Phong chưa chết, đang ở đại mạc’.
Mạc Ngôn vừa mừng vừa sợ: “Sao có thể thế? Nếu không chết, vì sao ba năm qua không tìm chúng ta?”
“Chẳng lẽ nàng gạt chúng ta? Nhưng làm vậy đối với nàng tốt chỗ nào?”
Mạc Ngôn lắc lắc đầu: “Nếu người khác nói, tất nhiên không thể tin tưởng nhưng năm đó Diệp đại ca biến mất ở Tử Vũ môn, nên người rõ nhất chính là Tử Thủy, hẳn không phải là giả!”
“Chúng ta mau đi báo với Sở Yên tỷ tỷ! Nhất định nàng sẽ cao hứng!”
Chết nhưng sống lại, tin tức đến quá đột ngột, làm người ta không thể tin nó là thật. Sở Yên lăng lăng nhìn tám chữ đơn giản, không biết nên phản ứng gì. Khóc sao? Nhưng rõ ràng là tin tốt mà. Còn cười? Thế mà lại muốn khóc một trận, vốn tưởng rằng cuộc đời sinh tử cách biệt, không thể nào gặp lại, đây là trời cao thương tình sao?
Khi nàng chịu hết thống khổ nhân gian, mất đi hy vọng, ngày cả dũng khí sống cũng gần như biến mất không còn thì lại nhận được ân đức này?
Nước mắt lại chảy xuống, nhưng không phải tiếng động phát tiết, không phải khổ sở phiền muộn, không phải tiếng nức nở thất hồn lạc phách mà là mừng rỡ như điên, là hạnh phúc…
Sở Yên miễn cưỡng ổn định thân thể, lau nước mắt, nhìn lá thư lần nữa, rồi xếp lại cẩn thận cất giữ, hít sâu một hơi, nói với Mạc Ngôn và Mạc Ngữ: “Ta muốn đi đại mạc tìm nàng, trời vừa sáng lập tức xuất phát!”
Hai người nhìn nhau, làm sao bọn họ không muốn đi nhưng vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, Mạc Ngôn nghĩ nghĩ: “Sở Yên tỷ tỷ, chỉ sợ Tử Thủy không tốt như vậy, việc này cần tìm Tiêu tiền bối thương lượng hay không?”
Sở Yên lắc đầu: “Sư phụ sẽ không đồng ý, ở đây có huynh đệ phái Thiên Sơn, bọn họ sẽ thông báo với sư phụ. Việc này quyết định như vậy, nhất định ta phải đi đại mạc tìm nàng!”
Thấy nàng kiên quyết như thế, biết nhiều lời vô ích, huống chi hai người cũng muốn được nhìn thấy Diệp Phong ngay lập tức, vội vàng ra ngoài chuẩn bị mọi thứ.
Đêm đã khuya, gió không ngừng, người cũng không thể ngủ.
Biết ngươi qua đời, ta đáp ứng sư phụ làm nghề y hai năm, sau đí đi theo ngươi, từ này về sau ở âm tào địa phủ làm bạn, không bao giờ chia lìa, hôm nay lại nhận được tin ngươi vẫn còn tại thế, vui sướиɠ rất nhiều nhưng cũng có vài phần không yên, không biết trong lòng ngươi còn nữ tử tên Sở Yên hay không? Hạnh phúc tới lần này ta sẽ không bao giờ trốn tránh, mặc dù là nữ tử, nhưng người là lang của cuộc đời ta, nhất định ta phải chính miệng nói với ngươi lời ấp ủ ba năm qua ‘Ta yêu ngươi’.