Thẳng Nam Soái Ca Bị Dạy Dỗ Thành Dâm Thụ

Chương 6: Điều giáo (Hạ)

Gà rừng nhìn tiểu soái ca bắt đầu phát tao, nhưng không thể làm đến cuối, trong lòng liền ngứa ngáy: "Bảo ta điều giáo hắn, lại không cho ta cắm vào, không bằng thiến lão tử luôn đi... Hừ... Chỉ cần ta không cắm côn ŧᏂịŧ vào, gã đeo kính hẳn cũng không có lý do làm khó ta. Huống hồ gã còn đang bận công lược tiểu tử Diêu Chấn, làm gì còn hơi sức quản ta?".

Gà Rừng nghĩ vậy liền to gan hơn, há mồm ngậm phân thân Yên Vui vào trong miệng. Trong tổ chức, Gà Rừng làm một dạy dỗ sư, khẩu kỹ tuyệt đối là hạng nhất, tuy rằng không thể hoàn toàn nuốt vào côn ŧᏂịŧ lớn của Yên Vui, nhưng lại như một cái hố đen từ từ hút Yên Vui côn ŧᏂịŧ, mặt khác, Gà Rừng lưỡi ở trong miệng khi thì cuốn lấy qυყ đầυ, khi thì kɧıêυ ҡɧí©ɧ mã mắt cùng túi trứng, mà thô ráp đầu lưỡi ma sát không ngừng càng làm Yên Vui hưởng thụ, thậm chí có cảm giác muốn bài tiết.

Gà Rừng thông qua côn ŧᏂịŧ trong miệng không ngừng chảy dâʍ ŧᏂủy̠, liền cảm thụ được tuổi trẻ Yên Vui tính dục tràn đầy. Gà Rừng tham lam nuốt vào toàn bộ chất lỏng do phân thân tiết ra. Yên Vui chưa bao giờt trải nghiệm cảm giác bị khẩu kỹ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không chút xấu hổ lãng kêu, tiết tấu phối hợp với Gà Rừng "nhóp nhép" mυ'ŧ vào thanh âm. Như được động viên, Gà Rừng bắt đầu gia tăng kỹ xảo mơn trớn Yên Vui côn ŧᏂịŧ, cứ cạn lại sâu, phát ra tiếng "chụt chụt".

Dần dần, Yên Vui vươn tay nhấn ót Gà Rừng, trước sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ mông đón ý nói hùa đem côn ŧᏂịŧ đưa vào trong miệng gà rừng. Nam hài từ bị động tiếp nhận dạy dỗ biến thành chủ động phối hợp hưởng thụ, Gà Rừng bắt đầu có cảm giác thành tựu. Hắn nhả côn ŧᏂịŧ đang ngậm trong miệng ra. Đột nhiên mất đi ràng buộc, cột thịt bật lên đánh lên bụng nhỏ "Bạch" một tiếng.

Gà Rừng thấy thú vị, nghĩ thầm: "Tiểu tủ này đúng là cực phẩm, khó trách Đeo kính râm đại nhân thường xuyên chơi đùa Âu Mỹ soái ca tính dục cường đại vậy mà lại coi trọng tiểu tử này. Không biết Diêu chấn kia nghe nói tính dục càng cường hơn sẽ như thế nào? Thực hy vọng có thể dạy dỗ hắn, hắc hắc".

Yên Vui đang hứng chịu tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ bỗng nhiên bị ngừng lại, liền bất ngờ la lớn: "Cái đ*t, sao lại ngừng?". Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy hối hận, hai má ửng đỏ. Gà Rừng vui vẻ: "Đừng nóng lòng, từ giờ đến thời gian dự tiệc sinh nhật bạn ngươi còn lâu a , đêm hẳng còn dài, ta với ngươi vẫn còn nhiều trò để chơi, liền sẽ làm ngươi sảng thăng thiên, ha hả...".

Yên Vui không nghe ra ý trào phúng trong lời nói của Gà Rừng. Cũng khó trách, hôm qua là lần đầu tiên cậu vừa bị đâm cúc hoa vừa nghe điện thoại , Yên Vui đương nhiên không nhớ rõ nội dung cuộc gọi, Diêu Chấn sinh nhật càng bị quẳng đến trên chín tầng mây. Chỉ cảm thấy như Gà Rừng đang trào phúng chính mình trời sinh dâʍ đãиɠ, có thể tùy tiện qua đêm với đàn ông. Xấu hổ mặt càng đỏ hơn, gấp rút phản bác: "Ta thật không hề thấy sướиɠ. Ta chỉ đang mong có thể xong sớm một chút để sau này không gặp lại tên biếи ŧɦái ngươi a".

Dứt lời, liền giống như một đứa trẻ đang nói dối không dám nhìn mặt phụ huynh, đương ba ba cậu bây giờ có lẽ là Gà Rừng đi. Gà rừng nhìn gương mặt tuấn tú đỏ hồng của Yên Vui, phấn nộn dươиɠ ѵậŧ ,cùng cơ bắp khỏe mạnh với làn da màu tiểu mạch , đặc biệt là vị trí mặc qυầи ɭóŧ làn da có màu sắc trắng tinh bắt mắt, nhịn không được nuốt nước miếng, mà côn ŧᏂịŧ cương cứng trong quần cảm giác có thể xé toác lớp vải nhảy ra bất cứ lúc nào.

Cả hai trầm mặc vài giây, Yên Vui vừa định tiếp tục biện giải, liền bị Gà Rừng dâʍ đãиɠ hôn lên chặn lại lời nói. Lưỡi Gà Rừng làm một vòng càn quét trong miệng Yên Vui, cùng Yên Vui trao đổi nước bọt. Gà rừng lại tiếp tục thi triễn khẩu kỹ cao siêu, làm Yên Vui hít thở không thông, ý loạn tình mê, quên mất bản thân trước kia tuyệt không chấp nhận hôn môi người cùng giới.

Nhưng Lâm Thần bạn tốt cậu lại thích làm quái, thường xuyên bắt nạt đàn em, bất kể nam nữ, cho dù là kiếm chuyện với hắn hoặc hắn đơn giản không vừa mắt, đều phải bị trừng phạt, hình phạt chính là cùng hắn hôn lưỡi, nếu không thì phải bị đánh mông trước mặt mọi người.

Yên vui tuy không nói ra, nhưng kỳ thật rất chán ghét tật xấu này của Lâm Thần. Nếu hiện giờ Lâm Thần nhìn thấy Yên Vui đang cùng đại thúc trung niên hôn môi, đảm bảo cậu ta sẽ cực kì hưng phấn. Ba người Yên Vui, Lâm Thần cùng Diêu Chấn, tuy rằng đều là đại soái ca có thể dễ dàng mê đảo nữ sinh xếp hàng dài chờ sủng hạnh, nhưng Lâm Thần giới tính lại rất mơ hồ, có lẽ cũng là người dễ bị bẻ cong nhất. Diêu chấn thì được sinh ra trong gia đình theo Thiên Chúa giáo, trong ba người là người thẳng nhất, cực kì kì thị hành vi đồng tính, ở hội học sinh còn tổ chức phong trào "Tiêu diệt đồng chí", điên cuồng truy quét mấy cái đồng chí trong trường.

Yên vui tuy không cực đoan như Diêu Chấn, nhưng chính mình tuyệt đối không chấp nhận hành vi đồng tính, thậm chí làm vái động tác ái muội cũng không. Nhưng bây giờ tiểu soái ca Yên Vui dường như bị khai phá ra da^ʍ tính, liền thích ân ái với đàn ông, như bị ma che mắt mơ hồ cùng Gà Rừng kích hôn, Gà Rừng càng ra sức phối hợp, dùng côn ŧᏂịŧ cương cứng trong quần chà xát Yên Vui trần trụi dươиɠ ѵậŧ.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Yên Vui cảm thấy bản thân không hề hoàn toàn bài xích Gà Rừng, bị suy nghĩ của chính mình làm khủng hoảng, liền tìm cho mình một cái cớ, nghĩ thầm: "Ta chỉ thích nữ sinh, ngày hôm qua là do bị gã đeo kính bá vương ngạnh thượng cung, như hôm nay là do Gà Rừng khẩu giao tốt, liền xem hắn như nữ nhân đang dùng miệng phục vụ cậu". Sau khi xác nhận bản thân vẫn là "Thẳng nam", cậu hướng Gà Rừng hét: "Ngươi là tên biếи ŧɦái, là do ngươi câu dẫn ta. Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chẳng qua xem ngươi như nữ nhân đang phục vụ ta thôi".

Gà Rừng vốn tưởng đã hoàn toàn chinh phục soái khí thẳng nam, đương lúc nhấm nháp Yên Vui môi nghe vậy liền giận dữ, nghĩ thầm tiểu tử này dám giỡn mặt với ta, hét lại: "Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu ngươi không muốn được đối xử nhẹ nhàng tình cảm, ta đây liền chà đạp da^ʍ phụ nhà ngươi".

Dứt lời, liền trái phải hai quyền đánh vào bụng nhỏ Yên Vui, Yên Vui ăn đau khom lưng, Gà Rừng thừa cơ hội xoay người cậu lại, bá đạo đè cậu xuống giống như cái mẫu cẩu, dẫu mông cầu thao. Tuy Yên Vui trông như một người trưởng thành có cơ bắp phát đạt cùng côn ŧᏂịŧ to lớn, cũng từng lừa gạt nữ nhân, bao gồm trung niên thục nữ, nhưng thực ra cậu cũng chỉ có 18 tuổi.

Còn Gà Rừng từ lâu đã lăn lộn hắc đạo kiếm ăn, một khi hung lên, Yên Vui liền bắt đầu sợ hãi. Không chỉ tùy ý Gà Rừng đùa nghịch thân thể, còn có chút hơi hơi phát run, gã không hề thương hương tiếc ngọc, thẳng đến yên vui hậu đình nhìn đến: "Chó hoang cúc huyệt thật đẹp a, hơn nữa có màu Bạch Hổ, các ngươi bạn tốt có giúp lẫn nhau cạo lông cúc huyệt sao?".

Bản thân Yên Vui lúc này lại giống như cái mẫu cẩu, hạ eo nâng mông cầu thao khiến cậu thực xấu hổ, muốn hạ mông xuống... Liền hai tiếng "Bốp bốp" thanh thúy vang lên, Gà Rừng dùng lực tét mông cậu: "Vểnh mông lên cho ta, còn dám hạ xuống, lão tử thiến ngươi". Yên Vui ăn đau khóc ra riếng: "Không cần...A...Tha ta đi...". Nhưng lại tự chu mông lên không dám lộn xộn.

Gà rừng nhìn phấn nộn cúc huyệt Yên Vui lúc khép lúc hở, hơn nữa, bởi vì khẩn trương nên cúc huyệt chảy ra tràng dịch hòa với dâʍ ŧᏂủy̠ cùng mồ hồi làm cho xung quanh hậu môn ướt nhẹp. "Thật là dâʍ đãиɠ, bị người nhìn cúc thì có thể chảy nhiều nước như vậy, không cần bôi trơn a".

Nói xong bắt đầu một cắm ngón tay vào mở rộng cúc huyệt, hai ngón, ba ngón, mới đầu ngón tay còn bị cơ vòng Yên Vui ép chặt, qua một lúc, tiểu huyệt cậu bắt đầu thích ứng, phân bố càng nhiều dịch ruột non. Ngày hôm qua Yên Vui đã bị gã đeo kính dùng ngón tay đâm cúc hoa, trừ lúc đầu có chút đau, sau đó theo thói quen da^ʍ lên, liền bắt đầu lắc lư mông, hy vọng Gà Rừng dùng ngón tay ấn vào điểm G của cậu.

"Tao cẩu bắt đầu diêu mông a, thật đáng tiếc, không thể dùng côn ŧᏂịŧ cắm vào". Gà Rừng nhỏ giọng oán giận, tiếp tục nhét vào ngón tay thứ tư. Một hồi công phu, Gà Rừng liền nắm rõ cấu tạo tiểu huyệt, gã cố ý vô tình chạm vào điểm G Yên Vui. Kết quả là, côn ŧᏂịŧ Yên Vui lại lần nữa trướng đại, Gà Rừng bắt lấy côn ŧᏂịŧ Yên Vui tuốt lộng. Hai phía giáp công, Yên Vui dần dần tiến vào cao trào: "Không... A... Muốn... Không cần... A a...Dừng lại...Cầu ngươi...Ân ân...".

Gà Rừng cười mắng: "Kỹ nữ, nhìn ngươi tao lãng như vậy, ta cam đoan ngươi đồng học không nhận ra ngươi. Ha ha. Nói đến đồng học, nghe nói khoa các ngươi đều là sinh viên ưu tú thể dục hoặc nghệ thuật, phải không?". Thấy Yên Vui không đáp, chỉ lo a a lãng gọi, Gà Rừng đột nhiên lấy ngón út nuôi móng tay dài sắc nhọn của gã đâm mạnh vào miệng huyệt, làm Yên Vui đau đến A một tiếng, tưởng mất ngất xỉu.

"Chó hoang, ta hỏi cái gì? Ngươi phải trả lời cái đó? Nếu không, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác. Ta có thể một ngụm cắn đứt sinh thực khí của ngươi a". Gã vừa nói vừa nghiến răng ken két, Yên vui sợ hãi cực kỳ, run rẫy nói: "Ngươi đừng... Đừng xằng bậy... Ta đều trả lời ngươi... Khoa chúng ta là tập hợp cả nước sinh viên ưu tú thể dục, nghệ thuật...".

"Ngươi cùng Diêu Chấn là quan hệ gì?".

Yên Vui buồn bực, tại sao ai cũng quan tâm tới Diêu Chấn? Vẫn đang chần chờ, Gà Rừng lại giáng xuống mông Yên Vui một cái tát: "Nói mau!". Yên vui không dám chậm trễ, nói thẳng ra: "Ở trường học... Ta cùng Diêu Chấn, Lâm Thần,... Chúng ta ba anh em chí cốt...Ưʍ... Ở trong trường học được xưng là 3K đảng."

Gà rừng thấy hứng thú, tạm hoãn động tác bới móc hỏi: "Vì sao kêu 3K đảng?".

"Các bạn học nói K thử nhất là soái, họ nói ba người bọn ta là ba người soái nhất, K thứ hai là giàu, Xí nghiệp nhà Diêu Chấn có trụ sở toàn cầu, ba hắn vẫn luôn là nhà tài trợ lớn nhất của trường học, K thứ ba là bá, Lâm Thần là đại bá vương tron trường học, còn là cao thủ tán đánh. Ở trường học, ba chúng ta đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm".

Nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện tại, Yên Vui càng nói càng nhỏ giọng lại. Đột nhiên, Gà Rừng như nghĩ ra cái gì đó: "Chậm đã, ngươi nói Lâm Thần cũng là một tán thủ?". Yên vui không suy nghĩ nhiều, liền tùy ý trả lời: "Đúng vậy, hắn luyện tán thủ là dòng họ chân truyền, ba ba và ca ca hắn đều là tán đánh cao thủ. Ca ca hắn... Chính là... Chính là Lâm Thạc Lâm cục trưởng trên màn hình vừa nãy". Gà rừng ánh mắt sáng lên: "Thì ra là thế! Hảo chơi hảo chơi...".

Yên vui không hiểu hắn đang nói cái gì, Gà Rừng liền nhấc Yên Vui đang nằm dưới sàn ôm vào l*иg ngực, một mặt tay trái xoa nắn cơ ngực cùng cơ bụng Yên Vui, mặt khác cúi người khẽ cắn lỗ tai cậu, thổi thổi khí, Yên Vui nghe hắn nhẹ nhàng nói: "Bé ngoan, ngươi bán đứng mấy cái bạn tốt của mình. Ngươi nói, tặng cho ta một cái tình báo cùng cơ hội lập công, ngươi muốn ta thưởng ngươi như nào a?". Lời hắn nói làm Yên Vui có dự cảm chẳng lành, chưa kịp suy nghĩ liền bị Gà Rừng đẩy ngã lên sô pha...