Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 26: Tôi đi đón bạn gái tôi tan tầm."

Ở hậu trường ,ỗi chương trình ca hát đều có cung cấp nơi nghỉ ngơi chuyên dụng, phòng nghỉ xem sân khấu của chương trình. Nó được cung cấp đặc biệt cho những giám đốc điều hành công ty mỗi khi tâm huyết dâng trào đến hiện trường xem nghệ sĩ biểu diễn, chẳng hạn như Viên Sơ Nhụy đây.

Viên Sơ Nhụy từ tập đoàn Viên thị tạm thời thối lui đến Nguyệt Vịnh, cô có rất nhiều thời gian rảnh. Hệ thống quản lý nội bộ của Nguyệt Vịnh sớm đã thành thục, có nhân sự đặc biệt kiểm soát chặt chẽ từ trên xuống dưới, sau nhiều năm hoạt động đến bây giờ, cô không cần phải lo lắng phải tự mình làm mọi việc như trước đây, nên có thể nói cô đến đây là để nghỉ phép. Ít nhất phải đợi đến lúc lão Viên nhà cô phá tan thành tích cô lưu lại lúc trước thì mới về được.

Nhưng con người một khi không còn bận rộn với công việc phức tạp, đột nhiên thay đổi hình thức sinh hoạt liền dễ dàng sinh ra cảm giác nhàm chán, Viên Sơ Nhụy chính là như thế, một khi nhàn lên cô sẽ tìm chuyện làm, chẳng hạn như đi đến hiện trường xem 《 Bốn mùa 》, ngồi ở hậu trường quan sát màn trình diễn trước sân khấu.

Tuy nhiên, cô đến đây không phải là không có mục đích, cô đã rời khỏi công ty giải trí một hai năm, khi trở lại lĩnh vực này, cô đương nhiên cần tiếp nhận thông tin thị trường một lần nữa xem gần đây các công ty giải trí lớn có tung người mới hay không, là người mới như thế nào, trong số đó người mới nào được công chúng biết đến nhiều hơn, để hiểu được định hướng thị trường và thị hiếu của khán giả.

Cùng với...... cuối cùng Đào Hựu Tình đã ổn chưa.

Thật trùng hợp, khi cô đến thì lại là lúc Đào Hựu Tình lên sân khấu. Không trùng hợp lơn chính là ở phòng nghỉ có người giống như biếи ŧɦái nhìn chằm chằm nghệ sĩ của Nguyệt Vịnh bọn họ.

Viên Sơ Nhụy mặc một chiếc váy vải tuyn màu xanh lá cây đậm có thắt lưng. Phần eo mảnh mai được bao quanh bởi một chuỗi thắt lưng hoa hồng màu trắng bạc. Thật thanh lịch và phóng khoáng mà không mất đi vẻ thời trang.Đôi giày cao gót quai đen ở chân khiến cô trở nên hào nhoáng làm khí chất của cô càng thêm nổi bật.

Cô thân thiện "Nhắc nhở" Chu Dĩ Nhu, vỗ về làn váy ưu nhã ngồi xuống, hai chân thon dài thẳng tắp tự nhiên giao điệp, tầm mắt chậm rãi dừng ở người mặc tây trang phẳng phiu bên cạnh: "Làm sao vậy Chu tổng, hối hận sao?"

Cô tận mắt nhìn thấy người kia nhìn Đào Hựu Tình trên màn hình nhìn đến nhập thần, người này còn là người hạ thấp nghệ sĩ của mình Chu Dĩ Nhu sao?

Sợ không phải đã nhận ra Đào Hựu Tình tốt rồi, tâm sinh hối hận chứ?

Mặt Chu Dĩ Nhu vẫn lạnh lùng như cũ, trong phòng khách cũng chỉ có hai người bọn họ, nên bản thân cũng lười khách sáo với Viên Sơ Nhụy, dứt khoát không trả lời những lời này, bởi vì thật sự cô ấy đã hối hận, nhưng cũng không muốn lộ ra tư thái người thất bại với Viên Sơ Nhụy.

Viên Sơ Nhụy nhàn nhã nâng mí mắt lên, hài lòng nhìn màn hình đang tiếp sóng trước sân khấu.

Nữ nhân trên màn ảnh dung mạo xinh đẹp, tựa như đóa hồng diễm lệ, cùng tiên nữ giáng trần, đẹp đến tựa như ảo mộng không chân thực. Giọng hát da diết của nàng giống như một món quà trời cho, trong trẻo và rõ ràng, cũng không cần bất cứ sự phụ trợ nào, cũng đã có thể khiến khán giả đắm chìm trong sự quyến rũ từ giọng hát của cô ấy.

Một giây tiếp theo, máy quay cận cảnh mặt nàng, sau đó nàng hơi hếch cằm lên, dùng ánh mắt lười biếng và kiêu hãnh nhìn camera, giống như một đóa hồng không sợ mưa gió. Trước khi máy quay rời đi, nàng lại đột nhiên nhếch lên khóe môi, nở nụ cười tà ác, lúc này khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ quyến rũ khó tả, làm tim người đập dồn dập, làm người khác phát điên muốn hét lên tên nàng, như một con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Giống như nàng 5 năm trước, hào quang bức người.

Thời gian vẫn nhân từ với nàng, cũng không lấy đi năng lực và hào quang của nàng. Nàng được sinh ra để đứng trên sân khấu, trở thành trung tâm của sân khấu, trung tâm của thế giới và là tâm điểm của mọi người.

Nhịp tim của Chu Dĩ Nhu đột nhiên lệch một nhịp, vì một cái tươi cười này của nàng mà thất thần một lát.

Là người chiến thắng, đôi mắt của Viên Sơ Nhụy lóe lên những màu sắc đáng kinh ngạc, tiện đà sau đó cũng hiện lên sự tán thưởng và hài lòng.

Thành thật mà nói, cô đã nhìn thấy rất nhiều nghệ sĩ có linh khí, nhưng có rất ít người có thể được như Đào Hựu Tình, người đã không đứng trên sân khấu trong năm năm và vẫn duy trì được hào quang ban đầu. Một nghệ sĩ như vậy rất khó để có được.

Đào Hựu Tình càng càng rạng rỡ bao nhiêu, thì cô vui vẻ bấy nhiêu, tâm lý háo thắn cũng được đến thỏa mãn cực đại—— lúc trước là người ngu ngốc nào nói nàng "Không có khả năng" giống 5 năm trước? Thật nên đến nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, xem xem mặt của mình có đau hay không.

Cô đột nhiên cảm thấy có một đối thủ ngốc nghếch cũng là một điều tốt.

Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Nếu Chu tổng hối hận cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

"Vì Hựu Tình ưu tú như vậy mà."

Mắt Chu Dĩ Nhu lộ ra không vui, giọng điệu của Viên Sơ Nhụy chút tự hào, và chút kiêu hãnh mà chiếu điều này đã từng thuộc về Hưng Lan, thuộc về cô ấy.

Chu Dĩ Nhu lạnh nhạt nói: "Nếu không phải cô ấy lừa tôi, Hồng Đào Q đã là người của Hưng Lan, Tiểu Viên Đổng cũng sẽ không được ngồi ở chỗ này."

Viên Sơ Nhụy thong thả ung dung nói: "Chu tổng nói sai rồi đi."

Trên môi cô thoáng hiện lên một nụ cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Nếu em ấy thẳng thắn với cô thì Hồng Đào Q sẽ không tồn tại, không phải sao?"

Nếu Chu Dĩ Nhu chịu dùng Hồng Đào Q, thì Đào Hựu Tình lúc trước sẽ không giấu nó với cô ấy vì cô ấy sợ cô ấy tức giận.

Hơn nữa Chu Dĩ Nhu bởi vì Giang Nhã Lăng làm ra những chuyện như vậy với Đào Hựu Tình, Viên Sơ Nhụy hoàn toàn tin rằng nếu cô ấy biết Đào Hựu Tình chính là Hồng Đào Q, tất nhiên sẽ yêu cầu Đào Hựu Tình xoá bỏ tài khoản, sau đó tiến hành quản thúc càng thêm hà khắc với nàng, cũng hoặc là gây nữa áp lực lớn hơn nữa.

Viên Sơ Nhụy nói nửa đùa nửa thật: "Chèn ép Hồng Đào Q, Chu tổng chúng ta làm rất nghiêm túc nha."

Chu Dĩ Nhu quay quay đầu nhìn cô, theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại không nói được lời nào.

Viên Sơ Nhụy nói sai sao?

Lúc trước còn thích Giang Nhã Lăng như vậy, nếu cô ấy biết Đào Hựu Tình chính là Hồng Đào Q, thật sự có thể bình tĩnh công chính mà để nàng tiếp tục sao, để nàng đuổi kịp và vượt qua Giang Nhã Lăng như thế sao?

Câu trả lời là hiển nhiên, nếu trước đây cô bình tĩnh hơn một chút trong chuyện của Giang Nhã Lăng thì cũng không làm ra quyết định lui tái với Đào Hựu Tình, cũng sẽ không vây Đào Hựu Tình ở bên người chính mình 5 năm.

Cả mẹ của cô cũng từng nhắc nhở qua: "Nếu con muốn cho cô ấy giải nghệ, kết quả sau này con phải tự mình gánh vác."

Đúng vậy, cô ấy phải chịu trách nhiệm cho quyết định sai lầm của mình, mà cái giá phải trả cũng rất đau đớn, đó chính là nhìn nàng trở thành nghệ sĩ của Nguyệt Vịnh, ở Nguyệt Vịnh tỏa sáng. Càng hoang đường chính là, cho tới hôm nay bản thân cô ấy mới tỉnh ngộ lại, mới thấy quyết định mình đã từng làm ra, là sai lầm......

Cô ấy...... đã làm chuyện ngu ngốc gì đây.....

Nhưng cô ấy không muốn lộ ra bộ dáng người thất bại ở trước mặt Viên Sơ Nhụy, Viên Sơ Nhụy hiện tại đối với cô ấy mà nói không chỉ là đối thủ đơn giản như vậy —— mà là tình địch.

Cô ấy không thể để cho tình địch mình đắc ý.

Cô ấy điều chỉnh tâm tình một chút, tận lực làm chính mình có vẻ bình thản, mắt nhìn phía trước nói: "Nhưng Tiểu Viên Đổng cũng không thể phủ nhận, em ấy thích tôi thích 5 năm."

"Ha," Viên Sơ Nhụy không dao động, bình tĩnh đánh trả, "Nhưng hiện tại em ấy thích tôi nha."

—— Tuy rằng em ấy thích cô lâu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là tôi, tôi mới là người thắng, rõ ràng chưa?

Viên Sơ Nhụy vì hợp đồng, tận chức tận trách sắm vai nhân vật bạn gái, lời trong lời ngoài đều có thể làm Chu Dĩ Nhu nghẹt thở đến đau, còn làm cô ấy không có cách phản bác!

Chu Dĩ Nhu nắm chặt đôi tay, nghiến chặt răng sau. Con người thật sự không thể làm quá nhiều chuyện ngu ngốc trong đời, nếu không sau này sẽ trở thành mũi tên nhọn nhắm vào chính mình, chọc chính mình thành một cái sàng xấu xí!

Trên màn hình Đào Hựu Tình lại ngồi trên băng ghế, đôi mắt hơi cụp xuống, dung mạo ưu tú lộ ra vẻ đẹp như thần tiên trong nửa sáng nửa tối khó quên, giống như làm mọi người cũng không thể quên đi sân khấu của nàng.

Sân khấu đầu tiên của 《ME》 đã thành công tốt đẹp, với những tràng pháo tay như sấm và những tiếng hò hét không ngớt của khán giả. Đây là Hồng Đào Q, và đây là Đào Hựu Tình đã trở lại sân khấu, sau đêm nay, không ai dám đặt câu hỏi về khả năng của nàng.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên môi của Viên Sơ Nhụy cùng cũng dịu đi một chút, cô đứng dậy nói: "Vậy Chu Tổng chậm rãi xem đi, thứ tôi không phụng bồi." Cô còn không quên bản chức công tác, tận tâm tận lực bổ sung một câu: "Tôi đi đón bạn gái tôi tan tầm."

Còn về chuyện quan sát thị trường để lần sau đi, cô trở về làm chuyện quan trọng rồi coi cũng không có gì khác biệt.

Chu Dĩ Nhu: "......"

Thật sự càng ngày càng chán ghét nhìn thấy Viên Sơ Nhụy!

......

Đào Hựu Tình cùng nhóm nhảy một đường cãi nhau ầm ĩ mà về tới phòng trang điểm, , bầu không khí rất hài hòa, sau khi ngồi xuống trước gương trang điểm, cô vẫn cảm thấy có chút không chân thật.

Sau nhiều năm, cuối cùng nàng cũng được đứng trên sân khấu một lần nữa. Vừa mới lên sân khấu thì tim nàng trước đập như sấm, khẩn trương đến tay chân đều phát run.

Nói không lo lắng sẽ mắc sai lầm là giả, nói không lo lắng cũng sai, tất cả những cảm xúc tiêu cực sẽ trào dâng trong khoảnh khắc chuẩn bị bước lên sân khấu, khiến người ta có chút sợ hãi trên sân khấu. Nhưng nàng đã vượt qua nó, sử dụng đam mê của mình cho sân khấu mà khắc phục, cuối cùng nàng đã thành công lớn, nàng đã làm được!

Nàng ngồi trước gương bắt tay, lại không rõ mà hỏi: "Chúng ta vừa rồi đã thành công rồi sao?"

Bạn nhảy bên trong có vài vị đều là tiền bối, từng có không ít kinh nghiệm đứng trên sân khấu, lúc này đều tụ ở bên người nàng, ôn thanh an ủi nàng: "Thành công thành công, cô biểu hiện rất tốt."

"Thật sự, hát giống như nuốt CD!"

"Hát hay nhảy đều không trật tiết tấu, cô thật sự đặc biệt tuyệt! Chờ đêm nay phát sóng, trên mạng khẳng định rất nhiều người khen cô, tự tin lên! Nói chuyện kiêu ngạo lên nào!"

"Hựu Tình chúng ta là tiểu tiên nữ quá lợi hại!"

Thể xác và tinh thần Đào Hựu Tình rốt cuộc đã thả lỏng lại, run run rẩy rẩy mà vươn tay mình: "Mọi người xem tay của tôi cũng run......"

Các chị nhảy chung cười nắm lấy tay nàng, chà xát: "Ai da, nhìn xem bạn nhỏ chúng ta sợ tới mức này."

"Nga! Tiểu Viên Đổng, sao ngài lại đến đây?" Bỗng nhiên có người phát ra tiếng nói.

Đào Hựu Tình háo hức nhìn về phía cửa khi nghe thấy tiếng động, quả nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trong lòng có ngàn vạn lời nói bật ra, nóng lòng muốn nói chuyện với Viên Sơ Nhụy.

Viên Sơ Nhụy cùng Hoắc Minh Ân đi vào phòng trang điểm của nghệ sĩ Nguyệt Vịnh, mỉm cười rất bình tĩnh nói: "Quá nhàm chán, nên tới đây xem thử, biểu hiện của mọi người đều rất tốt, hôm nay vất vả."

Viên Sơ Nhụy trước kia cũng có đến hiện trường, trấn an nghệ sĩ nhà mình, nên không ai nghĩ nhiều, hơn nữa tổng tài bọn họ của họ quả thật bây giờ rất nhàn nhã, nên đương nhiên muốn làm cái gì thì làm, muốn đi nơi nào thì đi, không ai có thể cản cô.

Mọi người sôi nổi hồi nói không vất vả, sau đó từng người đi thay quần áo chuẩn bị tan tầm. Hai tuần kế tiếp, bọn họ ngày nào cũng phải chuẩn bị sân khấu ca hát, tan tầm trở về sớm một chút nghỉ ngơi mới là chuyện chính, chờ toàn bộ quảng bá kết thúc, bọn họ chuẩn bị tụ lại ăn mừng, vui vẻ vui vẻ.

Viên Sơ Nhụy đi đến bên người Đào Hựu Tình hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Đào Hựu Tình trả lời đúng sự thật: "Khẩn trương, sợ hãi, nhưng lại đặc biệt hạnh phúc."

Khi nàng nói lời này, hai mắt sáng như sao trên bầu trời đêm, niềm vui trong mắt không thể thuần khiết hơn, Viên Sơ Nhụy có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của nàng , không khỏi cảm thấy vui mừng cho nàng : "Vậy là tốt rồi."

Viên Sơ Nhụy: "Được rồi, đi thay quần áo tan tầm đi, tôi có chuyện muốn nói cùng cô."

Hoắc Minh Ân nghe vậy, lập tức tìm được người đại diện của Đào Hựu Tình báo cho anh ấy không cần đi theo Đào Hựu Tình tan tầm, cô chủ có việc muốn tìm Đào Hựu Tình. Người đại diện "Oh oh" hai tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Đào Hựu Tình hiện tại tâm tình rất tốt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng: "Được."

......

"Định cùng tôi nói cái gì? Chuyện nghiêm túc không?" Đào Hựu Tình hỏi, "Chúng ta có thể đi tìm một nhà hàng vừa ăn vừa nói chuyện không? Tôi rất đói."

Viên Sơ Nhụy nói có thể, quay đầu nhìn về phía Hoắc Minh Ân: "Thư ký Hoắc có đi hay không?"

Hoắc Minh Ân nhìn thoáng qua đồng hồ, bình tĩnh nói: "Thư ký Hoắc không đi, thư ký Hoắc muốn tan tầm đi hẹn hò."

Đào Hựu Tình: "A, tự nhiên ăn cẩu lương!"

Cảm ơn, cẩu độc thân có chút bị mạo phạm.

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói: "Được, vậy cậu tan tầm trước đi về đi, trên đường cẩn thận."

Hoắc Minh Ân cảm kích nhìn nhìn cô, đẩy mắt kính, hơi hơi khom lưng: "Tiểu Viên Đổng ngày mai gặp."

Viên Sơ Nhụy dắt theo Đào Hựu Tình tìm được xe mình, Đào Hựu Tình thuần thục ngồi vào ghế phụ, vừa ngồi xuống,vợ chồng Giang Hải Minh đã gọi điện cho nàng lại đây quan tâm nàng. Bởi vì nàng nghe Giang Thu Dương nói hai người họ gần đây công tác rất bận, cho nên uyển từ chối họ muốn đến hiện trường cổ vũ cố lên cho nàng, nếu công tác bận rộn vậy trước cứ làm việc đi, về sau có rất nhiều cơ hội đến hiện trường cổ vũ nàng.

Sau vài lời chào hỏi nhiệt tình, Đào Hựu Tình đồng ý chờ sau khi kết thúc quảng bá sẽ về Giang gia vài ngày, vợ chồng Giang Hải Minh mới cao hứng kêu nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tắt điện thoại đi.

Viên Sơ Nhụy thấy bên môi nàng gợi lên ý cười, nói: "Xem ra cô đã hoà nhập với Giang gia."

Đào Hựu Tình: "Ừm...... Thiếu chút nữa?"

Hoặc là nên nói chỉ kém gọi "Ba, mẹ".

Vợ chồng Giang Hải Minh đối với nàng rất tốt, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng nàng như cũ không thể mở miệng kêu bọn họ ba mẹ, bởi vì chưa bao giờ kêu qua hai cách xưng hô này cho nên nàng đối với nó quá xa lạ, mang theo một phần e lệ không biết tên thế cho nên không biết mở miệng thế nào.

Có lẽ cần một cơ hội, có cơ hội rồi, nàng nhất định là có thể tự nhiên mở miệng.

Viên Sơ Nhụy không có hỏi là chút gì, bình tĩnh nói: "Cô sẽ có rất nhiều thời gian đến lúc hoàn toàn tiếp nhận bọn họ."

Đào Hựu Tình nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, đúng vậy, để làm quen với gia đình họ Giang và hòa thuận với gia đình. Nàng cũng sẽ cố gắng hết sức để trở ở cuộc đời có hạn này trở nên vô cùng ưu tú, làm vợ chồng Giang Hải Minh vì có người con gái như nàng liền cảm thấy tự hào.

Cũng sẽ làm cậu Đào thanh cảm thấy tự hào vì nàng.

Cậu ở trên trời nhất định có thể thấy đi. Nàng nghĩ như thế.

Nàng hào hứng quay lại hỏi: "Vậy thì chúng ta đi ăn gì đây!"

Nếu không phải Quan Mỹ Lâm lại cùng Trì Tuyết Oánh ra nước ngoài chơi, nàng còn muốn hẹn Quan Mỹ Lâm đi ăn mừng, cùng nhau vui vẻ hạnh phúc.

Viên Sơ Nhuỵ thắt dây an toàn: "Tôi sao cũng được, cô chọn đi." Nghĩ nghĩ, bổ sung nói, "Đừng ăn những thứ làm tổn thương giọng của cô."

Kế tiếp nàng còn có ca khúc cần hát, đặc biệt là âm nhạc Tây Hải cùng âm nhạc Cốc bắt buộc phải hát thật toàn bộ, nếu nàng bị đau cổ họng thì sao.

Đào Hựu Tình một bên "Ừm ừm" gật đầu, một bên tìm kiếm thức ăn gần đó trên điện thoại di động của mình, còn phải là không tổn thương giọng, không ảnh hưởng mặt. Lên chương trình là thời kỳ đặc biệt, nàng làm tiên nữ càng thêm không cho phép trên mặt chính mình tuôn ra một viên mụn chói mắt vướng bận!

Cuối cùng nàng dời tầm mắt từ màn hình điện thoại sang người Viên Sơ Nhụy: "Chúng ta đi ăn cháo cá, vừa thanh đạm, vừa ngon lại bổ dưỡng, cô cảm thấy được không?"

Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng gật đầu: "Đi."

......

Gạo trắng hương mềm mại, lát cá tươi vừa phải, điểm xuyết thêm hành lá xanh mướt, mùi thơm của cháo cá thoang thoảng nơi cánh mũi, còn chưa bắt đầu ăn thì thị giác cùng khứu giác cũng đã được đến thỏa mãn đến cực đại. Cả hai cũng gọi một vài món ăn và một món tráng miệng, vì vậy không cần phải lo lắng về việc ăn không đủ.

Sau khi người phục vụ tỉ mỉ thêm bát nhỏ cho hai người, họ rời khỏi phòng riêng cũng không làm phiền hai người.

Đào Hựu Tình nhấp một ngụm nước ấm, một bên múc cháo vào bát nhỏ vừa hỏi:: "Cô muốn  nói chuyện gì? Chúng ta ăn xong lại nói, hay là vừa ăn vừa nói?"

Viên Sơ Nhụy cầm lấy trà nóng trong tay nhấp một ngụm nhàn nhạt: "Khi nào nói cũng được."

Đào Hựu Tình: "Vậy hiện tại nói đi, cô vẫn luôn không nói như vậy sẽ làm tôi rất tò mò."

Con người chính là như vậy, tò mò nổi lên thì ăn uống không thể thỏa mãn liền sẽ vẫn luôn nhớ tới, phi thường tra tấn, nàng lại không muốn sẽ tra tấn chính mình.

Viên Sơ Nhụy múc một muỗng cháo, bình tĩnh nói: "Tôi muốn hỏi thái độ của cô đối với Chu Dĩ Nhu một chút."

Hôm nay cô phát hiện Chu Dĩ Nhu có sự quan tâm đến Đào Hựu Tình, nói không chừng thật sự giống cô nói vậy, Chu Dĩ Nhu bắt đầu hối hận khi để Đào Hựu Tình vào Nguyệt Vịnh.

Cô không chắc trong tương lai Chu Dĩ Nhu có thể ra tay với Đào Hựu Tình hay không, dẫn tới ảnh hưởng nhân tài của Nguyệt Vịnh, cho nên trước tiên cô muốn biết thái độ Đào Hựu Tình với Chu Dĩ Nhu, kịp thời nhắc nhở, miễn cho nàng mềm lòng với người kia.

Đào Hựu Tình nâng đôi mắt lên nhìn về phía cô, trong một chốc một lát không lý giải được làm sao cô đột nhiên hỏi về vấn đề này, trầm tư vài giây mới chợt nhận ra: "Chẳng lẽ cô đã thích tôi, sau đó để ý người cũ của tôi?!"

Viên Sơ Nhụy: "......"

Đào Hựu Tình đặt cái bát xuống và tự vuốt mái tóc của mình: "Ha, tôi biết ngay cô chống cự không được mị lực đáng chết này của tôi mà."

Đào Tiên Nữ: Không có cách nào, ai bảo tôi lớn lên đẹp như vậy? Đẹp chính là tội của tôi.

Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Cô nghiêm túc trả lời đúng vấn đề hoặc bị quăng ra ngoài, chọn một cái."

Đào Hựu Tình một giây đứng đắn, quyết đoán lựa chọn cái đầu tiên: "Thái độ chính là: Là người đối lập với lão nhân gia!"

Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng gật gật đầu, như là tán thành đáp án của nàng, lại nói: "Tôi phát hiện cô ta giống như để ý đến cô."

Đào Hựu Tình: "......?"

Nàng suy đoán hợp lý, mạnh dạn giả thiết: "Có thể là lại suy nghĩ lần này nên dùng biện pháp gì tới chèn ép tôi, miễn cho tôi trấn em gái Nhã Lăng cô ta trấn đến chết?"

"Chèn ép cô? Không giống." Viên Sơ Nhụy cười cười, "Nhìn rất giống là muốn cùng cô nối lại tình xưa."

Đào Hựu Tình: "???"

Nàng không thể tin được nói: "Chuyện này nghe quá mức ảo giác đi, lúc đang ăn cơm đừng kể chuyện ma."

Sợ tới mức nàng ăn uống cũng không ngon.

Viên Sơ Nhụy gợi khóe môi lên, nhẹ nhàng cười: "Nói tóm lại, cô nhớ kỹ lời hôm nay tôi nói, tôi không hy vọng về sau nhìn thấy cô vì cô ta mà giải ước với Nguyệt Vịnh, hiểu chưa?"

Đào Hựu Tình đáng tin cậy vỗ vỗ ngực mình: "Cô đừng lo yên tâm, cô ta đối xử tôi như vậy. Là một người bình thường, tôi làm sao có thể quay đầu lại??"

Viên Sơ Nhụy nhàn nhạt gật đầu.

Đào Hựu Tình nói: "Không nói chuyện này nữa, uống cháo uống cháo, chết đói thôi."

Viên Sơ Nhụy mỉm cười nhìn nàng: "Ừm, hôm nay vất vả cô, ăn nhiều một chút đi hôm nay tôi mời cô."

Đào Hựu Tình cong lên đôi mắt: "Tôi sẽ không khách khí, lần sau lại đến lượt tôi mời Tiểu Viên Đổng."

Viên Sơ Nhụy nếm thử món cháo và nhẹ giọng nói: "Được, tôi đây sẽ chờ."

Sau bữa tối, sắc trời dần dần tối sầm lại, hôm nay tâm tình Đào Hựu Tình tốt, hiếm khi không muốn về sớm nên rủ Viên Sơ Nhụy đi dạo cùng đường xanh gần đó, đi dạo một vòng để tiêu hóa..

Viên Sơ Nhụy nhìn ra tâm tình nàng hôm nay rất tốt, không có từ chối để làm nàng mất hứng, bồi nàng chậm rãi đi tới bóng râm mờ nhạt dưới đèn đường trên đường.

Có khu dân cư phía trước đường cây xanh nên khu vực này rất yên tĩnh, không có xe cộ hối hả, không có tiếng ồn ào, không có nhiều người, chỉ có làn gió buổi tối nhẹ nhàng, xác thật rất thích hợp để tản bộ sau khi ăn xong.

Đào Hựu Tình khẽ meo meo đánh giá Viên Sơ Nhụy, sau đó nói: "Tiểu Viên Đổng chúng ta thật sự rất thanh nhàn a, bằng không cũng sẽ không bồi tôi ở chỗ này đi tới đi lui."

Viên Sơ Nhụy cũng không phủ nhận, gật đầu: "Đúng vậy, không nhàn thì sẽ không đi trường quay 《 Bốn mùa 》 xem sân khấu của cô."

Cô bận thì sẽ không có thời gian làm chuyện này, cả xem phát lại còn lười.

Nói đến sân khấu, đôi mắt Đào Hựu Tình sáng lên ngay lập tức, đẹp đến kinh người, nàng chờ mong lại cẩn thận hỏi: "Cô xem sân khấu của tôi, vậy cô cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không tốt hay không?"

Viên Sơ Nhuỵ là người chuyên nghiệp trong giới, ánh mắt cô nghiêm khắc sẽ đánh giá cho mình, nếu có thể có được sự tán thành của cô, đó cũng là một loại bản lĩnh.

"Ngoại trừ có chút khẩn trương, cô đã làm rất tốt, không chê vào đâu được." Viên Sơ Nhụy nói đúng trọng tâm, "Tôi tin tưởng mỗi sân khấu sau nàng cô đều sẽ tốt lên."

Đào Hựu Tình mới vừa quay lại sân khấu, khẩn trương là điều không thể tránh khỏi, nhưng để hoàn thành sân khấu tốt như vậy dưới trạng thái căng thẳng, Viên Sơ Nhụy đã không có gì có thể bắt bẻ, cô hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần nàng khắc phục khẩn trương, nhất định có thể hoàn thành tốt hơn.

Tâm tình Đào Hựu Tình lập tức thả lỏng lại, đối mặt Viên Sơ Nhụy chắp tay sau lưng đi đường, máy hát nháy mắt liền mở ra, nhịn không được lải nhải cùng Viên Sơ Nhụy nói mình ở trên sân khấu có bao nhiêu khẩn trương, trước khi lên sân khấu trong lòng còn có chút sợ hãi.

Ánh đèn mờ nhạt từ trên đỉnh đầu đầu dừng ở mặt nàng, khơi dậy một làn sóng ôn nhu, thậm chí nụ cười của nàng cũng đẹp như tranh vẽ.

Hiếm khi Viên Sơ Nhụy cảm khái ở trong lòng một chút, diện mạo nàng quả thực quá hoàn hảo không cách nào soi mói, nàng hoàn mỹ thừa hưởng hoàn hảo gen ngoại hình tuyệt vời của vợ chồng Giang Hải Minh —— nhưng mà nàng quá tự luyến.

Viên Sơ Nhụy một bên đáp lời nàng lời nói, một bên nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Đi đường cẩn thận một chút."

Sau khi Đào Hựu Tình nói hết những điều muốn nói, mới cảm thấy mỹ mãn, không ngờ đột nhiên bị người túm tóc từ phía sau, bên tai vang lên một giọng nói nặng nề: "Đừng nhúc nhích, cướp!"

Viên Sơ Nhụy không dự đoán được sẽ có biến cố này, lập tức biến sắc, không có lộn xộn —— trên người người đàn ông kia có mang theo dao.

Người đàn ông kia mặt mày xấu xa, một tay dùng dao chỉ vào Viên Sơ Nhụy, dùng dao uy hϊếp cô để lấy tiền, tay còn lại nắm chặt tóc của Đào Hựu Tình, kéo đến da đầu nàng đau đớn, giống như là đang sống sờ sờ bị xé xác.

Đào Hựu Tình đau đến không chịu được, càng đau lòng tóc của mình: "Ai, đau đau đau, tóc của tôi, ông có thể nhẹ nhàng một chút không?!"

Tiếp theo lại bộc phát ra một tiếng bất mãn, "Người trẻ tuổi rất trân quý đầu tóc ông biết không!"

Rụng tóc là một câu chuyện đáng sợ đối với giới trẻ đương đại!

Viên Sơ Nhụy: "......"

Cư nhiên còn cùng kẻ bắt cóc cò kè mặc cả? Hiện tại là lúc quan tâm tới tóc sao???

Kẻ cướp thấy nàng vẫn còn can đảm đưa ra yêu cầu với mình, lực độ trên tay càng thêm hung ác, như là muốn nhổ hết tóc nàng xuống: "Xú lão nương còn mặc cả với tôi sao???"

Trên da đầu nháy mắt nổi lên tế tế mật mật đau, thấy động tác của đối phương cư nhiên vô tình, Đào Hựu Tình không thể nhịn được nữa, rốt cuộc phẫn nộ rồi, bạo một tiếng: "Ông muốn chết!!!"

Giọng nói nàng rơi xuống đất, ở thời điểm kẻ cướp còn chưa phản ứng lại, nàng đã đã uốn cong khuỷu tay của mình và tấn công phần bụng mềm mại nhất của người đàn ông một cách quyết liệt. Tên cướp ăn đau nháy mắt buông tóc nàng ra, lúc còn chưa có phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì thì đã bị nàng nắm cánh tay, trở tay một cái đã bị hung ác quăng ngã qua vai, đầu ông ta rơi xuống choáng váng hoa mắt, hơn nửa ngày cũng chưa hoãn lại.

Viên Sơ Nhụy: "???"

Đã xảy ra cái gì???

......

Rất nhanh cảnh sát đi tới xử lý kẻ cướp, còn mời họ trở về ghi chép một chuyến, Đào Hựu Tình đi ra đồn cảnh sát trước, còn từ khe hở ngón tay kẻ ăn cướp lấy ra bốn cọng tóc của bản thân. Sau khi đi ra đồn cảnh sát lập tức phẫn nộ  móc điện thoại ra, bạch bạch đánh một hàng chữ.

Viên Sơ Nhụy khó hiểu: "Cô đang làm gì?"

Là đang cùng vợ chồng Giang Hải Minh kể ấm ức sao?

Kết quả Đào Hựu Tình căm giận nhiên nói: "Tìm viện cấy tóc, tiên nữ tuyệt sẽ không bao giờ hói đầu!"

Viên Sơ Nhụy khó có thể tin mà nhìn mái tóc rậm rạp của nàng: "???"

Mới rơi rụng cọng tóc nàng tìm viện cấy tóc làm cái gì chứ???