Edit: Jenn.
Minh Minh đang xem tay nghề của người hoạ sĩ đường phố đến mức ngẩn ra.
Bỗng nhiên lại được soái ca cầu hôn với vẻ mặt nghiêm trọng, không giống như nói giỡn.
Minh Minh liếc mắt thấy người hoạ sĩ vẫn chưa vẽ xong, cô liền nắm lấy đôi tay ấm áp của Lâm Phục, chậm rãi đi về phía cây chúc lớn.
Tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, về điểm này, cô tin rằng những người đàn ông mà cô ngưỡng mộ đều có sự đồng tình với cô, đặc biệt là vì họ vẫn dung túng cho cô.
Cho nên khi bọn họ nghiêm túc mà nhắc đến đề tài cấm kị, trọng điểm không phải là câu trả lời của cô mà là do bọn có có nguyên nhân nào đó.
Khả năng lớn nhất, là khi họ phải đưa ra quyết định.
Nhanh như vậy sao?
Những điều ước trên cây ước nguyện được gắn kết như những đám mây đỏ, thậm chí có rất nhiều dải ruy băng đỏ được xếp trên tán cây khiến người ta thán phục về sức ném và sự may mắn của người ước.
“Muốn hứa nguyện sao?” Minh Minh mỉm cười hỏi.
Lâm Phục không yên, liếc nhìn cây chúc, trong lòng càng thêm áy náy, chỉ là kiềm chế yêu kiều cất giọng nói nhỏ nhẹ, "Nếu ước nguyện có ích," Lâm Phục cúi đầu ghé vào lỗ tai Minh Minh, “Thì em xong rồi”
Hơi thở ấm áp xâm nhập vào lỗ tai, giọng nói nam tính từ tính làm rung động màng nhĩ.
Minh Minh ngước mắt nhìn anh.
“Hữu dụng.”
Cô muốn anh.
Lâm Phục đem dải ruy băng đỏ ném lên cây, rồi đưa Minh Minh băng qua đám đông để thực hiện các tin nhắn cách đây vài ngày.
---Thao ba cái lỗ của cô!
Trên chiếc giường lớn đầy phong độ nam tính, Minh Minh cố sức mà phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ lớn của Lâm Phục, hai lỗ nhỏ phía dưới đã ướt nhẹp chảy ra dưới sự chơi đùa kiên nhẫn và điêu luyện của Lâm Phục, chúng co rút lại và run rẩy một cách thèm khác. Tư thế 69 khiến cô không thể nhìn thấy biểu hiện của Lâm Phục, nhưng cô đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cực khoái nhiều lần bởi những lời lẽ dâʍ đãиɠ, tay, môi và lưỡi của anh đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô cao trào vài lần, cô bắn xuân thuỷ đầy khuôn mặt tuấn tú, côn ŧᏂịŧ có động vài cái, trước sau không có dấu hiện phun trào.
Thứ to lớn của anh làm khoé miệng cô trướng đau, qυყ đầυ chạm vào yết hầu, thân gậy dày đặc gân xanh ma xát với môi cô đến tê dại, khi anh cao trào cũng không cho cô nhả ra, cô chỉ có thể nức nở ngậm nước bọt theo côn ŧᏂịŧ trượt dài xuống, dính hết ở phần lông tươi tốt của anh.
Minh Minh oán hận mà khẽ cắn thân gậy, đôi môi quấn chặt dùng lưỡi ra sức mυ'ŧ vào, đâm vào lỗ nhỏ đang rỉ nước, dưới thân từ đùi, bụng, eo của anh đều căng chặt giống như đá, côn ŧᏂịŧ càng trướng thêm.
Nghe thấy tiếng kêu phía sau hưởng thụ kêu lên, Minh Minh làm nhanh hơn, càng dùng sức để mυ'ŧ, cô dùng hai tay loát động nhanh hơn, đầu lưỡi phối hợp liếʍ láp, sau hàng chục lần vuốt ve dài ngắn, anh nặng nề nâng eo lêи đỉиɦ run rẩy vài cái, bắn đầy vào miệng cô.
Lâm Phục ngồi dậy đem Minh Minh ôm vào ngực, anh duỗi tay để cho cô phun ra chất dịch trắng đυ.c.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trộn với dịch thể trong suốt trượt qua chiếc lưỡi hồng của cô và chảy ra khỏi khuôn miệng đỏ tươi, cảnh tượng như vậy thực sự khiến trái tim lo lắng của anh từ từ xoa dịu.
Lấy khăn giấy lau nhẹ lau môi Minh Minh, khoé miệng của cô, Lâm Phục có chút buồn cười không biết vì sao cô lại chu chu miệng nhỏ, “Làm sao vậy?”
Minh Minh hất cằm lên “Tôi khẩu giao lâu như vậy anh cũng không bắn, tổn thương lòng tự trọng của tôi.”
“…Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sợ không đủ lâu để thoả mãn hưng phấn công chúa, trên thực tế---”
Lâm Phục vỗ về khuôn mặt Minh Minh “Chỉ cần nhìn đến em, tôi cũng có thể bắn.”
Tưởng Minh Minh muốn phối hợp với mình, nhưng khi cô nhìn bộ dáng Lâm Phục liền không nhịn được, bật cười “Nếu chỉ cần xem tôi cũng đủ để anh bắn, vậy thì tôi sẽ cho anh xem đủ.”
“Nói chuyện giữ lời?”
“Ân?”
Lâm Phục ôm Minh Minh và đặt cô lên giường, đôi tay anh chống sát hai bên sườn, quỳ sát ở trên giường trên cao chăm chú nhìn cô.
“Lâm ——”
“Hư…” Ngón trỏ ấn lên môi cô, ánh mắt Lâm Phục lưu lại trên khuôn mặt quyến rũ nhưng không quá đa tình của cô, không có bất kỳ sự ngạc nhiên, tán thưởng, thậm chí là mong muốn như vậy ôn hòa và dịu dàng, giống như ... Đang nhìn người yêu ngày đêm bên bao nhiêu năm vẫn còn tình cảm sâu nặng.
Minh Minh mỉm cười mà chống đỡ.
Anh yêu cô
Đôi mắt như vậy có sức lay động hơn vạn lời “Anh yêu em”.
Nhưng dần dần, ánh mắt anh thay đổi, điềm tĩnh trở thành sắc bén, dịu dàng thành săn mồi, xương cổ họng nhô lên giữa cổ người đàn ông trượt xuống không đều, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, các cơ căng cứng trên khắp cơ thể anh tạo ra kết cấu nguy hiểm, như thể một sinh vật ăn thịt mạnh mẽ đang tiếp cận con mồi vốn đã khϊếp sợ từng bước!
Cô chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã rên lên một tiếng, chất lỏng ấm nóng đột nhiên phun lên ngực và bụng cô, Minh Minh ngây người nhìn xuống, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Đây là cái gì?
Anh bắn?
Không một lần đυ.ng chạm, thậm chí mới bắn qua một lần, chỉ trong vài phút, người đàn ông luôn khiến cô khóc lóc van xin lòng thương xót sẽ rất lâu mới bắn, anh liền bắn?
ASRM…Trong truyền thuyết sao?
Phản ứng kinh tuyến cảm giác tự phát—Tự cực khoái ?
Còn về sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh ấy?
—— Chỉ cần nhìn thấy em, tôi đã muốn bắn rồi.
"Anh ..." Ngực Minh Minh dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhất thời cô mất đi khả năng tổ chức ngôn ngữ, tuy nhiên, vành tai và gò má đột nhiên đỏ lên, đôi mắt đẹp như đang cười, xấu hổ và mắt cô lảng tránh.
“Em nói, nếu tôi cho em xem thì em sẽ cho tôi làm.” Lâm Phục tách hai chân Minh Minh ra, côn ŧᏂịŧ còn chưa mềm nhũn liền đẩy vào hoa huyệt ẩm ướt, huyệt thịt nhanh chóng co rút lại mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ rồi nhẹ nhàng mấp máy, như muốn đem anh ép khô.
“Nhớ kĩ lời em nói” Chậm rãi rút ra, lại nhanh chóng mà cắm vào, Lâm Phục nâng cao một chân của cô lên, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt phiếm hồng cô rồi gia tăng thêm lực đạo.
“Ân ——” Minh Minh không rảnh lo nhưng lại kinh ngạc ngượng ngùng, anh bế chân cô lên rồi thúc mạnh vào.
Thân cây côn ŧᏂịŧ của Lâm Phục thật dài thẳng tắp, dùng sức đâm vào sâu một chút, đυ.c khoét hoa tâm mỏng manh một cái, mỗi lần cô đều không nhịn được ậm ừ run rẩy, thân thể lại đâm tới đâm lui, tiểu hoa tâm cầu xin anh làm cho cô điên cuồng.
“Nói là em đã nhớ rồi.”
“A!” Nhớ kỹ cái gì? Để anh xem cho đủ? “Ân —— a… Đồ ngốc!”
“Nói!”
Minh Minh nhẹ thở dài, duỗi tay chống trên cơ bụng của Lâm Phục tạm dừng việc thao làm.
Lâm Phục đứng thẳng người, cắm đỉnh côn ŧᏂịŧ vào trong hoa tâm mềm mại, thật sâu nhìn nữ nhân dưới thân bị hành động của hắn làm cho mê muội.
Minh Minh nỗ lực bình phục hô hấp, “Lâm Phục, tôi, tôi thích anh nhìn tôi như vậy, thích anh làm tôi như vầy. Cho nên, chỉ cần anh còn yêu tôi, không gạt tôi, nhục nhã tôi, không làm tổn thương những người mà tôi quan tâm-Tôi liền cao hứng mỗi khi anh nhìn, bị anh thao.”
Không lừa dối cô, không nhục nhã cô, không làm tổn thương những người mà cô quan tâm…
Lâm Phục phủ lên đôi môi của Minh Minh, côn ŧᏂịŧ khôi phục lại nguyên khí liền thúc vào hoa huyệt của cô như máy đóng cọc càng cắm càng sâu, thỉnh thoảng lắc lư và xoay tròn đâm vào hoa huyệt, những tiếng ọp ẹp được vang lên.
“Ngô ân ân —— nha a a ——” thể xác và tinh thần kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến quá nhanh và quá mãnh liệt, tất cả mẫn cảm trong hoa huyệt đều điên cuồng, côn ŧᏂịŧ được bao bọc trong sảng khoái mà hoa huyệt co rút đem lại, kɧoáı ©ảʍ dâng trào dâng trào như nước che lấp đất trời cuốn tất cả vào đại dương mênh mông.
Đã bắn qua hai lần, Lâm Phục không thể dễ dàng bắn nữa, mật huyệt của Minh Minh đã được thao mềm, thừa nhận bản thân đã vô lực phản kháng, anh lăn qua người cô ôm lấy eo thon uốn éo của cô, anh ôm hai tiểu thịt mông bẻ ra tìm lấy hoa cúc liền tiến vào.
“A… Nhẹ, nhẹ chút… A a… Ân… A…”
“Tôi yêu em.”
“Rầm!” Cánh cửa đang mở hờ bị đá mạnh vào tường, người phụ nữ trẻ kêu chói tai vang lên!
“Lâm Phục!”
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên:……… Bội phục bội phục! Phục ca! Không! Phục gia! Có bí kíp không? Hãy chỉ dạy một chút?
Lâm Phục: Lăn!
Hoa Vân Lâu: Rất khó sao?
Minh Huyên: Này đâu chỉ là khó! Căn bảnlà con người có thể làm sao!! Từ từ… Lâu ca ý tứ này, anh cũng sẽ?
Hoa Vân Lâu: Ân.
Minh Huyên:…
Hàn Duật:… Khi nào bắt đầu?
Hoa Vân Lâu: Từ khi bị cô ấy thao.
Yến, chấn, bước:…