Chân Hương Thật Lục

Chương 101

Edit: Jenn.

Minh Minh không có trả lời, buông lỏng cổ tay của Bộ Thiếu Văn, chậm rãi nằm xuống, lười nhác mà duỗi thân thể trần trụi, cô cong người sang một bên với đôi chân thon thả và cân đối, với những ngón chân duỗi nhẹ, cười nhạt nhìn hai nam nhân.

Giờ phút này trong lòng cô dâng lên một niềm vui sướиɠ dễ chịu chưa từng có.

Cô không hiểu đàn ông.

Bộ Thiếu Văn, Hàn Duật, Hoa Vân Lâu, Yến Sơ Phi, Lâm Phục… Thậm chí là anh trai, ít nhiều cô đã cố gắng tìm hiểu. Từng động tâm, hưng phấn tìиɧ ɖu͙©, thưởng thức, mê muội, an ủi, tham lam, cũng từng có thất vọng cùng không vui, nghi hoặc cùng đau lòng, làm lơ cùng do dự.

Cô vẫn không hiểu, nhưng cô thích niềm vui và sự đυ.ng chạm mà họ mang lại cho cô, cả về thể chất và tinh thần, được ôm ấp, chiếm hữu, thích, quan tâm và yêu thương, ngay cả khi họ bị hiểu lầm, bị lợi dụng hoặc bị bỏ rơi. Yêu, hận, vui, giận còn sót lại đã cho phép cô thực sự sống trên đời, thay vì như một hồn ma trong suốt, chỉ biết vô vọng và treo một dấu vết linh hồn còn sót lại trong thế giới không thể tiếp cận, bị thời gian lãng quên.

Cuối cùng cô cũng biết mình muốn gì, và mỗi ngày trong tương lai sẽ có những kỳ vọng khiến cô thích thú.

Cô muốn nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều tình yêu, ngắn ngủi, lâu dài, nông và sâu!

Đôi đồng tử với đôi mắt sáng đã làm mọi thứ, và tâm trạng của Bộ Thiếu Văn bình tĩnh trở lại.

Cô muốn anh, không có gì quan trọng hơn điều này.

Cúi xuống hôn lên trán, chóp mũi, đôi môi đỏ mọng, vuốt ve mái tóc đen mềm mại ôm lấy khuôn mặt của cô, Bộ Thiếu Văn hôn cô một cách thâm tình và trìu mến.

“Ân!” Minh Minh hừ nhẹ một tiếng, cơ thể hơi căng thẳng.

Bộ Thiếu Văn ngoái đầu nhìn lại, Lâm Phục vẫn ở bên mép giường chậm rãi dùng đầu lưỡi liếʍ ngón chân của cô, thủ pháp trong cương có nhu nhéo nhéo ngón chân cô, kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngón chân, vuốt ve da thịt mu bàn chân, xoa khớp cổ chân, theo cẳng chân duyên dáng anh vuốt ve đường cong mẫn cảm.

"……"Anh ấy sẽ không.

Minh Minh lại leo lên vai Bộ Thiếu Văn, quay đầu lại và chủ động hôn anh, đầu lưỡi nho nhỏ cạy đôi môi mềm qua kẽ răng trêu chọc lưỡi anh.

Bộ Thiếu Văn đáp ứng lời mời, mυ'ŧ môi cô môi đảo khách thành chủ, đầu lưỡi cuộn lên cái lưỡi thơm của cô vuốt ve dây dưa, thuận thế xâm nhập trong miệng cô, luồn qua hàm răng gọn gàng như dò xét lãnh địa, liếʍ láp bên trong làm cô ngứa ngáy, anh cắn nuốt nước bọt trong miệng cô.

Nhưng anh ấy học rất nhanh.

Bộ Thiếu Văn luồn một tay vào tóc cô và dùng đầu ngón tay của anh lần theo hình dáng của đôi tai cô, vuốt ve làn da mỏng sau tai, đồng thời trượt tay kia dọc theo phần cằm nhô cao qua đường viền cổ và xương quai xanh, che đi phần ngực đẫy đà của cô.

Cảm giác lần trước anh không có sao---Vυ' cô lớn hơn nữa.

Anh đã từng tự hào nói rằng chúng lớn do một tay anh làm, nhưng giờ anh không thể nói thêm được nữa.

Anh là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc ngu ngốc nhất.

Cô vẫn muốn một tên ngu ngốc như cô.

Bộ Thiếu Văn mũi đau nhức, càng hôn càng động tình, lòng bàn tay nhẹ nhàng nhào nặn vυ' tạo cảm giác rất tốt, hai ngón tay nhéo lên đầu ti đứng thẳng nặng nề mà vân vê.

Anh biết cô thích nó. Đầṳ ѵú như công tắc mật ở dưới thân cô, càng đè nặng nàng sẽ càng hưng phấn, càng ướt nhanh.

Minh Minh bén nhọn mà hừ ân, eo nhỏ phập phồng.

Lâm Phục không biết khi nào cô đã mở rộng hai chân của mình ra, anh liền không chút khách khí mà nhấm nháp hoa huyệt xinh đẹp. Cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà muốn khép lại chân, lại bị bàn tay to của anh ngăn lại nên chỉ có thể mở rộng hai chân ra, bị anh liếʍ láp một cách thèm thuồng. Âm đế bị anh kéo ra khỏi môi âʍ ɦộ, mυ'ŧ và cắn một cách quá độ.

Đầṳ ѵú cùng âm đế đồng thời bị đối xử thô bạo, nhưng nơi mẫn cảm của cô đều bị hai nam nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Minh Minh nhịn không được xin tha. So với loại dày vò này, mật huyệt thà được điên cuồng cắm rút còn đỡ hơn.

“Đừng, đừng đùa… Tôi muốn….”

“Trong nhà có áo mưa sao?” Lâm Phục nhấc người lên, ép ngón tay vào hang động riêng tư trong vườn mật dưới cô thay vì môi và lưỡi. Áp lực và sự vặn vẹo từ ngón tay khiến người ta phát điên, anh rút nó ra sau một vài cú nhấp.

Hôm nay tiểu huyệt đáng thương sẽ bị côn ŧᏂịŧ thao đến không thể nghỉ ngơi.

“Không biết còn hay không.” Minh Minh chỉ chỉ tủ đầu giường. Trước kia đều là Hàn Duật mua, cô không rõ lắm còn thừa hay không.

“A, hôm nay tuyệt đối là đủ rồi.” Lâm Phục kéo ra ngăn kéo, nhìn chiếc bαo ©αo sυ gần như đầy ắp rồi cười khúc khích. Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, nó có một chút chua xót.

Còn rất nhiều nhưng không biết có nghĩa là cô không mua, người đã mua đương nhiên không mua nhiều như vậy, vì nhiều nam nhân thao cô mới mua nhiều đến vậy.

Người kia là ai? Lão yến? Hay vẫn là tiểu bạch kiểm?

Tưởng tượng đến nam nhân kia từng ôm cô dùng hết áo mưa, bụng dưới Lâm Phục trướng đau, trong lòng anh khó nén nổi lửa giận.

Bộ Thiếu Văn ánh mắt cũng trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra kẹp lấy áo mưa giữa hai hàm răng, cởi bỏ quần áo.

Lâm Phục cầm lấy chiếc hộp mới, xé bao bì, ném cả chiếc hộp lên giường, sau đó bình tĩnh cởi thắt lưng.

Minh Minh đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực không thể giải thích được, thân thể co rút lại, nhưng là kèm theo huyết khí dâng trào!

Sau khi giảm cơ, Bộ Thiếu Văn gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn săn chắc và mịn màng, tràn đầy sức sống, dưới vòng eo hẹp của người con trai, một dươиɠ ѵậŧ dày thẳng đứng xiên ngang như một thanh kiếm.

Lâm Phục tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tràn ngập hormone của nam nhân trưởng thành, đưa cự vật đi đến đầu giường.

Không cần nhiều lời, Bộ Thiếu Văn cúi người hôn dọc theo bắp đùi của Minh Minh đến môi huyệt khẩu, hoa môi hơi hơi rung động, đã lâu mới thấy cảnh đẹp một dòng điện tê dại từ xương cùng chạy lên đại não, nháy mắt lại truyền khắp người. Bộ Thiếu Văn giữ lấy nơi mật ngọt, bú và khuấy động nó một cách thô bạo, đứng dậy chống hông nâng cao cặp mông của cô lên, thẳng lưng đâm thẳng cự vật kiêu hãnh!

“Ân ngô ——” Minh Minh vừa mới chuẩn bị đem hai túi tinh của Lâm Phục ngậm vào miệng, huyệt lập tức bị thô bổng cắm vào, kí ức phủ đầy bụi đột nhiên xuất hiện----