Edit: Jenn.
“Đau! Đau! Đừng nhúc nhích!” Trên chiếc giường lớn có hoa văn bông tuyết màu xanh sẫm, thân thể mỏng manh mềm mại của đóa hoa mười tám tuổi trắng đỏ, bộ ngực căng tròn như thỏ tuyết run lên, đầu ti hông nhạt kêu gọi người ta đến bắt nạt.
Mười ngón tay của cô bấu chặt vào cánh tay của anh, chàng trai cao gầy đang nghiến răng chống cự lại sự thôi thúc nguyên sơ của loài người.
Cô ấy là của anh ấy! Cô sẽ là của anh từ bây giờ!
Linh hồn anh mừng như điên, làm cho du͙© vọиɠ của Bộ thiếu văn càng mạnh mẽ, anh hận không thể cắm vào toàn bộ, điên cuồng chiếm hữu cô!
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại vì đau khiến trái tim anh đau đớn và đau khổ - anh đã làm tổn thương cô!
Anh quá lo lắng ... Anh quá hạnh phúc, quá kích động, và muốn sớm được ôm cô vào lòng!
“Nếu quá đau, chúng ta để lần sau?” Bộ Thiếu Văn do dự hỏi.
Minh Minh lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp trông còn dũng cảm hơn Bộ Thiếu Văn, "Lần đầu tiên sẽ luôn đau. Nếu không làm lần này, lần sau tôi vẫn sẽ đau."
“Vậy anh sẽ đi vào?”
“Ân.”
Bộ Thiếu Văn đem bả vai đưa đến môi cô: “Nếu đau hãy cắn anh.”
Minh Minh kiều mỹ mà cười cười, “Không cần, quá ngạnh, cộm nha.” (Chị bảo anh xương nhiều cắn cộm răng)
Bộ Thiếu Văn xem đến thể xác và tinh thần đều say, dù hôn lên môi cô hàng trăm lần vẫn mê đắm, dưới thân anh quyết tâm đâm vào, cuối cùng đem nguyên gậy thịt của anh vào tiểu huyệt mềm mại như tơ lụa.
Cơ thể cô run như dây cung, cô đau khổ khiến anh gần như muốn bỏ cuộc, nhưng dường như cô nhận thấy sự rút lui của anh và nâng chân lên để quấn lấy eo anh.
“Đừng dừng lại… ôm tôi.”
Bùm! Lý trí anh hỏng mất!
Bộ Thiếu Văn say đắm hôn lên mặt cô, vòng eo hẹp hòi như sói hoang đang động dục đâm xuyên qua huyệt nhỏ của cô, hành lang chặt chẽ khiến anh đau đớn cũng khiến anh sảng khoái đến tận trời xanh, cả người anh rạo rực không ngừng. –
Thân thể đột nhiên không chịu khống chế mà co rút một trận, một cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt và xa lạ quét từ bụng dưới lên ngực và não, khiến não anh trống rỗng trong giây lát. Khi anh hoàn hồn, khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ như lửa thiêu.
Anh bắn!
Anh cư nhiên----
“Bắn, bắn sao?” Minh Minh thấy thế, run rẩy hỏi.
Đau quá, mỗi lần như bị một lưỡi dao dài nhọn đâm vào bụng, đau đến sưng cả người, cho dù đã chuẩn bị tâm lý thì vẫn có chút không chịu nổi, nóng như mỏ hàn đỏ vậy, nó thâm nhập vào toàn bộ cơ thể của cô ấy, bốc cháy từ trong ra ngoài cơ thể.
Đây có phải là quan hệ tìиɧ ɖu͙© không?
“Ân.” Bộ Thiếu Văn cảm thấy thất bại, chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra, khiến cô khẽ ngân nga.
Anh không có mặt mũi nào để nhìn cô!
Anh thật vô dụng! Anh căn bản rất kiêu ngạo về kích cỡ của bản thân, cảm thấy bản thân sẽ cho cô được hạnh phúc!
“Làm sao vậy?” Minh Minh cũng có chút chột dạ, cô cũng là lần đầu tiên, không biết thân thể của mình có làm anh thoải mái hay không…. “Không thoải mái sao?”
“Anh…. Lần đầu tiên của nam nhân đều khá nhanh!” Bộ Thiếu Văn đỏ mặt và cứng cổ nói.
“Ân, vậy anh có cảm thấy thoải mái không?” Minh Minh tò mò hỏi.
Bộ Thiếu Văn gật gật đầu, cúi đầu hôn miệng cô “Thực thoải mái, anh muốn em cũng thoải mái.”
Lặng lẽ thay đổi áo mưa, Bộ Thiếu Văn đánh lén cắm vào tiểu huyệt, anh thấy thân hình cô căng thẳng vội vàng dừng lại, “Còn đau không?”
Cảm nhận được côn ŧᏂịŧ nóng bỏng dưới thân mình, “Không đau.” Minh Minh lắc đầu nói dối.
Sao có thể không đau? Côn ŧᏂịŧ thô dài cắm vào nơi chỉ có thể cất chứa nổi một ngón tay, âʍ đa͙σ chặt chẽ bị tách ra, bị nam căn xỏ xuyên cọ sát cảm giác tồn tại mãnh liệt! Nó dường như chiếm toàn bộ bụng của cô, áp chế các cơ quan nội tạng!
Minh Minh cắn môi chịu đựng rêи ɾỉ.
“Rên lên đi, ngoan, anh muốn nghe.” Bộ Thiếu Văn một bên đẩy đưa một bên thưởng thức nhũ thịt đong đưa dưới thân.
Lần này anh cẩn thận kiểm soát được tiết tấu đưa đẩy, dần dần có chút nắm chắc. Nhưng bị cô kẹp khẩn đến như vậy, tiểu huyệt như hàng ngàn cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ anh, sướиɠ đến mức toàn thân anh tê dại, eo nhũn ra, cho nên anh cũng không chắc lắm, chỉ có thể trò chuyện phân tán lực chú ý để tốt hơn một chút.
Rêи ɾỉ? Minh Minh có chút ngượng ngùng. Cô có trộm xem những bộ phim cấm của Nhật Bản, cảm thấy nữ nhân rêи ɾỉ…Rất kì quái.
Bộ Thiếu Văn duỗi tay giải cứu cánh môi bị cô cắn “Bảo bảo ngoan, kêu ra tới.” Đột nhiên anh đâm sâu vào bên trong cô.
“A ~~”Âm thanh ngọt nị, kiều mị, làm hai người sửng sốt.
Minh Minh không nghĩ tới chính mình sẽ phát âm thanh ra như vậy, âm thanh thật dâʍ đãиɠ, Bộ Thiếu Văn không nghĩ cô sẽ rêи ɾỉ như thế, thật gợi cảm mê người----
“Tiếp tục!” Bộ Thiếu Văn đầu óc nóng lên, thân thể nửa nâng, ôm eo cô hung hăn thọc rút.
“A a —— ân… Thiếu Văn, nha a ——”
Thật nóng! Đau đớn không biết biến mất từ lúc nào thay vào đó là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tê dại bao trùm, đoá hoa sắp bị căng nứt, cảm giác tràn đầy khiến toàn thân cô phảng phất như rót đầy dung nham, hoa tâm nơi sâu xa sắp tan chảy, kịch liệt an ủi quay cuồng, giống như một quả cầu tuyết lăn càng lúc càng lớn, lớn đến mức phá vỡ trần nhà, sau đó bùng lên trong chốc lát, kɧoáı ©ảʍ tràn ngập từng tấc da thịt của cô!
Cao trào tột cùng bao trùm lấy tâm tư, cuốn thân thể cô chìm nổi trong tư vị tuyệt mỹ, thuần khiết sung sướиɠ là tuyệt phẩm của tìиɧ ɖu͙©, làm người ta mê mẩn, nghiện! Làm mọi người không biết thoã mãn!
Cành hoa co rút kịch liệt trong lúc cao trào khiến Bộ Thiếu Văn suýt nữa lặp lại những sai lầm tương tự Bộ Thiếu Văn cắn chặt chân răng, nhìn dáng vẻ lơ đãng mà động đậy của cô, siết lấy hai chân cô, áp cả người lên cơ thể cô, không lưu một chút khe hở, tần số đâm vào càng cao càng sâu! Mỗi lần cô hít một hơi anh lại đâm sâu vào một lần, cắm cô đến tiếng rêи ɾỉ càng lớn, gần như là tiếng khóc thút thít.
Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư… cho đến khi tiểu huyệt sưng đỏ đến đáng thương, vừa chạm vào thì rùng mình phun ra nước dâʍ ŧᏂủy̠, Bộ Thiếu Văn mới không cam lòng mà ngừng tay ——Anh mới ngừng đau, tìm lại tự tin đến đắc ý dị thường.
Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học, bọn họ làm hai tháng, ngoại trừ mấy ngày trong kỳ, anh cũng không để cho cô yên. Những chàng trai mười tám, mười chín tuổi ngày nào cũng hăng hái giống như tiêm máu gà, không lúc nào là không nghĩ về chuyện ấy, bọn họ vừa mới cùng người nhà cãi cọ và đi thuê nhà một mình, một người thì ở nhà suốt, tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não anh nhất quyết không cho cô ra cửa, bị thao đến khóc lóc xin tha, cũng không nghĩ tới muốn trốn.
Bị một nam nhân thao không biết ngày đêm trong hai tháng, mỗi ngày dục tiên dục tử, cho dù là loại phụ nữ nào, cũng không thể quên được.
Đặc biệt, anh yêu cô từ đầu đến cuối, yêu cô một cách ngu ngốc.
Bộ Thiếu Văn…
“Thiếu Văn.”
“Ân?” Bộ Thiếu Văn đẩy thật sâu và di chuyển chậm rãi.
“Ân a —— nóng quá ..."
Bộ Thiếu Văn liếc nhìn kích thước phi thường không kém của Lâm Phục bên cạnh cô, anh cắn lấy đầṳ ѵú cô.
“Anh yêu em, anh mãi mãi chỉ yêu mình em.”
Lâm Phục bất mãn mà “tsk” một tiếng, nhưng cũng chưa nói cái gì, anh đem dịch tiết ra bôi lên môi Minh Minh.
Minh Minh mở miệng hàm chứa côn ŧᏂịŧ của Lâm Phục, cơ thể cô bị đập lên xuống bởi cái chày nóng bỏng của Bộ Thiếu Văn, khiến cô phải liếʍ và mυ'ŧ cẩn thận để ngăn chặn hàm răng của mình đánh vào mạng sống của Lâm Phục.
Lâm Phục nâng cổ cô lên, nắm lấy chiếc gối đệm lưng cho cô, giúp cô thoải mái và thuận tiện hơn, cây gậy dài quanh eo cũng được cắm vào sâu hơn.
“Ngô ân… Ân…”
Bộ Thiếu Văn dừng lại, mùi thơm trên cơ thể cô khiến anh say mê không biết bao nhiêu lần, tuyết nhũ mềm mại trắng nõn, đầṳ ѵú đỏ bừng, Còn có ... Tầng tầng lớp lớp nộn huyệt hẹp hòi kẹp chặt anh, cho anh sướиɠ đến run rẩy tâm hồn!
Cuối cùng anh cũng trở về với cô.
Sau bốn năm, Bộ Thiếu Văn không dám nhanh quá, anh từ từ rút cả côn ŧᏂịŧ ra đẩy vào thật mạnh, ép chặt lấy cái lỗ trơn trượt rồi đâm mạnh vào hoa tâm. Anh muốn cô làm quen với sự tồn tại của anh một lần nữa, quen thuộc với hình dáng và tinh lực của anh. Mỗi khi eo và mông săn chắc bị đẩy lên đến mức lớn nhất, côn ŧᏂịŧ nổi gân xanh cắm vào hoa huyệt mấp máy, mị huyệt bị cắm đến càng mềm càng ấm, sau mấy trăm lần cắm khiến cho cô run rẩy dồn dập.
Cảm giác kɧoáı ©ảʍ tiến sâu vào tủy sống khiến Bộ Thiếu Văn không tự chủ được sức lực, điều chỉnh tư thế đẩy nhanh tốc độ đâm vào, đánh vào hoa huyệt chật hẹp càng thêm cào cấu côn ŧᏂịŧ mẫn cảm. Dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ngập bị tát vỡ thành từng chấm, hoa huyệt tinh xảo không ngừng co rút lại phun ra mật hoa to lớn, trả lại càng thêm sung sướиɠ cho nam nhân cắm sâu vào hoa huyệt tinh xảo của cô!
Bộ Thiếu Văn hừ nhẹ một tiếng, ôm eo cô phi nước đại thật nhanh, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào trong hoa tâm!
Lâm Phục như có như không khẽ cười một tiếng.
“…”Minh Minh phun côn ŧᏂịŧ trong miêng ra, nhìn Lâm Phục lộ ra vẻ nhàn nhạt không vui.
“Anh xin lỗi.” Lâm Phục nhìn Minh Minh ân cần.
“Không, có chút nhanh.” Bộ Thiếu Văn cởi bαo ©αo sυ ra, lấy khăn giấy ra lau, lấy một cái mới và xé nó ra.
Dưới thân dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn qua, Lâm Phục trong ánh mắt nhanh chóng kiên quyết đứng lên ngạo nghễ.
Bộ Thiếu Văn lên giường nâng một chân Minh Minh lên, tách cánh hoa ướŧ áŧ, một lần nữa cắm vào mị thịt co rút “Rốt cuộc, em đã rời xa anh quá lâu.”
Nói xong, hắn nhướng mày nhìn Lâm Phục, “Tôi trước đây, hiện tại, sau này đều chỉ có cô ấy, còn anh thì sao? "
" ... "
Đm! Con sói mắt trắng này!
Lâm Phục bị choáng ngợp.