Edit: Jenn.
Minh Minh lần đầu tiên xem mắt ở nhà hàng sang trọng, phong cách sân vườn yên tĩnh và xinh đẹp khiến thực khách cảm thấy thư thái và khoan thai hơn.
Người đàn ông đã ngồi sẵn trên ghế trong nhà hàng, Minh Minh đi đến bên cửa sổ nhàn nhã ngồi xuống, ngắm nhìn cây cầu nhỏ trong sân, dòng nước chảy và hàng liễu đang khóc.
“Minh Minh, nhà trai cùng bà mối ở trong nhà hàng đợi chúng ta!” Hồ Giai Di có chút xấu hổ.
“Vậy mời họ ra đây, phong cảnh ngoài đây rất đẹp.” Minh Minh liếc mắt nhìn về hướng cửa.
Khi cô đi ra ngoài, cô nhìn thấy có người theo sau xe, có phải là Yến Sơ Phi?
Khi cô nói từ chức vào ngày hôm kia, Yến Sơ Phi bùng nổ khí thế khiến chân cô suýt chút nữa là mềm nhũn. Anh còn nói một câu: “Em nói lại một lần nữa?” Cô trực tiếp cúi đầu không dám nói lời nào.
Cô cảm giác nếu cô cãi lại anh một lời nào nữa thì anh mặc kệ Marry Chu có ở đó sẽ đè cưỡиɠ ɧϊếp cô ngay tại bàn làm việc.
Cô không ngại làʍ t̠ìиɦ tại văn phòng với một người đàn ông đẹp trai và cứng rắn, nhưng cô không muốn cùng người đàn ông đó ảo tưởng về tình yêu chân thật.
Một cặp mẹ con ăn mặc đẹp khí chất văn nhã và một người phụ nữ trung niên cùng Hồ Giai Di nhẹ giọng cười nói đi ra khỏi nhà hàng, đến chỗ cô đang an toạ.
Cô không đứng dậy đón chào, chỉ nhàn nhạt cười cười, gật đầu chào xã giao rồi hào phóng đánh giá đối tượng xem mắt.
Người đàn ông cỡ 28, 29 tuổi, đơn bạc, an tĩnh, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ, nước da trắng ngần, khí chất thư sinh khác thường.
Hành vi của cô có chút không tôn trọng trưởng bối, nhưng hai mẹ con nhà trai không hề để ý, bất mãn, nhưng sắc mặt bà mối không hài lòng, nói những câu ẩn ý trách móc.
“Đây là Minh Minh đi, quả nhiên xinh đẹp hào phóng.”
Hồ Giai Di không dám nhìn sắc mặt của Minh Minh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà mối bất tài, nặn ra một nụ cười khen ngợi.
Đối tượng xem mắt tên là Vương Hạo Hiên, 30 tuổi, một bác sĩ trở về nước và là một kỹ sư phần mềm, từ lý lịch được xem, anh ta là người đơn thuần, kinh nghiệm sống rất đơn giản và suôn sẻ, chưa kể gia cảnh cũng cứng nhắc, điều kiện chắc chắn là một trong những người đàn ông có chất lượng tốt trong thị trường mai mối.
Hồ Giai Di cùng cô Vương nói chuyện thương mại với nhau, bà mối thậm chí còn khen ngợi Vương Hạo Hiên đến bầu trời không có trên mặt đất, ai gả cho anh là chiếm được lợi thế của ông trời. Minh Minh cười mà không nói, khi thì gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vương Hạo Hiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chẳng qua là bình thường, từ đầu đến cuối đều mím chặt môi.
Có một tiếng động đột ngột trước cửa cửa hàng nhưng rồi cũng nhanh chóng lắng xuống, Minh Minh nhìn hình phản chiếu trên đồ vật trên tường, liền thấy hai nam nhân cực phong độ ở nhà ăn giám đốc ngồi ở những chiếc ghế lịch lãm phía sau cô, dưới sự lãnh đạo của người quản lý nhà hàng, ban đầu rải rác xung quanh những người phục vụ nhìn về phía sau cô một cách vô ý hoặc cố ý, vô luận nam nữ đều hai mắt tỏa ánh sáng.
“Minh tiểu thư?” Cô Vương khí chất thanh nhã nhẹ giọng kêu.
“Ân?” Minh Minh hoàn hồn.
“Cô Vương đang hỏi con ấn tượng như thế nào với Vương Hạo Hiên?” thấy Minh Minh thất thần, Hồ Giai Di liền nhắc nhở.
“Rất tốt, tuấn tú lịch sự, khí thế hiên ngang.”
“Nhìn xem! Tôi nói lấy điều kiện của Hạo Nhiên có nữ nhân nào mà không thích, trừ phi bị mù! Thật ra Minh Minh con cũng thật gầy, phải ăn nhiều một chút mới có thể đủ dinh dưỡng để mang thai chứ.”
" ... "Người phụ nữ này thực sự là" bà mối "?
“Vậy chuyện này con đồng ý không?” Hồ Giai Di cẩn thận hỏi.
“Đồng ý cái gì?” Minh Minh cười rạng rỡ.
“Ai u, tiểu cô nương da mặt mỏng còn ngượng ngùng! Cái này không rõ ràng là cao hứng đâu! Hô hô hô hô hô hô! Trai tài gái sắc trời cho lương duyên, để cô xem, hai con không bằng cứ làm hôn sự sớm một chút, sang năm hai nhà đều có cháu ngoại và cháu nội!”
“Con muốn nghe ý kiến của tiến sĩ Vương.” Minh Minh nhìn Vương hạo Hiên, ngữ khí thong dong nhu hòa.
“Thằng bé không có ý kiến đâu, thằng bé rất cao hứng, chỉ không thích nói chuyện.” Cô Vương giành nói trước.
Minh Minh mỉm cười nhìn Vương Hạo Hiên.
Cô Vương thấy thế, dưới gầm bàn đá chân Hạo Hiên.
“…Ân.” Vương Hạo Hiên bắt đắc dĩ lên tiếng.
Anh có ý kiến! Anh không muốn xem mắt, không nghĩ kết hôn, không nghĩ vì cái gọi là nối dõi tông đường miễn cưỡng chính mình cùng một cái người xa lạ sinh hoạt ở bên nhau! Vì trốn tránh cha mẹ anh không ngại tìm người diễn kịch, tung tin đồn bản thân thích đàn ông! Ai ngờ cha mẹ anh biết chuyện điên cuồng buộc anh kết hôn sinh con, ba anh bệnh nặng nhất định không chịu uống thuốc, buộc anh phải thề là kết hôn trong năm nay.
Những nhà môn đăng hộ đối đều biết tin anh là Gay! Một gia đình như vậy và một người phụ nữ như vậy chỉ đơn giản là làm cho anh phát ốm!
“Hô hô! Con trai không thích nói chuyện mới đáng tin cậy, miệng lưỡi trơn tru tâm địa thật không tốt! Nếu hai đứa đều vừa lòng, không bằng hôm nay định ngày kết hôn luôn đi! Hai vị cảm thấy sao?” Bà mối vừa nói vừa cười “Trước khi đi, tôi cũng đã xem những ngày đặc biệt, và sau đó ... "
"Các trưởng lão sẽ làm điều đó, tôi xin phép đi trang điểm lại một chút.”
“Ha ha! Thẹn thùng!”
“Minh, Minh Minh ——Con thật sự nguyện ý?” Hồ Giai Di kinh ngạc không thể giải thích nổi.
Nếu không biết Vương Hạo Hiên là đồng tính luyến ái, thì điều kiện của anh ta quả thực rất tốt, nhưng bà thật sự không ngờ rằng Minh Minh lại sảng khoái như vậy, sảng khoái đến mức làm bà hoảng hốt! Cô đã kì quặc khi còn là một đứa trẻ…. Có phải cô đã biết cái gì hay không? Nhưng nếu đã biết, thì tại sao lại bình tĩnh đáp ứng?
“Cô Di!” Cô Vương lên tiếng cảnh báo sâu sắc.
Minh Minh nhìn một vòng sân nhìn biểu hiện của mọi người, thuận theo nói: “Con nghe lời dì cùng ba, tuy rằng không phải người sinh ra con, nhưng từ khi 6 tuổi đã ở cùng dì, con tin tưởng ba vì con mà an bài, nhất định là tốt nhất!”
Nói xong, Minh Minh hiển nhiên để lại điện thoại, cầm lấy túi xách hướng về toilet cách đó không xa, bên cạnh là một bóng người thật dài.
“Minh Minh!” Lâm Phục bước nhanh về phía trước.
Minh Minh làm động tác im lặng, từ trong túi lấy tai nghe Bluetooth mang lên.
“Minh Minh, trước hết hãy nghe anh nói!” Lâm Phục càng thêm lo lắng.
Minh Minh ngước mắt, nhẹ nhàng cười cười, tiến lên một bước, cúi đầu đem cái trán để ở trước ngực anh.
Lâm Phục trong lòng càng mềm, than tiếc một tiếng, thương tiếc mà nhẹ ôm chặt cô, vỗ về phàn tóc cô.