Eidt: Jenn.
Minh Minh vừa đi, bầu không khí có vẻ sôi động hơn bằng cách nào đó đã nguội đi.
"Cái này, ngày cưới--"
"Chờ đã, cô không phải là mẹ ruột của Minh Minh sao? Minh Minh là con nuôi?" Vương Hạo Hiên ngữ khí không không thiện ý chất vấn.
“Hạo hiên! Không cần nói nhiều!” Cô Vương quát khẽ.
“Không, không phải, con bé là con gái riêng của chồng tôi.” Hồ Giai Di giải thích.
Bà ta không ngăn được hoảng hốt. Minh Minh đột nhiên vạch trần mối quan hệ là có ý đồ gì? Còn nói tin tưởng bà cùng Minh Vũ?
“À! Con gái riêng.” Vương Hạo Hiên cong môi khinh thường “Vậy Minh Minh không biết tôi là Gay à? Cô nói dối cô ấy à?”
“Hạo hiên! Con muốn chọc tức mẹ đến chết à! Chọn ba con tức chết à!” Cô Vương tức giận môi run run.
“Mẹ! Con!” Vương Hạo Hiên cảm thấy vô lực Anh không muốn chọc giận bất cứ ai! Nhưng tại sao bố mẹ anh phải ép anh lấy vợ! Không kết hôn liền sẽ tận thế sao?
“Không phải tôi, tôi không biết gì cả, đúng vậy, cha cô ấy kêu cô ấy đến.” Hồ Giai Di nhíu mày nói.
“Ngày cưới thế nào?” Bà mối kiên trì hỏi. Không có biện pháp, bà mối đã nhận một khoản phí mai mối rất lớn, nên không thể không lo lắng.
“Việc này con không thể làm chủ được, chuyện này phụ thuộc vào ba của Minh Huyên.” Hồ Giai Di không thể thở được dưới áp lực không thể giải thích đến từ Minh Minh và hối hận vì đã đưa cô đến buổi xem mắt.
“Cô Di, Đừng nghe thằng bé nói bậy, nó không phải đồng tính luyến ái đâu! Cô xem Hạo Hiên cùng Minh Minh nhà cô thật xứng đôi!” Thấy Hồ Giai Di có ý định rút lui, cô Vương trịnh trọng nói: “Cô Di yên tâm, Minh Minh gả cho nhà tôi, sẽ không chịu uỷ khuất. Thật ra ba của Hạo Hiên cùng Minh tổng đã nói qua, khi hai đứa về chung một nhà, tập đoàn nhà tôi sẽ toàn lực giúp đỡ Minh tổng, hôn sự của Minh Huyên và Tô tiểu thư gia đình chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ, sẽ không làm cô thất vọng!”
Sắc mặt Hồ Giai Di từ nhiều mây chuyển sang ít mây. Nhưng bà vẫn có điểm sợ cô tính kế, nhưng vì sự nghiệp của chồng và tiền đồ của con, những chuyện khác điều là chuyện nhỏ.
“Mẹ!” Vương Hạo Hiên còn muốn giãy dụa.
“Câm mồm! Con còn nói thêm một chữ, ta cùng ba con sẽ cùng nhau tuyệt thực!”
Khi Minh Minh trở về chỗ ngồi của mình, liền thấy bộ dáng của Vương Hạo Hiên như gà trống bại trận, còn Hồ Giai Di và cô Vương đang nhìn tờ lịch trong tay bà mối.
Cô thuận tiện liếc mắt sang chỗ ngồi bên cạnh không ai ngồi nước trà cũng chưa động.
Vào ban đêm, cô dựa vào l*иg ngực Lâm Phục nhẹ nhàng thở dốc. Khói mù trong lòng anh ở phía trước phá lệ ôn nhu lại sâu nặng tách cô ra.
“Tại sao em lại đến với Yến Sơ Phi?”
“Tôi không biết anh ấy cũng ở đây, tôi đã gặp anh ấy ở lối vào của nhà hàng.”
“Vậy tại sao em lại đến?”
Lâm Phục giải thích hiểu lầm trong trò chơi.
Minh Minh nghe được anh hiểu lầm em trai cô là cô hơn nửa tháng, cô cười nụ cười đầu tiên trong buổi tối.
“Em định làm gì?” Nhìn thấy nụ cười của cô, Lâm Phục trong lòng treo hồi lâu, cuối cùng buông tay. Cô ấy luôn thông minh hơn, cứng rắn hơn và thấu hiểu hơn những gì anh mong đợi.
Minh Minh lật người, nửa nằm nửa ngồi trên người anh, dưới thân mật huyệt dán chặt vào cự vật của anh cọ xát qua lại, âʍ ѵậŧ mẫn cảm bị bóp chặt làm cho chua xót và dịu đi.
“Đương nhiên là gả a.”
“Minh Minh…”
Minh Minh nâng mông, từ từ cắm cây côn ŧᏂịŧ to cao của anh vào trong lỗ hoa ngứa ngáy, cây côn ŧᏂịŧ dày và dài là liều thuốc chống ngứa tốt nhất, hoa huyệt chậm rãi căng ra co chặt, càng cắm càng sâu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở hoa tâm làm da đầu của cô tê dại, nhưng cô không thể ăn hết được anh.
Thịt mềm ở hoa tâm rất kiều nộn, chạm một chút giống như sẽ vỡ tan, nhưng những người đàn ông mà cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ không chỉ có kích thước phi thường, mà còn tràn đầy sinh lực, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ tiểu huyệt đều bị cắm đến sảng, hoa tâm bị đâm cho bủn rủn bất kham càng ngày càng mẫn cảm.
Cô thật sự rất thích lêи đỉиɦ khi nằm trên, nhưng hiện tại để cô ở trên là rất khó, vừa lơ đãng chứng thực, hoa tâm bị đâm thủng, trong thân thể vô pháp kháng cự kɧoáı ©ảʍ lập tức liền sẽ làm cô mềm eo, đầu óc choáng váng.
Minh Minh tuân theo bản năng vận động eo, truy đuổi vui sướиɠ, tiểu huyệt đỏ bừng ăn từng ngụm dài côn ŧᏂịŧ, “Thì thầm” rung động.
“Vì cái gì phải gả?”
Minh Minh vũ mị mà cười cười, “Bởi vì tôi có thể giúp cha mình thăng tiến trong công việc, vì mẹ chồng tôi có thể tìm thấy một cuộc hôn nhân tốt cho em trai tôi và hứa sẽ đối xử với tôi thật tốt sau khi kết hôn."
“Nhưng nam nhân kia là Gay! Cái bọn họ muốn là tử ©υиɠ của em!”
“A…” Minh Minh phập phồng nhanh hơn, rêи ɾỉ rồi tới một đợt cao trào nhỏ, khi đã bình ổn lại, cô chuyển động mông nhỏ, hoa kính nhanh chóng chảy dâʍ ɖị©ɧ quấn lấy dươиɠ ѵậŧ dâʍ đãиɠ mà mυ'ŧ vào.”
“Soái ca, chồng tôi là Gay, sẽ không chạm vào tôi, chờ tôi kết hôn, anh dọn đến kế bên nhà tôi, mỗi ngày đều thao tôi như vầy được không? Coi như trước mặt chông tôi, hung hăng thao tôi, thao hư tôi, thao tôi mang thai, bụng lớn vẫn bị anh thao khóc, được không?”
Điên rồi! Bị cô miêu tả hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai mắt đỏ bừng, Lâm Phục quay người đè cô ở dưới thân, điên cuồng mà hôn môi cô, mặc kệ cô kêu gào, nam căn to lơn hung tàn chọc sâu vào hoa tâm, giống như đang nạp đạn vào đầu súng máy, cuồng nhiệt dữ dội mà phát ra, làm dưới thân mềm mại co rút không ngừng, cao trào không ngừng.
Bị thao đến ra mồ hôi ướt đẫm, Minh Minh đi tắm, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước đến cửa sổ kiểu Pháp, ôm lấy đôi chân cong của mình và cuộn tròn trên chiếc ghế đan bằng liễu gai tròn. "Người đàn ông đó không phải là Gay. Có lẽ bởi vì bức hôn nên anh ấy mưới nói dối, tôi hy vọng nó sẽ không phản tác dụng.”
“Làm sao em biết?” Có người vì đào hôn tự nhận mình là Gay? Lâm Phục khó hiểu.
“Hôm nay dưới bàn tôi đã khiều nhẹ vào phần bên trong đùi, anh ta có phản ứng, hơn nữa lại phản ứng rất nhanh.” Minh Minh có chút đắc ý nói.
“…”Lâm Phục khẽ cắn môi, nghến răng nghiến lợi, đi tới bế lên thân thể của cô, tự mình ngồi xuống, đè lên thân thể hấp dẫn của cô ở trên hai chân của mình, dùng lòng bàn tay to hướng về cặp mông tròn trịa của cô đánh xuống!
Bang!
“A!” Minh Minh bị đánh đến ngốc.
Bang!
“A! Đau! Lâm Phục!”
Bang! Bang! Bang!
Lâm Phục đè thân thể giãy dụa của cô vỗ mạnh vào mông tuyết đàn hồi của cô, còn in dấu tay năm ngón!
Lại nữa! Còn nữa! Đàn ông trêu chọc chưa đủ nhiều sau! Không phải Gay? Không phải Gay còn gả? Anh không đem cô thao sảng sao? Ngại anh ôn nhu không thao chết cô sao?
Lâm Phục càng nghĩ càng giận, xuống tay càng ngày càng nặng, tiếng kêu giãy dụa của Minh minh đã biến mất.
Lâm Phục kinh ngạc nghĩ mình đã quá tay liền vội vàng dừng lại, nâng thân thể của cô lên.
“Minh Minh!”
“Đau quá a, Lâm Phục. Tôi cho rằng mình tàn hình được, không ảnh hưởng đến dinh hoạt của ai, không có chờ mong, cũng sẽ không có thất vọng, sẽ không để ý. Không nghĩ tới chuyện gia đình, bọn họ còn muốn tử ©υиɠ của tôi, ha, ha….Bọn họ coi tôi là cái gì?”
Lâm Phục, đau lòng muốn chết.