Edit: Jenn.
Đã tái hợp sau một thời gian dài vắng bóng, lại bị anh dụ dỗ bằng ảnh đẹp nhiều ngày như vậy, ăn hải sản tự nhiên không phải vấn đề, mấu chốt là muốn ăn anh.
Cởi bỏ từng nút áo, Minh Minh hô hấp cũng trở nên nặng nhọc hơn, khi lột bỏ lớp vải mỏng, trên ngực trái lộ ra một đóa hồng nhỏ như cánh hoa anh đào, vành vυ' tinh xảo được tô điểm bởi những hạt sữa màu hồng, Cô tê dại toàn thân như có điện, trong miệng không ngừng tiết ra dịch thể khiến cô nuốt nước bọt theo phản xạ.
“Còn đau không?”
Hoa Vân Lâu lắc đầu.
Minh Minh cúi đầu dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ đầṳ ѵú, cơ ngực trước mặt lập tức co rút lại run lên, cô lập tức dừng động tác, căng thẳng dừng lại nhìn anh. “Đau không?”
Hoa Vân Lâu cười “Rất thoải mái.”
Thoải mái?
Mắt phượng kiều mị mà liếc mắt một cái, môi đỏ ngậm lên ngực trái anh, nhẹ mυ'ŧ, đầu lưỡi linh hoạt mà liếʍ, cuốn, quét, một cách khéo léo, chốc lát, người đàn ông dưới cô đã thẳng lưng tạo ra những âm thanh rêи ɾỉ ái muội.
Cô yêu những tiếng rêи ɾỉ của anh đến chết. Sau khi nghe anh rên hai tiếng, cơ thể vốn đang cơ khát càng thêm chua xót căng chặt. Răng đung đưa vòng đầṳ ѵú nhẹ nhàng, nghe anh rêи ɾỉ giống như đau đớn, vội vàng cởi bỏ thắt lưng, kéo quần tây của hắn ra, gắt gao cầm lấy côn ŧᏂịŧ hướng đến tiểu huyệt, một hơi ngồi xuống----
“Ân…” Cô buông nhũ thịt trong miệng ra cô gật đầu tựa trán vào ngực anh để chịu đựng sự to lớn của anh.
Khát vọng đến đau đớn, lại nháy mắt bị phình lên, hiện tại xương cốt chạy loạn, da thịt tê dại nóng bỏng, mỗi một tấc da thịt chạm vào anh đều háo hức vui sướиɠ. Dưới thân da^ʍ huyệt tham lam điên cuồng mấp máy, muốn đêm nam căn của anh nuốt vào càng sâu.
Cô đã tính toán đến việc uống thuốc tránh thai dài ngày, một khi gặp anh, cô liền không thể khống chế tiết tấu, gấp đến độ không chịu được, hận mỗi khi gặp anh đều không thể cởϊ qυầи đè anh thao ngay tại chỗ.
Nâng mông lên xuống, lỗ thịt chật hẹp của cô bị trụ thịt cứng rắn liên tục đẩy ra, côn ŧᏂịŧ đâm sâu vào huyệt khẩu của cô, mỗi lần lên xuống đều giống như cực lạc tra tấn, cô run rẩy thoải mái, càng thống khoỏ lại càng thích nhiều hơn.
“A, ân a, ha… Ha…” Minh Minh mặc kệ bản năng, khoanh eo cưỡi càng ngày càng nhanh, nam nhân đưa côn ŧᏂịŧ lên một độ cong hoàn mỹ nhất, không cần tuân theo một kỹ xảo nào cứ thọc vào rút ra mang cho cô một kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời nhất, chơi cô đến nổi cuộn cả ngón chân, làn sóng từ tiểu huyệt lan ra tứ chi, cái miệng nhỏ hân hoan không khép lại được, cho đến khi nước bọt tràn ra khoé miệng mới nhấp nhấp môi nuốt xuống, một lần nữa dán môi lên bầu ngực anh, ôn nhu hôn môi, tay trái thì chơi đùa, lại nắm lấy cấu véo, có vẻ hơi thô bạo.
Hoa Vân Lâu rũ mắt, sung sướиɠ lại khó nhịn hừ nhẹ chóp mũi, đôi tay ôm lấy mông cô, đốt ngón tay xanh trắng, cố nén cảm xúc bạo lực, để cho cô chơi theo tiết tấu mà cô thích.
Bận rộn sau phóng thích làm thân thể đặc biệt mẫn cảm, kɧoáı ©ảʍ bành trướng, Minh Minh bị cao trào bao phủ, kɧoáı ©ảʍ xinh đẹp như muốn trào ra từ chân tóc, để cô cắn cơ ngực rắn chắc của anh mà run rẩy kích động.
“Có phải là kỳ an toàn?” Nam nhân hỏi.
Minh Minh bị anh nói từ “an toàn” lại có chút tao, cũng may cao trào đã qua khuôn mặt vốn đã đỏ bừng, mê người vô cùng, che giấu sự xấu hổ.
Thấy cô lắc đầu, Hoa Vân Lâu nắm lấy eo cô rút dươиɠ ѵậŧ lấp lánh da^ʍ thuỷ ra, mang lên áo mưa, ôm cô trở về giường lớn, kê một cái gối dưới hông cô, giơ chân lên cho cô tự bế, ép chặt, áp xuống côn ŧᏂịŧ, ấn bụng nhỏ cô, xoa hoa đế, chín nông một sâu, mấy hiệp khiến cô run rẩy mà tiết ra, chất lỏng tình yêu phong phú làm cho hành lang chật hẹp trơn bóng trơn ướt, nam nhân biến hoá tiết tấu rất mãnh liệt, va chạm mạnh vào phần thịt mềm ở cuối tiểu huyệt, làm cho cô một phen sinh tử, chỉ biết gào thét rêи ɾỉ một tiếng.
“A a a ——Vân Lâu, thật sâu, … Ân a… Lại mau một chút! Cho tôi! Tôi muốn anh! Nha a ——”
“Côn ŧᏂịŧ thật tuyệt! ! A! Đừng, đừng niết… Ngô ân…”
“Vân… Hôn tôi…”
Muốn chết…
bàn tay to ấm áp đè lên bụng dưới bằng phẳng của cô, côn ŧᏂịŧ hếch lên là không ngừng đâm vào hung hăng trong lỗ nhỏ, vách thịt tinh xảo thô bạo tấn công từ trong ra ngoài, tất cả những điểm mẫn cảm đều phát điên lên vì hưng phấn, bùng nổ kɧoáı ©ảʍ run rẩy đến tứ chi.
Chờ người đàn ông trên người dừng thao, thân thể cô đã kịch liệt co giật như chết đi sống lại, tiẻu huyệt cô siết chặt côn ŧᏂịŧ đang đâm loạn xạ, không biết là miễn cưỡng hay sợ nó lại mạnh bạo đẩy vào.
Ôm lấy cơ thể rắn chắc của anh, Minh Minh dồn dập mà thở phì phò, chìm đắm trong cơn cực khoái liên tục, phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục và đáp lại những nụ hôn kéo dài của anh.
“HÀn Duật chưa giới thiệu nữ nhân cho anh sao?” Cô đặt đầu gối lên bên sườn anh, vuốt hai túi chứa tinh vẫn cứ căng phồng, Minh Minh hỏi.
Hoa Vân Lâu cười cười, khẽ vuốt phần đỉnh tóc của cô, “Không cần.”
Lật người Minh Minh, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào lòng, suy nghĩ một chút, “cũng tốt, nếu lần đầu tiên không thuận lợi, anh có thể cùng vị hôn thê của anh làm lại những bước huấn luyện lại một lần nữa, nói không chừng có thể giúp tăng cường tình cảm vợ chồng. "
“…”Hoa Vân Lâu cười mà không nói.
“Tôi nhớ rõ là Hàn Duật đã nói, gia đình anh sẽ cho hai người đính hôn vào năm nay và kết hôn vào năm sau. Chỉ còn vài tháng nữa trong năm nay!” Minh Minh sờ sờ chiếc nhẫn bên ngực trái anh, xấu xa cười nói.
“Em hy vọng tôi đính hôn sớm một chút sao?”
“Không phải đâu,” Minh Minh nhấc người lên và hôn lên môi Hoa Vân Lâu rồi mỉm cười nhìn anh, “Anh là nam nhân đẹp nhất mà tôi từng gặp, tôi hy vọng có thể ăn anh nhiều hơn, nhưng khi anh có vị hôn thê, tôi liền phải tránh xa ba thước.”
" Tại sao? "
“Anh thử tưởng tượng, hai người đang vui vẻ hạnh phúc tự dưng có một đám người vọt đến chụp ảnh, đánh, mắng, nhiều trường hợp khó coi, kế tiếp còn có một đống phiền toái.” Suy xét Hoa Vân Lâu có thể không hiểu tình hình trong nước, Minh Minh kiên nhẫn giải thích.
“Anh đẹp như vậy, vợ anh nhất định không muốn đánh anh, chẳng phải người thảm nhất là tôi?” Minh Minh làm bộ dáng đáng thương.
Hoa Vân Lâu bị chọc cười.
"Hơn nữa," lời nói của Minh Minh thay đổi, "Tôi ghét những người đàn ông lừa dối."
Bộ Thiếu Văn có một cảnh quay quảng cáo vào buổi chiều, Minh Minh muốn đi xem, nhưng ham muốn tích tụ vẫn chưa được giải phóng , làm cô thấy khó chịu, nề hà quảng cáo chụp xong đã đến khuya.
Nửa đêm trái tim khô khốc, những năm trước không sao, sáu tháng qua nếm trải một vòng nam nhân đỉnh cao, thân thể của nàng càng ngày càng mẫn cảm, tìиɧ ɖu͙© cũng tăng vọt. Coi phim Sεメ để tự an ủi, âm đế càng cao trào thì cô càng không thoả mãn, nhưng ngón tay không thể sánh với côn ŧᏂịŧ thô cứng, chỉ có thể qua loa xử lí, click mở shop online, chọn gậy mát xa nào có nhiều lượt mua nhất, sau đó bắt đầu buồn ngủ.
Cô không phải không nghĩ đến việc ăn cỏ gần hang.
Nhưng cô biết rõ Bộ Thiếu Văn yêu cô, cô mà lấy anh làm công cụ tiết dục, cảm giác rất giống cầm thú.
Nếu anh dâng thân mình cho cô, thì cô sẽ suy nghĩ lại.
Trung thu sắp đến rồi, năm nay sợ phải chi một mình.
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Các người có nghe không! Chị tôi dục cầu bất mãn! Muốn thao các anh!
Lâm Phục: Cậu đang đuổi chó sao?
Minh Huyên: Tôi sợ gậy mát xa đến các người đều thất nghiệp. Đặc biệt là anh Văn.
Bộ Thiếu Văn:… Đã biết.
Minh Huyên: Gee! Nghe này, Anh Văn đã khai ra, anh Lâu là món ăn yêu thích của chị, anh Duật kết giao vài lần, đại ca Yến rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, anh Phục nói như thế nào?
Lâm Phục:… Chà!