Chân Hương Thật Lục

Chương 49: Anh ấy muốn nếm thử

Edit: Jenn.

"Cô đơn, kiêu hãnh, bình tĩnh, biểu hiện đằng sau chiếc mặt nạ là gì, sự mê đắm khó quên chỉ là để tận mắt chứng kiến

bản thân, chế nhạo ngây thơ và tự hỏi biểu cảm đằng sau chiếc mặt nạ là gì, mà giấu trái tim ích kỷ sau lớp mặt nạ. "

Lúc nước mắt không kìm nén được trào ra, Bộ Thiếu Văn rũ bỏ sự kiềm chế của Yến Sơ Phi và tạm thời rời khỏi trường quay, mọi người không hẹn mà cùng ở trong lòng yên lặng thở dài một tiếng, thuận tiện nhớ về tin đồn vào lần đầu thu hình Lâm Phục bước vào phòng Minh Minh. Trong số đó, biểu cảm của Lục Cận Dao là rối rắm nhất, nhìn xem Minh Minh, nhìn xem Yến Sơ Phi, lại nhìn xem Lâm Phục, cảm thấy có chút ngột ngạt.

Buổi tiệc vũ hội hoá trang là phân đoạn giải trí, tạm thời buông bỏ yêu hận tình thù, mọi người mặc những bộ trang phục lạ mắt được thuê với giá rẻ và đeo mặt nạ để giải phóng áp lực tích tụ trong ngày bằng nhiều bản nhạc vui nhộn , tiếng cười, tiếng vỗ tay, hát, và một đoạn thư giãn.

Ngay cả Bộ Thiếu Văn người đã rơi nước mắt trước đó, dường như cũng chậm lại, nhảy múa và gây ồn ào với nụ cười trên môi.

Kiều Khanh Khách người luôn tỏ ra quyến rũ, trông rất hào phóng và đáng yêu trong một môi trường hợp này, cô còn kéo nhân viên vào sân nhảy, phun nước có ga, rải hoa, ngây thơ hồn nhiên.

Sau khi ghi hình xong, mọi người xung đột một lúc rồi mới rời khỏi hiện trường và trở về khách sạn.

“Tôi thiếu em một số tiền đem này trả cho em được không?”

Minh Minh nhìn tin nhắn nhất thời không phản ứng được.

Yến Sơ Phi liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, đem khăn lông lau tóc ném sang một bên, cầm điện thoại gửi một tin nhắn, sau đó ôm Minh Minh vào lòng.

“Hát rất hay” Yến Sơ Phi không tiếc ca ngợi.

“Đó là do may mắn”

“Hát lại một lần nữa?”

“Không được, tôi hiện tại có hứng thú “ăn” microphone” Minh Minh trượt xuống , quỳ trên mặt đất, xốc chiếc khăn quanh eo lên, lộ ra nam căn quyến rũ.

Minh Minh hất nhẹ một chút, thanh thuý nói: "Đã biến đổi!"

Yến Sơ Phi tức khắc bật cười, một tay đem cô đặt trên giường, quay người đem côn ŧᏂịŧ đưa đến miệng cô, anh căng hai chân cô ra, bàn tay mang theo vết chai mỏng tìm kiếm hoa huyệt mất hồn của cô.

Anh muốn nếm thử.

"Hừ ..." Trong miệng có côn ŧᏂịŧ to lớn của nam nhân, nhục huyệt được đầu lưỡi trơn trượt liếʍ qua, rõ ràng mông nhỏ co rút lại hưng phấn, lỗ nhỏ va vào mắt mũi của anh.

Phản ứng cô mẫn cảm lấy lòng anh, những ngón tay thô ráp của anh vân vê trân châu nhỏ, đầu lưỡi sần sùi liếʍ láp da thịt mềm mại bên ngoài hoa huyệt, động tác thô lỗ cường thế, một lúc sau huyệt khẩu liền run rẩy mà ra nước, anh tham lam mυ'ŧ lấy, cuối cùng không biết đủ mà truy vào hoa kính, đầu lưỡi linh hoạt bắt nạt vách động tinh tế ma sát tiến sâu, làm cô đang hàm chứa cự vật của anh nức nở tránh né.

Lần đầu tiên làm chuyện này mà nhận được phản hồi tốt như vậy, Yến Sơ Phi tâm tình rất tốt, thậm chí còn bắn tinh, khiến cho cô đang hàm chứa anh kêu đến nước bọt tràn đầy, anh rất thích nếm hương vị mới của hoa huyệt, tiểu huyệt non mềm làm anh hận không thể cắn một ngụm, tham lam đến ngứa răng, chỉ có thể dùng sức khi dễ hoa đế đáng yêu, hoa môi đáng thương, tiểu huyệt bị áp bức, hút cắn thọc vào rút ra, càng làm thủ đoạn càng mạnh mẽ, cứng rắn.

“Ân ngô… Ngô…”

Bị môi lưỡi của anh làm cho cao trào tiểu huyệt mềm nhũng, côn ŧᏂịŧ thô đút vào mang cho anh cảm giác muốn kinh hỉ, càng thao càng phóng đãng không hề cố kỵ, thân hình cao lớn, thô tráng hữu lực đối lập với anh là thân hình nhỏ nhắn ửng hồng đang ở dưới thân anh.

Nam nhân càng làm càng cao hứng, bế thân hình cô đứng lên mà điên cuồng làm.

“A a —— a ——”

Cô bắt lấy cơ bắp của cánh tay anh, Minh Minh nỗ lực thả lỏng thân thể, sợ phải dùng lực một chút, bởi vì va chạm, nó sẽ bật lại đánh sâu vào bên trong cô. Hạ thân bị côn ŧᏂịŧ thô cắm, hoa tâm bủn rủn giống như đυ.ng trúng búa tạ, thân thể theo phản xạ khẩn trương co rút, kɧoáı ©ảʍ như làn sóng âm thanh từ huyệt nhỏ lan đến toàn thân, sướиɠ đến mức cô rêи ɾỉ như khóc!

Cô sướиɠ, anh cũng vui sướиɠ dị thường, anh bắn một lần rất nhanh sau đó làm hiệp hai.

“A —— lại, tôi muốn khiếu nại!” Cô ôm lấy đầu giường bị anh đâm cho trước sau đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Minh Minh bất mãn mà hét.

“Muốn khiếu nại cái gì?” Bến hông dùng sức động.

“A, ha a… Khiếu nại ông chủ Yến, áp bức lao động, ân…”

Nâng thân hình cô lên, cắn vào lưng cô, giọng nói trầm ấm mê người của Yến Sơ Phi vang lên: “Anh không phải áp bức em, tôi muốn thao mềm xương cốt em, ăn thịt em”

“Ngô ân ——”

Người cách vách cố ý về muộn để bắt kịp cao trào, động tác không phân biệt động tĩnh làm anh ngồi ở sô pha hút nửa bao thuốc.

Hút thuốc xong, anh giơ cổ tay lên kiểm tra thời gian, cởi thắt lưng và tự tát cho mình một tiếng rêи ɾỉ bên tai, tắm rửa rồi đi ngủ.

Bốn giờ đêm, tổ chương trình lần lượt gõ cửa phòng khách mời, khi đến phong Minh Minh gõ cửa người ra mở chính là Yến Sơ Phi, quay phim xém chút nữa quăng camera, một đám người tay chân luống cuống mà xoá đoạn ghi hình, rồi xin lỗi, giải thích tiết mục ghi hình.

“Thử nghiệm sống sót?” nữ nhân lẩm bẩm chưa tỉnh ngủ, mang mặt nạ lên.

Bốn giờ sau, sau khi ngủ trên xe được một giấc, Minh Minh bị nhân viên yêu cầu xuống xe. Thái độ đặc biệt thân thiện và tôn trọng của nhân viên khiến Minh Minh hơi khó chịu và bắt đầu nghĩ cấp bậc phiền phức của Yến Sơ Phi.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô đột nhiên phát hiện ra rằng cô và VJ của mình đã bị ném vào một góc không có người ở của một ngôi làng hoang vắng.

Thử nghiệm sinh tồn? Để cô chơi bài kiểm tra sinh tồn với một chiếc mặt nạ?

Chết tiệt!

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Ân, thật hoà bình. Bốn người đã cùng nhau và không có gì xảy ra!

Hàn Duật: Cậu có thất vọng không?

Minh Huyên: Đó là!

Yến Sơ Phi: Vẫn chưa đến lúc.

Lâm Phục: Tôi vẫn chưa thức dậy vào lúc này.

Minh Huyên: Điều gì sẽ xảy ra khi bạn thức dậy?

Lâm Phục: Nó sẽ rất quan trọng, tôi không thể nứиɠ nếu không có nó.