Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 45: Đây là tiên pháp gì?

Tuyên Cảnh Hoán cảm giác bản thân đã hôn mê rất lâu mới tỉnh lại trong cơn đau đớn, hắn chậm rãi ngồi dậy, mê mang một lát, cho đến khi nhìn thấy những lá cờ đen rát nát bay bay trong gióng, hắn mới nhớ tới đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Có phải Hứa Thanh Mộc đã trải qua đau đớn bị trăm quỷ gặm cắn?

Trong đầu Tuyên Cảnh Hoán nghĩ tới điều đó đầu tiên, nhưng còn chưa nghĩ được gì, cơn đau đớn vừa rồi làm hắn tỉnh lại từ cơn hôn mê lại lần nữa đánh úp, cả người hắn tức khắc thoát lực ngã trên mặt đất, rồi sau đó hộc ra một ngụm máu tươi.

Tuyên Cảnh Hoán hoảng loạn giơ tay muốn che lại cái miệng đầy máu của mình, lại đột nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay có một bụm mủ lở loét rướm máu, còn thấy loáng thoáng cả dấu răng.

Hắn sửng sốt một chốc, rồi sau đó đột nhiên phản ứng trở lại, lập tức vén tay áo lên xem.

Trên cánh tay hắn đều bị che kín bởi những dấu răng. Không chỉ mỗi cánh tay, trên thân thể, trên đùi, khắp nơi đều bị, mỗi một cái dấu răng đều tỏa ra đau đớn khiến hắn không thể nào chịu nỗi.

Ấn ký trăm quỷ gặm cắn!

Huyết Liên Hoa Chú!

Trong lòng Tuyên Cảnh Hoán chợt lạnh, giơ tay sờ mặt của mình, mới vừa chạm vào đã đau đến muốn chết đi sống lại, hắn vội vàng buông tay ra, nhìn thấy trên tay mình có một khối thịt bị rụng xuống.

Một miếng thịt tươi sống, ấm nóng, dính đầy máu và mủ .

Hô hấp Tuyên Cảnh Hoán cứng lại, muốn chết cũng không chết được, muốn sống thì lại không chịu nổi đau đớn hành hạ, hắn gào lên trong sợ hãi ——

"A a a a a a!"

Chuyện xấu trong giới Huyền môn từ trước đến nay luôn luôn rộng rãi, không đến mấy ngày, chuyện Tuyên Cảnh Hoán dùng  thuật pháp Công Thâu môn hạ chú Hứa Thanh Mộc rồi bị phản phệ đã truyền khắp toàn bộ giới Huyền môn, kết cục thảm khốc của Tuyên Cảnh Hoán mọi người cũng đã biết được.

Không chỉ bị trăm quỷ gặm cắn mỗi đêm, vì để bảo mệnh nên thậm chí linh cốt đều chịu cực đại tổn hại, hắn đã hoàn toàn bị phế đi. Mà Tuyên Thiên Nguyên vì muốn giảm bớt đau đớn của hắn, đã bị phế đi tu vi hơn nửa đời người. Theo lời miêu tả của người đã gặp qua hai cha con, Tuyên Cảnh Hoán đã hoàn toàn không ra hình người, mà Tuyên Thiên Nguyên thì một đêm đầu bạc, tiều tụy đến nỗi chỉ còn lại bộ xương.

Nhưng ai cũng hiểu rõ, chuyện này cũng không thể tính lên đầu Hứa Thanh Mộc được, đi nơi nào cũng nói là Hứa Thanh Mộc có lý. Dù sao cũng là do Tuyên Cảnh Hoán dùng chú thuật trước, Hứa Thanh Mộc chỉ là phòng vệ chính đáng, thậm chí còn không hạ tử thủ với hắn. Hiện tại hết thảy đau khổ mà Tuyên Cảnh Hoán chịu, đều là do hắn tự tìm, nếu lúc ấy lòng ác ý oán niệm của hắn ít đi một chút, không nhẫn tâm với Hứa Thanh Mộc như vậy, hắn cũng sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay.

Tuyên Thiên Nguyên cũng từng có ý đồ lên núi Lăng Vân cầu Hứa Thanh Mộc cứu đứa con trai duy nhất của gã. Nhưng thực đáng tiếc, hậu quả phản phệ dù là Hứa Thanh Mộc cũng giải không được, bọn họ đều rõ ràng, cách duy nhất để cứu Tuyên Cảnh Hoán, đó là chính bản thân hắn... Nếu hắn nguyện ý buông bỏ oán niệm trong lòng, tĩnh tâm tu hành, có lẽ đến một ngày nào đó sẽ có thể giải thoát khỏi sự đau đớn này.

Tuyên gia từng có số má ở Huyền môn cứ như thế mà ầm ầm suy bại, mà tất cả bắt đầu chỉ là do hai kiện đạo bào tương tự, và một người hiếu thắng, ghen ghét, không cam lòng.

Cái tên Hứa Thanh Mộc này, hoàn toàn nổi lên sóng to gió lớn trong giới Huyền môn. Giống như một ngàn năm trước, danh hiệu "Tiểu Bá Vương" không biết từ khi nào bắt đầu, lén lút truyền ra.

Mà Hứa Thanh Mộc cũng không để ý mấy chuyện đó, người thường ngoài Huyền môn cũng hoàn toàn không rõ lắm, bọn họ chỉ biết Lăng Vân Quan có một vị kiếm pháp cao thâm, chưởng môn trẻ tuổi có giá trị nhan sắc cao, hơn nữa còn có nước thần có thể 'phủ xanh đồi trọc'.

Doãn Nhược Mạn chính là một trong những người trẻ lo lắng vì chứng hói đầu, cô kéo rất nhiều quan hệ cũng không thể mua được nước thần trị trọc của Lăng Vân Quan, đành phải thừa dịp một tháng kỳ thờ Bắc Đẩu này lên núi bái lạy, hy vọng được thần linh nhìn trúng, trở thành người may mắn có duyên.

Tuy nói cuối thu núi Lăng Vân rất lạnh, nhưng vì để tiện leo núi, Doãn Nhược Mạn cũng không mặc quần áo dày. Vì thế dáng người phập phồng quyến rũ liền bị phác hoạ một cách hoàn mỹ. Mặt cô bị mũ và kính râm che khuất một nửa, chỉ lộ ra đôi môi mọng đỏ và sống mũi thẳng tắp, tóc dài đen nhánh được thắt lại gọn gàng rũ bên vai.

Cho dù không nhìn thấy toàn bộ mặt, cũng biết cô nàng vô cùng xinh đẹp, vì thế trên đường có không ít người nhìn trộm cô, cô hoàn toàn không thèm để ý, đôi khi còn lễ phép mỉm cười với người ta.

Lúc đến Lăng Vân Quan thời gian còn sớm, khoa nghi chưa bắt đầu, Doãn Nhược Mạn cúng bái các vị Tiên Tôn xung quanh, sau đó đi tìm ghế đá ở góc khuất ngồi xuống.

Không lâu sau, có hai người đàn ông trẻ tuổi ngồi xuống cạnh Doãn Nhược Mạn trên ghế đá.

Hai người nọ một thì răng hô, hai thì mắt chuột, thỉnh thoảng nhìn chòng chọc trên người Doãn Nhược Mạn, cười cợt khiến người khác rất khó chịu. Bọn họ luôn thì thầm to nhỏ, dường như chuẩn bị tiếp cận Doãn Nhược Mạn..

Doãn Nhược Mạn gặp rất nhiều loại đàn ông vô duyên thế này, cho nên có thể dễ dàng phân biệt được ai là thiện ý thưởng thức, ai là ác ý đánh giá, cho nên lập tức lạnh mặt đứng dậy, đi tới một chiếc ghế đá khá xa ngồi xuống.

Mặt hai người kia sượng một chút, cũng coi như là biết mình biết ta, biết Doãn Nhược Mạn không muốn phản ứng bọn họ, cũng không tiếp tục đi theo quấy rầy nữa, mà bắt đầu nói năng đùa giỡn ầm trời, thanh âm rất lớn, nội dung cuộc trò chuyện cũng rất đa dạng, Doãn Nhược Mạn nghe rất rõ ràng rành mạch.

"Mày xem tạp chí 《MODE》 mới ra chưa" Mắt chuột lấy điện thoại đưa cho răng hô xem, vui vẻ hớn hở mà nói, "Tướng tá con này ngon vãi... Nhỏ này giờ nổi tiếng vậy, chắc là do hay chụp mấy loại ảnh này ha?"

Răng hô cũng cười, nói: "Hắc hắc, chụp nhiều rồi, nhìn này nọ thế cơ mà"

Sau đó hai người liền chụm đầu vào nhau cười một cách đáng khinh.

Doãn Nhược Mạn trợn trắng mắt dưới kính râm, định đứng lên đi xa hơn, kết quả ngay sau đó nghe được tên mắt chuột nói: "Mày biết chuyện gì chưa? Nhỏ này muốn cùng đạo diễn kia, chính là Tề Thiếu Huy đóng một bộ phim điện ảnh, đéo hiểu kiểu gì? Vậy hai tụi nó có yêu nhau không vậy?"

Trong nháy mắt mặt Doãn Nhược Mạn cứng đờ, ngồi bất động.

Tên răng hô nhiều chuyện nói: "Không có đâu mày ơi, đó giờ Tề Thiếu Huy quen Tôn Vũ Doanh mà? Tao thấy nói không chừng con nhỏ này muốn dụ Tề Thiếu Huy, hoặc là lăng xê, như vậy còn chưa quay đã kiếm được cả đống đề tài."

Tên mắt chuột nói: "Ủa sao tụi nó nói Tề Thiếu Huy và Tôn Vũ Doanh cắm sừng nhỏ này?"

"Tôn Vũ Doanh làm gì có cửa cắm sừng." Răng hô khoa trương nói, "Lúc đó nhỏ này nổi như cồn, Tôn Vũ Doanh là sư muội nó, toàn ké fame nhỏ này, nếu thật sự nhỏ này với Tề Thiếu Huy quen nhau, con Tôn Vũ Doanh làm sao mà dám giật cây cà lem của chị nó? Hơn nữa Tôn Vũ Doanh vừa nhìn là đã thấy ngốc bạch ngọt, y như học sinh cấp 3, không có nhiều tâm tư vậy đâu."

Mắt chuột "Hắc hắc" cười hai tiếng, nói: "Tao còn nghe nhỏ này chuyên gia bò lên giường đạo diễn, nó lớn lên nhìn ngon nghẻ thế này vừa thấy là biết không an phận rồi."

Răng hô nói: "Đúng rồi, sau này nó còn lên báo thanh minh gì mà Tề Thiếu Huy chỉ là bạn, nhất định là chột dạ! Tánh nó bạo vậy sao mà để cho người ta tùy ý chửi bới lâu được? Nói không chừng còn bị chụp ảnh uy hϊếp kia kìa."

Hai mắt của tên mắt chuột tức khắc tỏa sáng, nói: Có khi nào paparazzi leak hình ra không? Ăn không được thì nhìn cũng tốt, nhất định hứng lắm ha ha ha."

Sau đó hai tên này bắt đầu làm càn cười to, thô tục hạ lưu thật sự khiến người ta rất ghê tởm.

Nghe đến đó, Doãn Nhược Mạn không thể nhịn được nữa, đứng dậy đi đến trước mặt hai người kia, nổi giận đùng đùng nhìn bọn họ.

Hai người ngẩng đầu nhìn Doãn Nhược Mạn, còn chưa kịp nói gì, Doãn Nhược Mạn đã trực tiếp nhấc tay, đột nhiên tát một trong hai tên, cả giận nói: "Xạo chó!"

Hai người kia ngây người một hồi, chờ cơn đau trên mặt qua đi mới phản ứng lại được, đứng phắt dậy, tên mắt chuột bụm mặt mình, mắng: "Mẹ mày, đĩ điên đâu ra vậy, bị điên à!"

Tên răng hô đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn Doãn Nhược Mạn rồi ngơ ngẩn, sau đó trừng lớn mắt nói: "Mày, mày là..."

Tên mắt chuột cũng phản ứng lại, nói: "Doãn Nhược Mạn!"

Chính là nàng, nữ thần gợi cảm Doãn Nhược Mạn, nữ vương Doãn Nhược Mạn bị đồn nhiều nhất là chuyện bị cắm sừng song lại muốn tiếp tục cùng bạn trai cũ là đạo diễn đóng cùng một bộ phim đề tài .

Doãn Nhược Mạn tháo kính râm, trừng mắt nói: "Đúng vậy, bà nội mày đây, nãy mày nói cái gì, giờ nói lại trước mặt tao nè!"

Tên mắt chuột và tên răng hô nhìn nhau, đầu tiên có hơi chột dạ, nhưng xung quanh không có người nào khác, cho nên lá gan cũng lớn hơn.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, nhìn thì hầm hố, nhưng thật ra thân cô thế cô.

Tên răng hô cười khẽ một tiếng, nói: "Nói thì nói, mày suốt ngày ăn mặc hở hang, bò lên giường đại đạo diễn, da^ʍ như vậy nói chi đến người khác?"

Tên mắt chuột cũng lập tức nói: "Má mày muốn gì? Thứ xướng ca vô loài, có fans rồi tưởng mình quý giá lắm hay gì?"

Doãn Nhược Mạn tức giận muốn gϊếŧ người, giơ tay định tát hai người lần nữa, nhưng bọn hắn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã tách nhau ra, muốn kéo Doãn Nhược Mạn.

Khi bọn họ muốn đυ.ng vào Doãn Nhược Mạn, đột nhiên thấy được một bóng hình chợt lóe trước mắt, Doãn Nhược Mạn bị người kia phi thân lôi đi, biến mất trong nháy mắt.

Bọn họ chịu không nổi sức mạnh của đối phương khi va vào nhau, hai người đồng thời kêu một trận thảm thiết, sau đó té ngã trên đất, mông nứt ra làm bốn

Bọn họ kêu rên hồi lâuu, phục hồi lại tinh thần mới ngẩng đầunhìn, phát hiện Doãn Nhược Mạn đã đứng ở phía xa, mà đứng trước cô, là vị chưởng môn xinh đẹp của Lăng Vân Quan Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc biểu tình lạnh lùng, nói: "Cũng không nhìn xem đây là đâu, còn dám ở chỗ này giương oai?"

Hai người kia ngây ngốc một chốc, tức giận đứng lên muốn nói chuyện, còn chưa mở miệng, thì thấy tay của Hứa Thanh Mộc đung đưa trước mặt bọn họ, bọn họ mơ hồ nhìn thấy một lá bùa bị lửa đốt thành tro ngay trước mặt.

Chỉ là động tác của Hứa Thanh Mộc quá nhanh, bọn họ cũng không thấy rõ. Tên mắt chuột cảm giác không ổn, muốn tiếp tục chửi đổng, nhưng vừa há mồm , nước miếng chặn họng, tất cả đều bị nghẹn lại trong khí quản của hắn, trong nháy mắt gã đã mất giọng, thở cũng thở không nổi, giống như là bị một đôi tay vô hình tóm cổ, lập tức sẽ bị bóp chết tươi.

Tên mắt chuột vô cùng khủng hoảng, xoay người chạy nhanh tìm tên răng hô cầu cứu, tên răng hô cũng bị dọa khi nhìn thấy hai mắt hắn sung huyết như là muốn nghẹn chết, vội vàng hỏi: "Mày làm sao vậy?"

Vừa nói gã vừa muốn tiến về phía tên mắt chuột, nhưng mới vừa bước được một nửa, đột nhiên bị té dập mặt. Gã cảm giác được cái mồm hơi đau, lúc bò dậy thì hai chiếc răng hô dính đầy máu rơi xuống đất.

Tên mắt chuột vuốt ngực mình cả nửa ngày mới đỡ được một chút, hắn theo phản xạ liền mở miệng mắng chửi người: "Mẹ nó..."

Vừa dứt lời, nước miếng chặn khí quản lần nữa, cảm giác hít thở không thông lại tới.

Mà tên răng hô đứng dậy, hoảng loạn đi về phía trước một bước rồi lại bị té dập mặt, hơn nữa vị trí bị té giống y đúc như hồi nãy, chuẩn xác đập mặt xuống chỗ bị mất hai cái răng, gió luồn qua khe hở đau muốn xỉu.

Doãn Nhược Mạn hơi sợ rồi, trợn mắt há mồm nhìn hai người này như đang diễn kịch kêu la thảm thiết không ngừng. Cô sửng sốt hơn nửa ngày mới cứng đờ quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc đang đứng trước mặt cô, lắp bắp hỏi: "Sao... sao lại thế này?"

Hứa Thanh Mộc cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Ở Lăng Vân Quan giương oai, Tổ sư gia nhìn không vừa mắt. Người nói càn, phải bị trừng phạt."

Hai người kia nghe xong lời này, không thể tin được nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc, rồi sau đó tên mắt chuột cả giận nói: "Mày...Mày dám dùng yêu pháp với tụi tao!"

Dù chính bọn họ cũng không muốn tin, nhưng chuyện xảy ra trước mắt này không thể dùng khoa học thường thức để giải thích, quá quái dị.

Nhớ đến lá bùa kia bốc cháy giữa không trung, trong lòng bọn họ liền hoảng, vì thế hai người càng thêm kích động, tên mắt chuột giận dữ chỉ vào Hứa Thanh Mộc nói: "Mày khỏi chối! Nãy tao thấy mày đốt lá bùa! Mày làm gì tụi tao! Đừng có mà chối!"

Hứa Thanh Mộc chớp chớp mắt, lưu loát nói: "Ừ đó. Rồi sao?"

Tên răng hô và tên mắt chuột: ...

Gì???

Thừa nhận luôn hả???

Lời thừa nhận quá trôi chảy, hai tên này trong thời gian ngắn không trả lời được, sau một hồi, tên răng hô không có răng hô mới lụm lại hai cái răng, vừa nói vừa phun máu: "Được, mày thừa nhận! Tao muốn báo công an! Tao muốn kiện mày!"

Hứa Thanh Mộc lại chớp chớp mắt, nói: "Ok luôn."

Tên mắt chuột cùng răng hô: ???

Ngay sau đó, bọn họ lại nghe được giọng nói lạnh lẽo của một người đàn ông khác cách đó không xa vang lên: "Muốn báo công an hay tố tụng đều được, nhưng mà, tôi cảm thấy nên cần nhắc nhở các anh một chút, tình trạng hiện tại của các anh không có chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh là Hứa Thanh Mộc gây ra. Sợ là mấy anh một người bị sặc chết, một người bị ngã chết, pháp y có giải phẫu thi thể cũng chỉ sẽ ra một cái kết luận là 'chết ngoài ý muốn' mà thôi."

Sự kích động trong não của hai người lập tức hạ nhiệt.

Đúng vậy, từ đầu tới đuôi Hứa Thanh Mộc đều không chạm vào bọn họ, nhưng làm sao Doãn Nhược Mạn có thể di chuyển đến nơi xa như thế? Làm thế nào mà họ đột nhiên lại có một tình huống kỳ lạ thế này?

Hai người nhìn nhau một cái, cảm thấy hơi rợn tóc gáy trong lòng.

Âm thanh lạnh lùng lại tiếp tục nói: "Các anh kiên trì muốn báo công an hay tố tụng, bên chúng tôi hoàn toàn phối hợp. Nhưng nếu các anh không lấy ra chứng cứ mà tùy ý bôi nhọ, bên tôi sẽ chuẩn bị phản tố bất cứ lúc nào."

Hai người cứng đờ quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, liền thấy được người đàn ông chống nạng, khuôn mặt anh tuấn, mắt chứa đào hoa. Rõ ràng anh ta đang cười, nhưng nụ cười kia thực lạnh lẽo, có một loại khí thế cường ngạnh kỳ lạ.

Giống thể loại tổng tài bá đạo 'thiên lương Vương phá'* mà bọn họ hay thấy trên TV, hoặc là hay tống mấy người ăn vạ cho các luật sư.

*Là câu kinh điển "Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi"

Tóm lại, cái hình tượng này gia tăng không ít độ đáng tin và lực uy hϊếp cho anh một cách kỳ lạ, khiến cho hai tên đáng khinh vô học này không biết phản damage làm sao cả nửa ngày. Qua một hồi lâu, tên mắt chuột mới ráng chống nhạnh, yếu ớt nói: "Tao... Tao muốn kiện..."

Lời vừa mới cất, tên răng hô đang đứng ở đất bằng lại ngã dập mặt mà không báo trước, chỗ bị thương lại bị đập vào lần nữa, tên mắt chuột đang muốn hỏi gã làm sao vậy, nhưng chưa mở miệng lại bị sặc nước miếng, cảm giác gần như là nghẹt thở, xém nữa là chết không kịp trăn trối.

Quá tà môn!

Lưng hai người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn nhau.

Hứa Thanh Mộc mang theo ý cười nhợt nhạt, nói: "Nói thì phải lựa lời, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói."

Bọn họ nào dám nói gì nữa, lập tức sợ hãi, liên tục cúi đầu xin lỗi, Hứa Thanh Mộc hất cằm ý bảo rời đi, bọn họ liền đỡ nhau, chật vật chạy trốn.

Đi chưa được mấy bước, răng hô lại "Á" một tiếng chói tai dập mặt lần nữa, cái mồm máu me bê bết thảm hại hơn không dám đυ.ng vào, còn tên mắt chuột thì như bị bóp cổ mà liên tục vùng vẫy.

Hứa Thanh Mộc ở phía sau bọn họ sâu kín nói: "Quên nhắc, không chỉ nói, nghĩ trong đầu cũng sẽ bị trừng phạt. Hy vọng về sau mấy anh sẽ sống như một con người, đừng có nói xấu đàn bà con gái nữa."

Hai người kia kêu thảm thiết nửa ngày, thật vất vả mới khống chế được thân thể của mình, lập tức đỡ nhau chạy.

Doãn Nhược Mạn mở to mắt, lắp bắp nói: "Đây... Đây là tiên pháp gì..."

Sắc mặt Hứa Thanh Mộc trầm tĩnh, nói: "Vào khách đường rồi nói, lát nữa có khách hành hương tới, thấy minh tinh ở đây sợ là sẽ rối loạn."