Hiện tại hắn sắp bị ý nghĩ muốn thao Bạch Linh tra tấn sắp phát điên, đặc biệt là biết hai người bọn họ mới vừa mới làm qua, hắn liền rất hưng phấn.
"Có một bản thiết kế rất gấp, anh phải trở về về công ty, hai ngày này đều không trở lại, chú giúp anh chiếu cố Bạch Linh, hai ngày này!" Hôm nay trở về cũng là vì hắn muốn tìm Bạch Linh, cho nên sắp xếp chút thời gian trở về để phát tiết du͙© vọиɠ, nhưng là dù sao vẫn là công việc quan trọng.
"Anh đi làm việc của anh đi, em sẽ chiếu cố Bạch Linh thật tốt !" Cố Thanh Lưu không khỏi mừng thầm, thật sự là vô cùng đắc ý, một hồi hắn còn muốn hưởng thụ thật tốt thân thể chặt chẽ tiêu hồn của Bạch Linh .
"Ban đêm phải để con bé đi ngủ sớm một chút, buổi sáng nhất định phải gọ dậy ăn điểm tâm!" giống như người cha già sắp đi xa nhưng không yên lòng về con gái cưng của mình, Cố Thanh Giang càu nhàu dặn dò.
"Yên tâm đi! Đại ca, ta cũng là nhìn xem cô lớn lên!" Nhìn thoáng qua cắm đầu ăn cái gì Bạch Linh, Cố Thanh Lưu cam đoan nói.
"Bạch Linh, phải nghe lời chú, biết không?" Nhìn Bạch Linh, Cố Thanh Giang lần nữa dặn dò.
Mặc dù rất không nỡ xa tiểu yêu tinh này, nhưng dù sao công việc vẫn quan trọng hơn, làm xong mấy ngày này, hắn sẽ để cho cô mấy ngày đều không xuống giường được.
"Biết, baba, Bạch Linh sẽ nghe chú!" Bạch Linh rất không nỡ để baba đi, mỗi lần baba không ở nhà, cô liền muốn, hiện tại có chú, chú có thể hay không đối với cô. . .
Ăn cơm tối xong, Cố Thanh Giang liền vội vã rời khỏi nhà, người làm thu thập xong việc, cũng bị Cố Thanh Lưu đuổi đi, hiện tại trong toàn bộ biệt thự, cũng chỉ còn lại Bạch Linh cùng Cố Thanh Lưu.
"Bạch Linh, đàn cho chú nghe, chú nghe một chút xem Bạch Linh có tiến bộ hay không?" Hắn cầm trong tay một ly rượu đỏ, chất lỏng màu đỏ hồng kia mười phần yêu diễm.
"Vâng, chú, Bạch Linh sẽ đàn cho chú nghe!" Bạch Linh nhảy cẫng ngồi ở trên ghế dương cầm, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nhấn lên những phím đàn đen trắng , tiếng đàn mỹ diệu tản ra, rất êm tai.
Cố Thanh Lưu vừa say mê thưởng thức diễn tấu của cô, thỉnh thoảng khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ thưởng thức , vô cùng hài lòng.
Đứng sau lưng Bạch Linh , Cố Thanh Lưu nhắm mắt dùng thân thể ma xát với lưng Bạch Linh.
Bạch Linh hòa mình vào âm điệu, không cảm nhận được chú đang ma xát lên phần lưng của mình, như trầm mình trong âm nhạc.
Cố Thanh Lưu kéo khóa của váy của cô xuống , trong khoảnh khắc phần lưng trắng nõn của Bạch Linh lộ ra, Bạch Linh vẫn còn chưa cảm giác được váy của mình đã bị kéo khóa.
Cố Thanh Lưu kéo khóa đến thắt lưng của cô, ngón tay thuần thục cởi móc khóa của nội ý màu hồng viền ren , nháy mắt hai vυ' trắng nõn sung mãn liền nhảy ra.
Đột nhiên bị phóng thích, làm động tác đánh đàn của Bạch Linh dừng lại, nhìn lại thì không biết từ lúc nào váy của mình đã bị chú cởi xuống , cực kỳ ngượng ngùng.
"Tiểu Bạch Linh, đừng có ngừng, tiếp tục đàn!" Thanh âm trầm thấp dụ dỗ dành , Cố Thanh Lưu vươn tay xoa nắn lấy hai vυ' trắng nõn của cô.
Bạch Linh nghe lời tiếp tục đàn, trong cơ thể một cỗ sóng nhiệt xẹt qua, cô cảm thấy hết sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cố Thanh Lưu đem chén rượu đỏ còn lại bên trong ly, đổ lên xương quai xanh của cô, sau đó rượu chậm rãi chảy dọc xuống dưới. . .
"A. . ." Đột nhiên bị cảm giác lạnh buốt tập kích, cô không tự chủ được mà rêи ɾỉ thànhn tiếng, cúi đầu nhìn chất lỏng màu đỏ dính ở ngực mình,dương như nó đã xâm nhập vào trong cơ thể cô, thế nên bây giờ cô mới cảm thấy hưng phấn như vậy.
"Tiểu Bạch Linh, thích không?" Cố Thanh Lưu biết Bạch Linh thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thật sự là một thiếu nữ thanh thuần nhưng lá gan rất lớn .
"Thích, chú!" thanh âm Bạch Linh mười phần dâʍ đãиɠ, cô không khỏi đứng thẳng người dậy, tựa hồ là đang mời gọi.
Cố Thanh Lưu chậm rãi cúi đầu xuống một đường liếʍ láp thân thể Bạch Linh, hương thơm tự nhiên của cơ thể cô hòa cùng với hỗn hợp rượu đỏ , thật sự là rất mê người.
Cố Thanh Lưu không ngừng gặm cắn bộ ngực sữa của Bạch Linh, mềm mềm nộn nộn cũng cảm nhận được thân thể của cô không ngừng khẽ run rẩy.
"Chú, ân. . ." Bạch Linh ngửa đầu hưởng thụ mà rêи ɾỉ, mùi rượu đỏ đại khái đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, chú không ngừng liếʍ cắn hai vυ' làm cô vô cùng hưng phấn .
"Bạch Linh, con thật là thơm, thơm đén mức làm chú say!" thanh âm Cố Thanh Lưu mang theo mơ hồ không rõ, bàn tay dùng sức xoa nắn bộ ngực sữa.
"Chú, phía dưới Bạch Linh cũng có rượu đỏ!" Cảm giác được rượu đỏ lạnh buốt đã thấm ướt qυầи иᏂỏ của mình , Bạch Linh ngây thơ nói.
"Tiểu yêu tinh, con thật đúng là dâʍ đãиɠ, nhưng mà chú chính là thích con dâʍ đãиɠ như vậy!" Đem Bạch Linh ôm nằm lên trên dương cầm, cởi tất cả của cô xuống , nhìn thấy qυầи ɭóŧ màu hồng viền ren cũng đã bị rượu đỏ thẩm thấu, Cố Thanh Lưu nhẹ nhàng hôn lên quần lót tràn đầy rượu đỏ, kia .
"A. . ."Từng tia từng tia ngứa thấm đẫm vào nội huyệt ấm áp, làm Bạch Linh không khỏi cong người lên, dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ.
"Thật là thơm, không phải là mùi thơm của rượu đỏ , là mùi thơm từ tiểu huyệt của Tiểu Bạch Linh !" Nhẹ nhàng cởi ra qυầи ɭóŧ của cô , nhìn thấy lông tóc nồng đậm kia đã bị rượu đỏ thấm ướt nhẹp, Cố Thanh Lưu trong mắt tràn đầy dục hỏa, tiểu yêu tinh này thật sự là làm người khác muốn chơi cô thế nào cũng không đủ.