"Baba, Cục cưng sắp chịu không được. . ." Hôm nay baba đặc biệt dùng sức, cảm giác thân thể của mình sắp bị xuyên qua rồi, cô vừa mới bị chú giày vò, bây giờ baba lại chơi cô, cô cảm giác sắp muốn chết rồi.
Hiện tại baba dùng sức cắm, làm cô vừa dễ chịu nhưng cũng vừa đau, nhưng kích động lại càng nhiều hơn .
"Vật nhỏ, con chẳng phải thích ta dùng sức thao con sao, cái mông lại vểnh lên một chút!" Bàn tay nắm lấy bờ mông trắng như tuyết của Bạch Linh , Cố Thanh Giang tăng tốc tốc độ dùng sức đút vào.
"A a a. . . baba, Bạch Linh đến. . ." Lúc baba đang còn dùng sức thao cắm phía dưới, Bạch Linh cao trào, toàn thân hư mềm giống như sắp chết, thân thể cô giống như một vũng nước mềm nhuyễn.
"Ngô. . ." Lúc Bạch Linh cao trào da^ʍ tủy tưới lên qυყ đầυ của Cố Thanh Giang, hắn gầm nhẹ một tiếng đem hạt giống nóng hổi bắn vào trong cơ thể Bạch Linh.
Lúc Bạch Linh đi theo baba xuống lầu ăn cơm, Cố Thanh Lưu đã ngồi ở trên bàn ăn nhìn về phía bọn họ.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của chú nhìn mình, Bạch Linh liền khẩn trưởng, cô thật là sợ baba sẽ biế sự tình giữa cô và chú .
"Chú trở về khi nào?" Đối với chuyện Cố Thanh Lưu trở về mà không lời báo trước, Cố Thanh Giang có chút ngoài ý muốn.
"Em đói muốn chết rồi, các người làm sao bây giờ mới xuống ,em trở về xử lý một ít chuyện!" đôi mắt Cố Thanh Lưu từ đầu đến cuối đều nhìn vào khuôn mặt đỏ hồng của Bạch Linh, hắn tất nhiên là đoán được anh của mình cùng Bạch Linh vừa mới làm cái gì.
"Bạch Linh, sao con lại không chào hỏi chú, thật không lễ phép!" Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên không biết sai của Bạch Linh, Cố Thanh Giang không vui nói, con gái của hắn phải lễ phép ngoan ngoãn.
"Em hôm nay đã đi đón Bạch Linh lúc tan học, không cần chào hỏi, đến, Bạch Linh, ngồi bên cạnh chú ăn cơm!" Giống như đang đối đãi với một đứa bé, hướng về phía Bạch Linh vẫy tay, Cố Thanh Lưu cưng chiều nhìn cô nói.
"Chào chú ạ!" trái tim Bạch Linh giống như bị loạn nhịp, chú muốn cô nghe lời, nhưng nếu mình đi qua , có phải baba sẽ không cao hứng hay không .
Lúc nhỏ baba cùng chú hay vì tranh nhau ôm cô mà đánh nhau, hiện tại loại tình huống này lại xuất hiện, Bạch Linh thật sự là không biết phải làm sao.
Cố Thanh Giang nhìn thoáng qua thần sắc không yên Bạch Linh, không khỏi nhíu mày.
"Chú của con hôm nay khi dễ con sao?" Cố Thanh Giang còn tưởng rằng Cố Thanh Lưu lại đùa ác , khi dễ Bạch Linh, nhìn thoáng qua Cố Thanh Lưu , sau đó lại hỏi Bạch Linh đang đứng ngồi không yên.
"Không, không có. . . baba. . ." Bạch Linh vốn là không biết nói dối, hốt hoảng vội vàng phủ định.
"Lúc em gặp được con bé, nói con bé mập, con bé giống như liền không cao hứng, tiểu gia hỏa còn rất mang thù!" Nhìn bộ dáng hốt hoảng của cô , Cố Thanh Lưu mở miệng nói ra, tiểu nha đầu này không biết nói dối, nếu để choanh hắn phát hiện, vậy liền không dễ chơi.
"Làm sao vì điều này mà có thể cùng chú tức giận, ngồi vào bên cạnh chú ăn cơm!" Lúc này Cố Thanh Giang liền biến thành một người cha nghiêm khắc, dạy dỗ con gái đang phát cáu không nghe lời.
"Vâng, baba!" Bạch Linh cúi đầu thuận theo, đi đến ngồi xuống bên người Cố Thanh Lưu .
Cố Thanh Giang ngồi xuống đối diện Cố Thanh Lưu , người làm bắt đầu lục tục mang thức ăn lên.
"Lần này ở lại bao lâu?" Nhẹ nhàng uống một ngụm rượu đỏ, Cố Thanh Giang lấy tư thế của anh trưởng mà hỏi.
"Nhìn tâm tình! Đến, Bạch Linh, ăn nhiều rau xanh một chút , không lại thêm chút thịt!" Đùa giỡn với Bạch Linh, dưới bàn, bàn tay Cố Thanh Lưu nhiều lần vuốt ve lên đùi cô.
Thân thể Bạch Linh cứng đờ, ánh mắt cầu khẩn nhìn chú của mình, baba ở phía đối diện, để hắn phát hiện cô liền chết chắc, thế nhưng là chú dường như không có ý muốn buông tay.
"Cảm ơn, chú!" Bạch Linh cúi đầu ăn rau xanh trong chén , cô không dám động, tay chú đã nhấc váy của cô lên, hướng vào trong qυầи ɭóŧ của cô duỗi. . ….
"Khụ khụ khụ. . ." Bạch Linh đang uống nước lập tức bị sặc , không ngừng ho mãnh liệt, Cố Thanh Lưu không thể không rút tay ra vỗ lưng Bạch Linh.
"Cũng không còn nhỏ nữa, sao lại còn không cẩn thận như thế !" Cố Thanh Lưu sờ lấy lưng Bạch Linh trêu ghẹo nói.
"Bạch Linh, con làm sao vậy?" Đêm nay Bạch Linh có chút khác thường, rau mà Thanh Lưu vừa mới gắp cho cô chính là món mà cô không thích nhất , nhưng cô vậy mà đều nuốt xuống.
"Bạch Linh, không sao, baba, chính là uống nước có chút gấp!" Bạch Linh vội vàng trả lời, sợ baba sẽ nghi ngờ.
"Bạch Linh, gần đây trình độ dương cầm của con luyện tập thế nào rồi?" Cố Thanh Lưu thông minh dời đi đề tài.
"Lão sư nói con rất tiến bộ, cơm nước xong xuôi, Bạch Linh đàn cho chú nghe được không?" Nói đến chuyện dương cầm, Bạch Linh lập tức buông lỏng tâm tình, cô thích nhất chính là dương cầm.
"Được, cơm nước xong xuôi, Bạch Linh đàn cho chú nghe!" Giống như cử chủ cưng chiều đứa bé , sờ sờ tóc dài nhu thuận của Bạch Linh , Cố Thanh Lưu cưng chiều nói.
“Vâng!" Bạch Linh vui vẻ gật đầu, hoàn toàn quên đi vừa rồi chú đùa giỡn cô thế nào.
"Không được tập đàn quá muộn, ngủ sớm một chút, biết không?" Nhìn Bạch Linh cười, tâm Cố Thanh Giang cũng buông xuống, có lẽ là mình đã quá đa nghi.
"Anh muốn đi ra ngoài sao?" Cố Thanh Lưu tất nhiên là có thể nghe ra ý tứ bên trong lời nói của anh mình, nếu anh trai đi ra ngoài, như vậy không phải thật sự là đang cho hắn cơ hội sao?, hôm nay trên xe hắn vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn.