MÙA TUYỂN SINH NĂM ẤY
Thuỳ Trang có mặt ở nhà Tô Lập Hy đúng ba mươi phút sau khi Bảo Vy gọi.
- Chuyện gì vậy? - Thuỳ Trang đóng cửa lại rồi theo sau Bảo Vy vào trong, mắt cô đảo quanh một vòng - Nhà đẹp thật, Tô Lập Hy đâu rồi?
- Anh ta nói có việc phải ra ngoài - Bảo Vy ngồi xuống ghế sô pha, trong khi Thuỳ Trang thích thú chiêm ngưỡng những khung tranh nghệ thuật với gam màu đen trắng được treo ở vách tường. - Vừa đến khu cư xá, đột nhiên anh ta nổi điên lên và.. thay vì đỡ tao lên lầu, anh ta lái một mạch về đây.
Bảo Vy nhái lại giọng nói của Tô Lập Hy khi nãy rồi thở dài trong nụ cười chẳng mấy nết na của Thuỳ Trang.
- Cách Tô Lập Hy lo lắng và quan tâm mày bao giờ cũng đặc biệt nhỉ.
- Anh ta nói rằng anh ta làm tất cả những chuyện này là vì tội nghiệp mày, anh ta không muốn mày ngày ngày đến khu cư xá và leo bốn tầng lầu chỉ để thăm nom tao.
- Ồ, một cái cớ khá hay.
Thuỳ Trang ngồi xuống cạnh Bảo Vy, lắng nghe Bảo Vy kể tội Tô Lập Hy một cách chăm chú và cô cũng công nhận, người đàn ông này có những hành vi quái lạ thật. Rõ ràng hôm trước khi Thuỳ Trang đề cập đến vấn đề của Bảo Vy, hắn ta còn tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn, cứ như là mọi chuyện không thể cứu vãn được nhưng chỉ sau một đêm, đột nhiên hắn ta chạy đến bệnh viện, thay chiếc sim điện thoại mới cho Bảo Vy rồi khăng khăng đưa Bảo Vy về đây...
Thật ra Tô Lập Hy đang nghĩ gì thế nhỉ?
Thuỳ Trang chưa kịp nêu ra nhận xét của mình thì Bảo Vy đã chán nản đổi sang đề tài khác, điều khiến nhỏ bạn cô lo lắng nhất trong lúc này chính là kì thi tuyển sinh đại học sắp tới.
- Sáng mai đến trung tâm luyện thi làm việc, tao sẽ mượn sổ ghi chép của một học viên trong lớp mày, mang đi photo rồi đem đến cho mày tự ôn tập tại nhà. - Thuỳ Trang đứng lên đi vào phòng ăn - Để xem có trái cây gì cho mày tẩm bổ không.
Bảo Vy gật đầu cảm kích. Chỉ còn hai tuần nữa mùa thi đã chính thức bắt đầu mà giờ này cô còn không đủ tập trung để tiếp thu thêm kiến thức vào đầu, xem ra ước mơ trở thành một nhà trang trí nội thất nổi tiếng trong và ngoài nước của cô là điều không thể rồi. Cô tự thấy mình thất bại. Cô không còn đủ tự tin, năng lực để gặt hái thành công một lần nữa...
Chen qua dòng người đông nghẹt, Bảo Vy hồi hộp tiến đến tấm bảng thông báo, nhìn vào danh sách những thí sinh trúng tuyển và dò tìm.
“ Dương Bảo Vy!” - Giọng Tô Lập Hy vui mừng – “ Tên em đây này!”
Bảo Vy có cảm giác Tô Lập Hy còn vui mừng hơn vài hôm trước, khi hắn biết mình đã đậu vào trường đại học kinh tế. Đôi mắt Bảo Vy sáng rỡ, cô lạng nhanh qua vị trí hắn đang đứng “Em đậu rồi, em đậu thật rồi!” - Cô sung sướиɠ thét lên trong con mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người rồi ôm chầm lấy hắn “Tô Lập Hy, em làm được rồi!”
Hắn mỉm cười nói nhỏ vào tai cô “ Mọi người đang nhìn em kia kìa”
Lúc này thì Bảo Vy mới sực nhớ đến những người xung quanh. Cô sượng sùng, từ từ bỏ tay xuống và bước nhanh ra cổng. Cô vui quá nên điên mất rồi, làm sao có thể giữa chốn công cộng mà nhảy cỡn lên rồi ôm lấy hắn như thế. Nhỡ gặp người quen thì biết làm thế nào, ôi trời ơi!
Bảo Vy bất chợt nhìn mấy con chó lông xù đang đứng trong một chiếc l*иg to trên vỉa hè ngay ngoài cổng trường “Dễ thương quá !”
“ Em thích chó ư?” – Tô Lập Hy nhìn theo hướng Bảo Vy chỉ.
“ Ừ, chúng dễ thương thật”
Bảo Vy vừa dứt lời, Tô Lập Hy liền nắm tay cô tiến lại chỗ đó “ Vậy anh mua cho em một con nhé, xem như chúc mừng em thi đậu vào trường đại học kiến trúc!”
Thế là Bảo Vy háo hức ẵm về một em chó, cô đặt tên nó là Coca.
“ Mày cứ như em bé ấy nhỉ, Coca...Coca ngoan nào, nhanh lớn nhé, có cả một khoảng sân rộng ngoài kia để mày chạy nhảy đấy!”
Thấy Bảo Vy vuốt ve Coca, bà Dương lắc đầu “ Tự nhiên sao lại có cái sở thích nuôi chó thế này không biết” - Bà ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó “ Bảo Vy, con còn nhớ Huỳnh Nam không?”
“ Không nhớ ạ” - Bảo Vy dùng sợi thun túm một ít lông ngay đỉnh đầu Coca và thắt cho nó một cái nơ nhỏ trong khi bà Dương mải mê nhắc lại những chuyện liên quan đến Huỳnh Nam cho cô nghe.
“ Thằng nhóc trước đây hay đến nhà chúng ta chơi đấy, tuy lớn hơn con vài tuổi nhưng nó và con có vẻ rất thân thiết, hợp tính còn gì, hai đứa hay dắt tay nhau ra ngoài sân chơi đủ trò, có hôm còn đua xe đạp đến té trầy cả người...”
Nghe đến đây, Bảo Vy cũng có chút ấn tượng “ À, cái tên mà mỗi lần bị con chọc là khóc ré lên gọi mẹ phải không?”
Bà Dương bật cười “ Ừ , từ sau khi ba Huỳnh Nam tái phát bệnh tim qua đời, nghe nói gia đình nó cũng xảy ra rất nhiều chuyện nên có lẽ vì thế mà không còn đến đây chơi nữa, thấm thoát cũng gần tám năm rồi, hôm nay mẹ vô tình gặp lại bà nội Huỳnh Nam đấy, hiện giờ nó đang học đại học năm ba ở trường Rmit...bà nội Huỳnh Nam và mẹ tính bữa nào rảnh sẽ cho hai đứa gặp mặt, xem đối phương thay đổi thế nào..."
Bà Dương chưa kịp dứt lời thì Bảo Vy đã ôm Coca đứng lên “ Con không thích tham dự những buổi gặp gỡ theo kiểu mai mối ấy, con đã có người con thích rồi, vả lại, con ghét những đứa con trai yếu đuối, con lên phòng chuẩn bị ngủ đây”
Bảo Vy tỏ vẻ mặt đáng yêu rồi chạy lên cầu thang, chui vào phòng và đóng cửa lại.
Tiếng nhạc từ chiếc điện thoại của Thuỳ Trang vang lên báo hiệu cuộc gọi đến. Giọng Huỳnh Nam khẩn trương.
“ Bảo Vy có liên lạc với cô không? Sao tôi điện thoại cho cô ấy không được, tôi tính đến xem cô ấy thế nào nhưng không ai ở nhà hết”
“ Anh đang ở khu cư xá? Ủa sao không gọi được” - Thuỳ Trang sực nhớ Bảo Vy vừa đổi số điện thoại – “À, vì Bảo Vy đi đứng bất tiện nên...Tô Lập Hy đưa nó về nhà của anh ta, hiện giờ tôi đang ở đây với nó nè."
Dù không thấy nét mặt của Huỳnh Nam nhưng Thuỳ Trang cũng cảm nhận được sự bực tức của anh thông qua giọng nói đầy giận dữ.
“ Làm ơn nhắn tin dùm tôi cái địa chỉ ở đó, ngay bây giờ!”
Thuỳ Trang yếu ớt làm theo lời yêu cầu của Huỳnh Nam, cô mở cái địa chỉ lúc nãy Bảo Vy nhắn tin cho cô, chuyển tiếp và điền số điện thoại của anh vào, bấm nút gửi, sau đó cất di động vào túi quần, chậm rãi bưng dĩa trái cây vừa gọt vỏ ra ngoài.
- Bảo Vy, tao e là ở đây sắp xảy ra một cuộc chiến tàn khốc mà dù muốn tránh, cũng không tránh được! Cầu mong Tô Lập Hy không về sớm!