THẦM YÊU.
Nhìn tấm danh thϊếp của Huỳnh Nam trên tay, Thuỳ Trang cho rằng Bảo Vy là một người phụ nữ may mắn, vây quanh Bảo Vy bao giờ cũng là những người đàn ông tốt và có địa vị trong xã hội, nếu Bảo Vy có thể quên Tô Lập Hy thì Huỳnh Nam cũng là một đối tượng không tệ, nhưng tiếc là nhỏ bạn của cô quá chung tình, quá cố chấp trong việc yêu một người.
Với đôi giày cao gót chín phân, Thuỳ Trang chậm rãi tiến về bãi giữ xe, cô ước gì sau này cô cũng may mắn tìm được một người chồng giàu có để cô có thể thực hiện những sở thích thú vị của mình, một căn phòng đựng toàn những cuốn sách cô sưu tầm, một phòng chất đầy những đĩa phim, ca nhạc, cô sẽ trốn vào đó và tha hồ rống mà không sợ ai nghe được giọng hát kinh dị của mình, một phòng thời trang được trang trí như một cái shop nhỏ dành cho quần áo, giày dép, túi xách hay phụ kiện gì đó..
Nhưng nhìn lại bộ dạng của cô bây giờ xem ra không thể, cô hơi tròn và sở hữu một làn da rám nắng, ngoại trừ khuôn mặt cũng khá xinh xắn, cô còn thiếu rất nhiều thứ quan trọng để thay đổi cuộc đời cô, đó là một làn da trắng hồng, một thân hình quyến rũ và đôi chân dài thon thả.
Thế nên cô biết, cô chỉ có thể dựa vào chính sức lực của mình để có được những thứ cô muốn. Thuỳ Trang tự an ủi và cổ vũ mình.
Tự do muôn năm !
Độc thân muôn năm !
Phụ nữ muôn năm !
Trong căn phòng làm việc ở tầng hai, đứng bên tấm rèm cửa kiếng, Huỳnh Nam nhìn xuống, quan sát người phụ nữ Bảo Vy có nhã ý làm mai cho anh và anh bật cười khi thấy dáng vẻ lúng túng của Thuỳ Trang khi cô vấp vào bậc thềm ngay bãi đậu xe, suýt té, cũng may cô kịp lấy lại thăng bằng.
Anh cảm thấy Thuỳ Trang là một người phụ nữ khá thú vị, nhưng dù Thuỳ Trang có thú vị cỡ nào chăng nữa, dù anh đã nhìn thấy tấm ảnh của Bảo Vy và Tô Lập Hy vẫn được Bảo Vy cẩn trọng đặt ở đầu giường thì trong lòng anh, vị trí của Bảo Vy cũng không bao giờ thay đổi.
Có lẽ ai đó sẽ cho rằng anh là một thằng đàn ông dai dẳng, nhưng họ đâu biết rằng anh từng cố gắng thử quên đi Bảo Vy, anh từng thử một ngày hai mươi bốn giờ làm việc không ngơi nghỉ, anh từng chọn những chuyến công tác xa nhà để thay đổi không khí, nhưng sự thật là ở bầu trời phương xa ấy, anh càng cảm nhận rõ ràng Bảo Vy vẫn, luôn và sẽ mãi mãi lảng vảng đâu đó trong lòng anh.
Anh không thể quên được cô, thế nên anh cũng không trách cô khi cô nhớ đến người đàn ông cô yêu mỗi ngày!
🌿🌿🌿🌿🌿
Chế biến thức ăn xong, bà Dương thu dọn mọi thứ trong bếp đâu đó rồi mới rửa tay, lên nhà. Sau một giấc ngủ ngắn vào buổi trưa, mẹ chồng bà đã thức, bà cụ đang từ từ ngồi dậy và kéo tấm chăn ra khỏi người để bước xuống tràng kỷ, thấy vậy bà Dương vội bước đến đỡ.
- Muốn đi vệ sinh hả mẹ? Để con giúp mẹ!
- Không, tính đi qua đi lại một tí cho gân cốt nó hoạt động, nằm trên giường riết người nó mụ mị hết. Bây làm gì làm đi, được rồi.
Bà Dương mỉm cười đứng sang một bên tránh đường cho bà cụ đi đi lại lại trong căn nhà.
- Xem ra sức khoẻ mẹ dạo này tốt hơn rồi đấy - bà Dương tỏ vẻ hài lòng.
- Con Vy dạo này không biết làm gì trên ấy nhỉ - Nhắc đến đứa cháu yêu của mình, mắt bà cụ long lanh và tràn ngập sự lo lắng - Tội nghiệp nó, sống ở thành phố có một thân một mình, hôm nào bây đưa mẹ lên đó thăm nó!
Xem ra bà cụ vẫn chưa từ bỏ ý định lên thành phố. Ở cái tuổi gần tám mươi, dù tình hình sức khoẻ không được tốt nhưng trí nhớ và tinh thần của bà nội Bảo Vy vẫn còn minh mẫn lắm, ngày nào bà cụ cũng nhắc đi nhắc lại những kí ức của mình về Bảo Vy, về một Bảo Vy nói cười vui vẻ, một Bảo Vy hồn nhiên chạy nhảy nô đùa, bà cụ khiến người làm mẹ như bà Dương thấy lòng mình tan nát.
Giá mà tình hình sức khoẻ bà cụ cho phép bà đi xa, thì chắc chắn bà Dương đã giúp bà hoàn thành tâm nguyện rồi, bởi hơn ai hết, bà Dương nhớ Bảo Vy vô cùng.
Nếu thật sự trên đời này có quả báo, bà Dương mong mình sẽ tự chịu chứ không phải là Bảo Vy và bà tự hỏi mình đã ăn chay niệm Phật bao nhiêu năm nay chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ?
Cứ tưởng trải qua nhiều sóng gió, Bảo Vy và Huỳnh Nam sẽ có cơ hội hàn gắn nhưng cuối cùng thì cuộc tình mong manh đó của con gái bà cũng tan vỡ, bà không hiểu cái quan niệm tình yêu trong đầu tụi nhỏ thế nào mà chúng đến với nhau rất nhanh và rồi ra đi cũng nhanh như vậy.
Sau cái hôm bà Dương từ bệnh viện trở về, bà thấy Bảo Vy của bà khóc nhiều hơn cười, cô đã lớn, đã biết cách che giấu nỗi buồn vào sâu trong lòng và cô không còn tâm sự với bà như khi cô còn nhỏ nữa.
Bảo Vy sợ người làm mẹ như bà lo lắng, còn bà, bà thì cố giả vờ tin tưởng vào những gì cô tô vẽ, giả vờ yên tâm, giả vờ yên lòng, bỏ mặc cô bươn chải một mình..Bà sợ sự lo lắng của bà sẽ góp phần tạo thêm áp lực cho Bảo Vy trong cuộc sống.
Bà Dương đỡ bà cụ ngồi xuống tràng kỷ.
- Tết này chắc nó sẽ về.
- Ờ, mẹ nấu chè trôi nước cho nó ăn, nó khoái món đó lắm - Bà cụ mỉm cười.
Nhìn ra ngoài sân, không hiểu sao hôm nay, bà Dương cảm thấy trong lòng có chút bứt rứt, nôn nao lạ thường...
🌿🌿🌿🌿🌿
Từ chỗ làm thêm trở về, Bảo Vy ngạc nhiên khi thấy Thuỳ Trang xuất hiện trước cửa phòng cô với một túi thức ăn bự trên tay. Cô thắc mắc không biết có chuyện gì hào hứng mà Thuỳ Trang không nói qua điện thoại, lại trực tiếp lên đây truyền đạt.
- Đố mày biết, khách hàng đặt làm phim quảng cáo của công ty tao lần này là ai? - Thuỳ Trang vào ngay chủ đề chính.
- Ai? - Bảo Vy lục lọi túi thức ăn.
- Tập đoàn SĐ ! - Thuỳ Trang nhảy lên giường Bảo Vy ngồi, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của nhỏ bạn, Thuỳ Trang tiếp - Giám đốc marketing sáng nay tao làm việc, không ngờ lại là Huỳnh Nam.
- Thật sao, trùng hợp vậy.
Thuỳ Trang kể lại chi tiết từ đầu đến cuối cuộc gặp mặt giữa cô và Huỳnh Nam. Đang nghe chăm chú, bỗng điện thoại Bảo Vy vang lên hồi chuông báo tin nhắn.
“ Tao có việc đi ngang qua đây, tiện ghé vào thăm mày, giờ tao đang ở công viên nhỏ bên cạnh khu cư xá, mày xuống đây nhé, đừng để tao đợi lâu đấy!”
Bảo Vy vội bước xuống giường, mở tủ lấy chiếc áo khoác mặc vào.
- Ủa mày đi đâu vậy? - Thuỳ Trang thắc mắc trước điệu bộ hối hả của Bảo Vy.
- Tao xuống dưới có việc xíu, chút hồi lên kể mày nghe sau, mày đợi tao chút nha.
Thuỳ Trang chưa kịp nói thêm câu nào thì Bảo Vy đã ra khỏi phòng và đóng cửa lại.