Tống Ngọc vẫn đang siết chặt lấy tay lái, chưa hoàn hồn sau thất bại trong cuộc đua.
So với lần đầu tiên bị chấn động, lần này gã hoàn toàn tê dại, cảm giác như đang mơ, không tin đây là sự thật.
Gã thở hổn hển, không cởi mũ bảo hiểm ra, mồ hôi ướt đẫm khắp người, vài giọt còn chảy vào mắt.
Sau đó gã thấy Tạ Phong Hành đi qua đây, gõ cửa kính.
Lúc này Tiểu Ái nhắc nhở: "Ký chủ, tui khuyên cậu không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ gã ta, coi chừng gã ghét cậu, vậy thì nhiệm vụ của cậu sẽ thất bại."
"Mạnh hơn thì gã sẽ ghét sao?" Tạ Phong Hành hỏi.
Con người thường ghen ghét những người tài giỏi hơn họ một chút, bởi vì không phục và không cam lòng.
Nhưng Tạ Phong Hành không mạnh hơn Tống Ngọc chỉ một chút.
So với trận đấu lần trước, chiến thắng hôm nay càng dứt khoát hơn, ngược lại là Tạ Phong Hành cũng không có cảm giác gì quá nhiều, đây là chuyện trong dự tính của cậu. Cậu lạnh nhạt nhìn Tống Ngọc, Tống Ngọc cởi mũ bảo hiểm ra, muốn đứng ra khỏi xe nhưng chợt nhớ mình vẫn chưa cởi dây an toàn.
Gã có chút hoảng loạn, tay cũng luống cuống mãi không tháo được, đầu óc cứ như vẫn chưa tỉnh táo lại được, gã thấy Tạ Phong Hành cúi người giúp mình mở dây an toàn.
Tống Ngọc nhìn mắt Tạ Phong Hành nói: "Cảm ơn, cảm ơn."
Chỉnh lại kính, sắc mặt đỏ bừng.
Một chiếc camera đang quay bọn họ, Tống Ngọc theo bản năng đưa tay ra chặn và xuống khỏi xe.
Một cơn gió thổi qua khiến gã tỉnh táo hơn một chút. Phóng viên cuối cùng đã có thể chính thức phỏng vấn, nữ phóng viên đưa micro và quay về phía Tống Ngọc trước, Tống Ngọc phất tay, máy quay liền chĩa về phía Tạ Phong Hành.
Nữ phóng viên giơ micro lên: "Trước tiên xin chúc mừng cậu đã giành được vị trí đầu tiên trong vòng phân hạng."
"Cảm ơn."
Nữ phóng viên có hơi choáng váng, phát hiện Tạ Phong Hành đang nhìn mình, cô mới hoàn hồn lại, nhịn không được nói một câu: "Cậu đẹp trai thật."
Tạ Phong Hành hơi mím khóe môi nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn không có cảm xúc gì: "Cảm ơn."
Câu hỏi cho mấy cuộc phỏng vấn này thường đều được chuẩn bị sẵn, cũng không phải là không chuẩn bị gì để hỏi Tạ Phong Hành, dù gì cậu cũng là người đánh bại Tống Ngọc trong cuộc đua ở Bắc Thành.
Chỉ là cô không ngờ hôm nay cậu lại lần nữa có thể chiến thắng, nên những gì cô chuẩn bị toàn là "Hôm nay chưa điều chỉnh tốt trạng thái sao? Bạn có nghĩ hôm nay đã phát huy hết thực lực của mình không? Không sao, chúng tôi sẽ tiếp tục cổ vũ bạn ở trận chung kết, rất mong chờ màn biểu diễn của bạn." vân vân mây mây các thứ.
Tới lúc phát sóng trực tiếp, nữ phóng viên đột nhiên không biết nên hỏi cái gì, tìm đại vài câu để hỏi Tạ Phong Hành xong lập tức hướng micro qua Tống Ngọc.
Nếu Tống Ngọc thắng thì không có gì bất ngờ, nhưng anh ta mà thua thì đúng là một tin tức lớn!
Hơn nữa cô nhận ra những câu hỏi vốn chuẩn bị cho Tạ Phong Hành giờ có thể trực tiếp dùng cho Tống Ngọc luôn!
"Có phải trạng thái hôm nay không tốt không?" Cô cười hỏi Tống Ngọc.
Câu này xem như đã đưa một bậc thang cho Tống Ngọc.
Mặt Tống Ngọc vẫn đỏ bừng, chỉnh lại kính rồi nhìn Tạ Phong Hành bên cạnh.
"Đúng là không tốt lắm, lâu rồi tôi không chạy ở đường đua này..." Mặt gã càng đỏ hơn, "Nhưng mà trạng thái không ổn định cũng là lỗi của tôi."
Gã không thể thừa nhận mình đã thua, chuyện đó quá mất mặt, nhưng đem trận thua này quy hết vào việc trạng thái không tốt thì có vẻ hơi hèn, vậy nên biện pháp tốt nhất là nhận một nửa trách nhiệm, dư lại thì bảo là do trạng thái.
"Bạn có thấy bản thân đã phát huy hết thực lực trong trận đua này không?"
Tống Ngọc mở miệng nhưng không nói nên lời.
Nữ phóng viên cũng nhận ra gã đang bối rối. Cô là fan của Tống Ngọc, liền nói: "Vậy chúng tôi không làm phiền bạn nữa. Tôi hy vọng bạn sẽ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình và nghỉ ngơi thật tốt. Tất cả đều mong chờ màn trình diễn tuyệt vời của bạn trong trận chung kết buổi chiều!"
Tống Ngọc chắp tay và mỉm cười, vẫn khiêm tốn và dịu dàng như vậy, so với gã thì Tạ Phong Hành có phần lạnh lùng hơn.
Tống Ngọc quay đầu bước ra ngoài, cảm xúc đột nhiên dâng trào, hai mắt đỏ hoe.
Gã thật sự có chút không chịu nổi, muốn khóc.
Mẹ nó quá mất mặt.
Từ lúc gã mười sáu tuổi cho đến bây giờ, chưa từng phải chịu cảnh mất mặt như vậy.
Không phải chưa từng thua cuộc, nhưng những người trước kia đánh bại gã đều là những người lão làng giàu kinh nghiệm, gã đã chuẩn bị tâm lý, thỉnh thoảng sai lầm, có những thất bại ở mức độ nhất định, thế nhưng lần này, người hạ gục lại là Tạ Phong Hành.
Tạ Phong Hành là ai?