Sau Khi Bị Tuyệt Tình Đoạn Dục Tôi Thành Vạn Nhân Mê
Chương 16
Xe đang chạy nhanh như bay thì cậu đột nhiên bẻ cua, lốp xe ma sát với mặt đất và cạ vào mép ngoài đường đua, thời điểm tưởng chừng như trật bánh lật xe thì cậu lại đột nhiên cua gấp lần nữa, lực hướng tâm cực lớn kéo theo khiến gân xanh trên cổ nổi lên, thân xe như một ngôi sao băng xẹt ngang qua, Tống Ngọc kinh hoàng mà quay đầu lại, đã thấy xe của Tạ Phong Hành vượt lên từ bên cạnh.
Thân xe rơi xuống mặt đất, không chịu được va đập lớn như vậy nên lắc lư hai lần, trong lòng Tống Ngọc ngổn ngang, chỉ vì do dự không phẩy mấy giây mà Tạ Phong Hành đã vọt lên trước mặt gã!
Tiếng hoan hô như sấm vang khắp khán đài, Lục Bôn nắm chặt tay trực tiếp kêu lên: "Yes!"
"Aaaaaaaa!" Lục Văn Chi và Lục Tố Tố đều kích động nhảy dựng lên.
"Tạ Phong Hành đã vượt qua Tống Ngọc! Cậu ấy đã lật ngược trân đấu!" BLV nói.
"Vừa rồi ở các khúc cua liên tiếp, Tạ Phong Hành đã biểu hiện quá tuyệt vời, thật đáng ngưỡng mộ!"
Lần này không giống cuộc đua ở Bắc Thành, ai cũng thấy được Tống Ngọc đã dốc hết sức, không hề có ý nhường nhịn, tính năng của xe Sprint đúng thật là vẫn chưa toàn diện để tay đua có thể phát huy khả năng tốt nhất, nhưng cũng đồng nghĩa với việc Tạ Phong Hành vẫn chưa thể hiện hết thực lực của cậu.
Sau khi vượt qua, khí thế của Tạ Phong Hành ngày càng lớn hơn, từ lúc này về sau liền gắt gao đè bẹp Tống Ngọc khiến gã không thể vươn lên được nữa.
Khi Tống Ngọc muốn tăng tốc, cậu liền chặn trước mặt gã, tâm lý của gã không vững, bắt đầu xuất hiện sai lầm khi ôm cua, Tạ Phong Hành sẽ giảm tốc độ chờ gã ta.
"Tạ Phong Hành đây là có ý buông thả sao?"
"Cậu ta vậy mà giảm tốc độ!"
"Đệt, cậu ấy định làm gì thế."
Giống như cậu cố ý làm khó dễ Tống Ngọc, cho gã hy vọng rồi lại khiến gã thất vọng.
Nếu không phải đang đội mũ bảo hiểm, tất cả mọi người có thể nhìn thấy Tống Ngọc tức đến mức đỏ bừng cả mặt. Gã siết chặt tay lái, cả người đều hơi run lên.
Lục Trì không chớp mắt nhìn xe của Tạ Phong Hành, khóe môi mang theo ý cười nhạt, có chút cưng chìu, tựa như không có cách nào khác.
Tạ Phong Hành thật sự không khoác lác, cậu có tiềm lực không thể lường trước được.
Cuộc đua phân hạng sắp kết thúc, Lục Trì cầm lá cờ caro đen trắng từ nhân viên, đứng ở vạch đích.
Anh thấy Tạ Phong Hành đang dẫn đầu về đích, theo sau là xe của Tống Ngọc như hình với bóng.
Anh phất lá cờ trắng đen trong tay lên.
Trong tiếng gầm rú của xe đua, lá cờ bị luồng gió thổi tung bay phấp phới. Xe của Tạ Phong Hành cán đích đầu tiên, dưới anh nắng, Lục Trì quay đầu qua nhìn cậu, xuyên qua vệt nắng phản chiếu trên kính xe, anh thấy Tạ Phong Hành đang làm động tác chiên thắng với mình.
Lục Trì khẽ cong, nhướng đôi mày sắc bén.
"Chúc mừng Tạ Phong Hành!"
"Kết quả này không hề ngoài ý muốn, cậu ấy đã luôn dẫn đầu trong suốt cuộc đua."
"Chúc mừng Tạ Phong Hành một lần nữa đạt được vị trí đầu tiên cùng màn trình diễn quá tuyệt vời, cậu ấy đã thực sự đánh bại Tống Ngọc một lần nữa!" Ngay cả BLV cũng không khỏi thán phục.
Lục Minh vỗ tay đứng lên.
Thanh niên tên Tạ Phong Hành này, đúng là có chút tài năng.
Lục Tố Tố quay đầu hỏi Lục Bôn: "Anh muốn đổi họ không?"
Vừa mới dứt lời đã bị Khương Thấm Phương hung hăng trừng mắt một cái.
Lục Tố Tố mới chợt ý thức được việc đổi họ với nhà bọn họ thực sự khá nhạy cảm.
Cô và anh trai Lục Bôn sau khi tiến vào nhà họ Lục đều phải sửa lại họ, trong giới hào môn cũng có khá nhiều người cười nhạo họ vì việc này, cảm thấy bọn họ tự làm chuyện xấu mặt mình.
Khương Thấm Phương đối với vấn đề này đặc biệt nhạy cảm.
Không nghĩ tới Lục Bôn lại chả có ý tứ mà nói: "Tên Tạ Phong Hành này quá ngầu luôn."
Ngầu đến mức hắn cảm thấy chuyện cậu cự tuyệt hắn ngày hôm qua cũng không sao cả.
Tài giỏi như vậy, có kiêu ngạo cũng là bình thường.
Hắn lập tức chạy xuống khán đài, muốn vào thẳng sân thi đấu nhưng bị nhân viên công tác ngăn lại, hắn liền phất tay: "Tạ Phong Hành!"
Tạ Phong Hành mới vừa xuống xe, cậu tháo mũ bảo hiểm, nhìn thoáng qua Lục Bôn.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi, có hơi bù xù dính vào cái trán, cậu vuốt tóc một cái, Lục Bôn lập tức đã bị mê hoặc.