Editor: Pun.
Cây du vươn cành lá của nó dưới ánh nắng vàng rực rỡ, chúng vui vẻ đung đưa trong làn gió.
Chú mèo hoa béo ú nằm dài dưới gốc cây, lười biếng liếʍ liếʍ móng vuốt của mình, lâu lâu lại khẽ kêu meo meo vài tiếng một cách hết sức ngây thơ.
Bên cạnh bàn gỗ, Tô Cẩm Minh, Quý An Dật, Vương Tiểu Nhị nhàn nhã ngồi xuống, trên bàn bày một bộ trà cụ, hương trà thanh nhã phiêu lượn trong không khí.
Ánh mặt trời bị tầng tầng lớp lớp lá cây ngăn lại, nhưng vẫn có vài tia nắng luồn qua từng phiến lá chiếu xuống, dừng trên người ba người.
Nhìn xa xa, tòa nhà mang phong cách cổ xưa tinh xảo, bên cạnh là cây du già sống cùng với năm tháng, ánh mặt trời chiếu sáng khắp mọi nơi, dưới tán cây là chú mèo lười biếng và con người, cả khung cảnh như được khắc sâu trong trí nhớ, làm nổi bật lên bức tranh sống động.
"Ta nghe Tiểu Mộc nói, ngươi lại có món ăn mới?" Tô Cẩm Minh cười, cười mặt mày xinh như hoa.
Hôm nay y mặc một bộ quần áo màu nhạt, gần giống với màu trắng, nhìn dưới ánh mặt trời, lại có chút không giống, so với màu trắng thì giản dị hơn một chút, nó càng làm tôn lên vẻ ngoài tuấn lãng của y.
Quý An Dật cảm giác, chẳng lẽ mùa xuân của người này đến rồi? Trông y ăn diện nhiều hơn so với trước.
Bất quá, như vậy càng giống một ca nhi hơn.
"Đúng." Quý An Dật gật đầu đáp lời, dừng một chút, mới nói thêm. "Có hai món khác nhau." Sau đó, không nói gì thêm.
Hắn tươi cười nhìn Tô Cẩm Minh, bộ dạng giống như một tiểu hồ ly gian xảo.
Hắn thích giao tiếp với người thông minh, chỉ cần nói một nửa, tất cả mọi người đều hiểu.
Có đôi khi nói quá rõ ràng, lại dễ làm hỏng cảm giác.
"Sau buổi tối đi dạo chợ đêm hôm qua, Vương tiểu ca nhi có cảm tưởng gì không?" Tô Cẩm Minh ung dung nói tiếp, vui vẻ hớn hở cười.
Đúng là, xảo quyệt. Trong lòng Quý An Dật nói thầm một câu, trên mặt lại không biểu hiện gì, cười càng tươi hơn hai phần. "Cảnh Đêm thành không hổ là một trong năm đại danh thành, tiền dùng cứ như nước, ta ở nhà mệt sống mệt chết làm việc cả một năm, sợ là ngay cả một con phố của Cảnh Đêm thành cũng chưa dạo hết."
Đây là đang ám chỉ đến chuyện nhập hàng, ta ở nhà mệt sống mệt chết bận rộn cả ngày, ngươi ở Cảnh Đêm thành tiêu diêu tự tại.
Tô Cẩm Minh rõ ràng hiểu được ngụ ý của Quý An Dật, y cợt nhả lấy từ trong túi ra một cây quạt, nhẹ nhàng đong đưa hai cái, rồi mới nói. "Ta vốn định xử lý xong chuyện quan trọng ở trên này trước, vài ngày kế tiếp mới kiếm chút thời gian quay về Cảnh Dương trấn một chuyến, hợp tác với Vương tiểu ca nhi cũng được một khoảng thời gian rồi, may mắn nhờ món ăn mới của Vương tiểu ca nhi, mới khiến cho việc làm ăn của Tô mỗ ở Cảnh Đêm thành càng mở rộng ra, sinh ý lại tiến thêm một bước. Tô mỗ tuy là thương nhân, nhưng đồng thời cũng là một người quân tử."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, mới nói tiếp. "Hôm nay Vương tiểu ca nhi đến Cảnh Đêm thành, đúng lúc, hai ta có thể bàn đến chuyện giá cả hàng hóa, có tiền mọi người cùng kiếm, việc làm ăn buôn bán mới có thể càng náo nhiệt hơn. Ta định, đem giá tăng gấp đôi, Vương tiểu ca nhi có hài lòng không?"
Nói cách khác, món cải khô kho trước kia giá hai mươi hai tiền đồng tăng gấp đôi là bốn mươi bốn tiền đồng một cân. Bây giờ mứt trái cây không có, tạm thời để nó sang một bên.
Giá cả tăng gấp đôi, thủ đoạn rất lưu loát sảng khoái.
Vốn Quý An Dật có chút ý kiến với Tô Cẩm Minh, nhưng bây giờ, cảm xúc tiêu cực đó đã hoàn toàn biến mất.
Món cải khô kho bốn mươi bốn tiền đồng một cân, cho dù là bán ở nơi những sa hoa, chỉ sợ cũng kiếm không được bao nhiêu tiền. . . . . .
Không đúng. Hắn cẩn thận suy xét lại những lời Tô Cẩm Minh vừa nói.
Món ăn mới, mở rộng quy mô, bảy chữ này (P: thật ra là tám chữ nhưng ta dịch còn bảy chữ nên ta ghi bảy chữ nha), rất có phân lượng. Trong nháy mắt, hắn liền hiểu được, đây là Tô Cẩm Minh đang muốn củng cố quan hệ hợp tác với hắn!
Đầu tư càng nhiều thu hoạch sẽ càng lớn, đây là tỉ lệ thuận. Khó trách y nói, có tiền mọi người cùng kiếm, mới có thể càng thêm náo nhiệt.
Y muốn hắn tiếp tục làm ra nhiều món mới, để giúp thanh danh y hoàn toàn ổn định ở Cảnh Đêm thành.
Thanh danh nổi lên, kiếm tiền đếm đến nhũng cả tay, chuyện này còn xa sao?
"Hài lòng. Tô lão bản rất thẳng thắn." Quý An Dật mặt mày hớn hở đáp lời. "Mạo muội hỏi một câu, cửa hàng của Tô lão bản ở Cảnh Đêm thành, là một nơi như thế nào?"
Nếu đối phương đã ném cành ô liu cho hắn, hắn cũng muốn tỏ một chút thái độ của mình, để cho y hiểu được, tâm tư của y hắn cũng hiểu được.
Ngầm hiểu trong lòng gì gì đó, kỳ thật là một thành ngữ rất tốt đẹp, trên thực tế nó cũng thật sự rất tốt đẹp.
Quý An Dật người này a, thích nhất là như vậy, làm như thế sẽ giúp hắn có được cảm giác an toàn, cảm thấy trong lòng rất an tâm. Đáng tiếc ở Hà Khê thôn này không thể thực hiện được.
"Một nơi để nghỉ ngơi giải trí, ngoài ra còn có hai mặt tiền cửa hiệu." Ngược lại Tô Cẩm Minh không hề giấu giếm, không chút do dự nói ra, hai mắt cười cười nhìn Quý An Dật, làm như rất chờ mong kết quả của hắn.
Không cần biết là ở cổ đại hay hiện đại, những nơi nghỉ ngơi giải trí như thế này, đều là những địa điểm đốt tiền, nhẹ tiền vốn giá thành bán ra lại rất cao, nhưng nếu muốn như vậy thì phải đem danh tiếng đánh lên thật bóng thì mới có thể kiếm tiền được, đương nhiên, bên cạnh đó còn cần phải có bối cảnh, vân vân.
"Khoảng thời gian trước trời mưa liên tục, ta ở nhàn rỗi không có việc gì, liền suy nghĩ ra hai món mới, ngươi xem thử hương vị này có được không." Cuối cùng Quý An Dật cũng đem hai cái bình của mình ra.
Hai mắt Tô Cẩm Minh sáng lên, đối với những món ăn của Vương tiểu ca nhi, y thực sự rất tin tưởng a!
"Thế này, món này ta gọi là tỏi cay kèm cải khô, so với món cải khô kho thì hoàn toàn đối lập, món trước mùi vị rất khích thích người ăn, món sau thì tươi mát với hương mè, ngược lại người trong thôn thích món trước hơn, ta cảm thấy nó dùng để nhắm rượu thì rất ngon." Mở một bình ra, Quý An Dật đem bình đặt lên chính giữa bàn gỗ.
Một mùi hương đậm đà kèm theo mùi tỏi cay xông vào mũi.
Tô Cẩm Minh nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng. "Bên trong có cho thêm một ít bột tiêu phải không?" Miệng thì hỏi, nhưng động tác trên tay cũng không chậm, y nhanh chóng gắp một đũa nếm thử.
Vị trong trẻo cay cay của tỏi hòa quyện với nhau, món này so với món cải khô kho thì ngon hơn rất nhiều, y đột nhiên muốn uống rượu.
"Được." Sau khi ăn xong, Tô Cẩm Minh liền có chút ngắc ngứ buồn bực.
Chỉ thay đổi đơn giản như vậy, sao y lại không nghĩ đến chứ! Quả nhiên, việc này vẫn là nhờ vào thiên phú?
"Món khác đâu." Thu hồi tâm tư buồn bực của mình, Tô Cẩm Minh vội vàng hỏi.
Quý An Dật cười cười. "Món này bây giờ phải hấp một chút mới ăn được, Tô lão bản có muốn cùng đi vào phòng bếp nhìn một chút hay không?"
Phòng bếp. . . . . . Tô Cẩm Minh giật mình, lập tức lắc đầu. "Cứ để Từ a ma làm, ngươi nói cho ông cách hấp như thế nào đi."
"Tô lão bản không đi thì đừng hối hận." Quý An Dật ôm bình đứng lên. "Không cần Từ a ma bận bịu đâu, ta và Tiểu Nhị sẽ vào phòng bếp làm."
Lời này, khiến cho Tô Cẩm Minh ngốc ở đây cũng không được, hai mắt y trông mong nhìn theo hai đứa nhỏ đi vào phòng bếp, cuối cùng, y vẫn không khống chế được mình, thí điên thí dại chạy theo sau.
Vào phòng bếp gì gì đó, ở trước mặt mỹ vị, đều không là gì cả, không là gì cả.
Qua một lúc sau, trong phòng bếp truyền ra một mùi thơm ngào ngạt, Tô Cẩm Minh hối hận. Hắn không nên đi theo vào đây!
Nhìn thoáng qua Quý An Dật đang đứng bên cạnh cười giống như hồ ly, y đã hiểu, hài tử này là cố ý khiến cho y thèm. . . . . .
"Không phúc hậu." Tô Cẩm Minh nói thầm với hắn một câu.
Quý An Dật cười, cười rất vui vẻ. "Chút nữa khi nếm thử hương vị của nó, thì càng có cảm giác hơn." Dừng một chút, hắn nói thêm. "Món tương cá này nhìn bề ngoài tuy không đẹp, nhưng hương vị thật sự rất ngon."
"Hương vị như vậy mới ngon." Tô Cẩm Minh lập tức trả về một câu.
Quý An Dật trong lòng nắm chắc, trên mặt liền cười tươi thêm vài phần.
Tô Cẩm Minh liếc mắt qua thì thấy, hậu tri bất giác y phát hiện, mình đã bị Vương tiểu ca nhi âm thầm lừa một vố.
Mẹ nó, gặp được mỹ thực, thì đầu này của y liền dùng được mà.
Tô Cẩm Minh rốt cuộc cũng không chịu nổi, liền đem bình rượu trân quý ngon nhất của mình ra, kết hợp với tương cá và tỏi cay kèm cải khô, hắn vui vẻ uống hết một bình.
Người này càng uống càng có tinh thần càng uống càng hưng phấn, nói gì cũng nói. . . . . . Chơi cũng vui hơn nhiều.
"Vương tiểu ca nhi huynh, đầu này của ngươi phải được bảo vệ thật tốt, nó thật sự là một đại bảo bối đó, có thể nghĩ ra nhiều món ăn ngon như vậy." Cảm thấy mỹ mãn đặt đũa và chén rượu xuống, mặt Tô Cẩm Minh có hơi hồng hồng, ánh mắt lại rất sáng ngời.
Quý An Dật cười cười, không nói tiếp, hắn cảm thấy, Tô Cẩm Minh có hơi say, rõ ràng trạng thái không được tốt lắm.
Người này là một người thẳng thắng, y không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà chiếm lời.
Kêu Tiểu Mộc qua đây, để cho y dìu Tô Cẩm Minh về phòng, hắn và Vương Tiểu Nhị tính ra ngoài shopping một chút, cũng không đi xa, chỉ đi xung quanh nhìn thử.
Đợi buổi chiều bàn ổn thỏa chuyện sinh ý xong, lại để Tô Cẩm Minh mang mình đi dạo mấy chỗ, mua chút gì đó, so sánh với nhau xem cái nào lời thì mua.
Đi xa nhà một chuyến, nơi đến không ngờ lại là một trong năm đại danh thành, nên nhất định phải mua chút gì đó về nhà, lần tới không biết phải khi nào mới có thể đến đây.
Ăn xong cơm trưa, Tô Cẩm Minh khôi phục lại bình thường.
Hai người đều là người thông minh, đều có ý hợp tác lâu dài với nhau, cũng không nói nhảm nhiều, ngắn gọn nói mấy câu liền quyết định giá cả.
Tỏi cay kèm cải khô và món cải khô kho thì cùng một giá, bốn mươi bốn tiền đồng một cân, tương cá và mức trái cây cùng một giá, sáu mươi tiền đồng một cân.
Tất cả đều tăng gấp đôi!
Sơ bộ đánh giá một chút, một tháng hắn thu vào được. . . . . .
Quý An Dật ngẩn người, hình như gần mười hai lượng bạc a.
Có chút không chân thật, giống như đang nằm mơ, dường như phát tài không phải la việc khó. . . . . .
Buổi chiều khi Tô Cẩm Minh mang theo hai người đi dạo Cảnh Đêm thành, Quý An Dật mới thanh tỉnh lại, hậu tri bất giác hiểu được, hắn có chút suy nghĩ nhiều rồi.
Số tiền ấy nếu đặt ở Hà Khê thôn thì thuộc cấp bậc địa chủ, nhưng đặt ở Cảnh Đêm thành thì không đủ nhìn.
Nếu không có Tô Cẩm Minh làm bàn đạp, thì đồ ăn của hắn chỉ có thể bán ở Cảnh Dương trấn, tiền kiếm được tự nhiên cũng sẽ không nhiều, bây giờ trực tiếp nhảy vào Cảnh Đêm thành, mức độ tiêu phí ở đây rất cao, giá cả tự nhiên cũng tăng lên.
Quý An Dật cảm thấy, Tô Cẩm Minh là một người đáng để thâm giao (quen thân), rất không tồi.
Cảm thán một chút vận khí của mình, cũng khá tốt, gặp được một thương nhân thẳng thắn vô tư như Tô Cẩm Minh.
Buổi chiều đi dạo gần hai canh giờ, mua không ít đồ, hắn đều chọn những món thực dụng để mua.
Chẳng hạn như vải dệt, loại vải này giống với loại vải có bán ở Cảnh Dương trấn nhưng ở đó hơi mắc, ở đây lại rẻ hơn một chút, hắn một hơi mua sáu cuộn, gần bốn mươi hai lượng.
Tổng số tiền đã tiêu phí là tám mươi hai lượng bạc.
Tiểu Sơn nói rất đúng, quả nhiên là không nên đi dạo Cảnh Đêm thành, đi dạo một lần liền hoa cả mắt, liếc mắt một cái đã tiêu sạch túi tiền.
Hết chương 49.